Editor: Tứ Phương Team“Cái gì?”
Tô Hi kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy đôi tai thỏ trên đầu hắn đang vui sướng run rẩy dựng thẳng, mà hắn không hề cảm thấy thẹn cầm lấy hai tay nàng, kéo cả người nàng tới long ng rắn chắc của hắn, làm nàng có thể cảm nhận được hơi thở của nam nhân thành thục mơ hồ tản mát ra trên người hắn.
Trong nháy mắt Tô Hi có chút khẩn trương, lại nghe đến khẩu khí cực hồn nhiên thuần khiết của hắn: “Tuy rằng ta chỉ là một con thỏ, nhưng chỉ cần nỗ lực, vẫn là có thể làm cho Tô Hi sinh hài tử! Từ giờ trở đi chúng ta có thể cùng nhau cố gắng!”
“Gì?”
“Yên tâm, ta không giống như những con thỏ bình thường, ta là một con thỏ đặc biệt!” Mặt hắn đầy đắc ý, vỗ vỗ ng nói: “Bảo đảm làm Tô Hi vừa lòng!”
“Lăn!”
Tô Hi cảm nhận sâu sắc mạch máu trong đầu mình đang nổ mạnh, nếu nàng luyện thuật riêng của phù thuỷ, hiện tại nhất định sẽ tự động nổ tan xác mà ૮ɦếƭ. Con thỏ ૮ɦếƭ tiệt này đến tột cùng là từ đâu ra? Nàng thật sự rất muốn làm thịt con thỏ đáng ૮ɦếƭ này ngay lập tức!
Theo thói quen Tô Hi tính lấy ma trượng, đôi tay trống trơn làm nàng sực nhớ tới ma trượng đã bị mình ném ở phòng bếp, mà hắn có ma pháp kháng tính, lúc này nàng mới lần thứ hai nhớ tới dao phay bị cắm ở trên vách tường, đột nhiên cảm thấy đời người tịch mịch như tuyết. Ma pháp không được, Bao luc cũng không xong, nàng đến tột cùng nên làm gì mới có thể chỉnh ૮ɦếƭ con thỏ vô liêm sỉ này!
Nhưng mà còn chưa kết thúc, bởi vì thỏ nam đột nhiên chặn ngang bế nàng lên, H**g phấn không thôi tiến tới tòa tháp.
“Sinh hài tử, sinh hài tử, cùng Tô Hi sinh một thằng nhóc.”
“Ai muốn cùng ngươi sinh thằng nhóc! Hơn nữa sao ngươi biết tên của ta?”
Đời này Tô Hi chưa bao giờ bị nam nhân ôm qua như vậy, lúng túng không ngừng giãy giụa, nhưng nàng không thể sử dụng ma pháp, toàn bộ động tác đối với con thỏ khỏe mạnh này mà nói chỉ như con kiến rung cây. Hắn không quan tâm một chân đá văng cửa tháp không khóa ra, ở trên cầu thang ba bước thành hai bước uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên, vui sướng nói.
“Không phải ở phía trên bảng hiệu bằng gỗ có viết là『 Phù Thủy Tô Hi 』sao? Tuy chữ viết đã mài đến không rõ lắm, nhưng với nhãn lực tốt của thỏ ta vẫn còn có thể nhận ra được!”
“??”
Trong lòng Tô Hi lại có cảm giác đau đớn, khi nàng đi vào sâu trong rừng rậm, từng hy vọng Tắc Đỗ Văn có thể tới tìm nàng, cho nên thiết trí một mộc bài có ma pháp dẫn đường, để cho hắn có thể tìm được mình.
Rốt cuộc nàng vì hắn làm nhiều chuyện như thế, mà hắn cũng tặng cho nàng nhiều lễ vật mỹ lệ như thế, cho phép thề non hẹn biển, nàng cho rằng sau khi nàng rời đi, có thể thay đổi quyết định liên hôn với công chúa nước láng giềng của hắn, nhưng nàng một ngày lại một ngày chờ, một ngày lại một ngày ngóng trông, Tắc Đỗ Văn chưa từng xuất hiện.
Một ngày lại một ngày qua đi, Tô Hi dần dần tuyệt vọng, nàng không muốn tin tưởng Tắc Đỗ Văn chỉ là vì lợi dụng mới tiếp cận nàng, nhưng cảnh tượng trong mộng cùng hiện thực tàn khốc không ngừng Tra t** nàng, cho nên nàng dựng lên một tòa tháp cao, dựng lên tường cao, phong bế mình ở sâu trong rừng rậm, không tiếp xúc với người ngoài, thậm chí không bao giờ nguyện nói cho người khác biết tên của mình.
Nàng biết làm như vậy, mình sẽ không còn là “Tô Hi”nữa, mà là một bộ mặt phù thuỷ mơ hồ, không có tên, tuổi lại lớn, chính là cái loại người mà mọi người luôn dùng ngữ khí quỷ dị nhắc tới, sống một mình ở trong rừng sâu, lão vu bà cá tính quái dị dọa người.
Nhưng bây giờ nàng có thể làm gì đây?
Sau khi rời khỏi thôn trang, thế giới nàng cũng chỉ có Tắc Đỗ Văn, mất đi hắn, cả người nàng như bị đào rỗng, không biết nên làm như thế nào mới có thể bảo hộ tâm đã rách nát của mình,nàng cho rằng nàng đã sớm quên đi những việc này, nào biết chỉ một câu của hắn mà mọi thứ đã bị gợi lên hoàn toàn.
“Phòng Tô Hi ở trên đỉnh tháp đúng không? Có thể nhìn thấy phòng ngủ của Tô Hi rồi thật khẩn trương!”
Đang nhớ tới quá khứ cực kỳ chua xót, nhưng khi nàng đang đau lòng thì nghe được lời nói con thỏ của ngu ngốc này, đau buồn lập tức bị giảm bớt không ít. Phổ Tư ôm nàng giống như ôm bông, ở cầu thang chật hẹp nhẹ nhàng nhảy lên, hoàn toàn làm lơ kháng nghị của Tô Hi, chăm chỉ rảo bước về phía phòng ngủ.
Hiện tại Tô Hi đã mất đi sức lực giãy giụa, chỉ bất đắc dĩ mở miệng nói: “Sao ngươi lại biết phòng ta ở đỉnh tháp.”
“Ta ở một bên ăn rau diếp, một bên nhìn bóng dáng bên cửa sổ để phỏng đoán Tô Hi đang làm cái gì.” Phổ Tư vui mừng nói: “Đèn ở đỉnh tháp luôn tắt trễ nhất, cửa sổ lại đẩy ra sớm nhất, cho nên ta đoán ngươi ngủ ở đỉnh tháp.”
“Ngươi không chỉ ăn vụng rau diếp của ta mà còn rình coi ta sao?” Mặt Tô Hi đầy vẻ không thể tin được, Phổ Tư lại dừng bước chân, thực nghiêm túc lắc lắc đầu nói: “Tô Hi mới là món chính!”
“Bốp!” Tô Hi bốp một chưởng lên trên mặt hắn: “Hóa ra tiểu gia hỏa này không chỉ ăn trộm rau diếp mà là cuồng rình coi!”
Mặc dù Tô Hi tức đến toàn thân phát run, Phổ Tư như cũ không cảm thấy hổ thẹn, còn thừa cơ đem mặt mình vùi trong lòng bàn tay của nàng, mang theo nũng nịu nói: “Người ta vẫn luôn ngượng ngùng tiếp cận, không nghĩ tới hôm nay Tô Hi thế nhưng cùng ta sinh hài tử, ô ô, nhất định là trời cao cảm động sự kiên trì bền bỉ của thỏ nhỏ ta.”
Đủ rồi! Kiên trì bền bỉ gì, kiên trì bền bỉ trộm rau diếp hay là rình coi? Gia hỏa này thế nhưng còn có mặt mũi ngây thơ, cho dù tai thỏ dài đáng yêu thế nhưng lại là Biến th' cuồng rình coi! Bởi vì trào điểm quá nhiều, Tô Hi đã không còn sức để nổi giận, chỉ có thể tùy ý để hắn ôm nàng đến phòng đỉnh tháp, nhẹ nhàng mà đặt nàng ở trên giường gỗ không quá bền chắc.
Lúc này Tô Hi đã sớm từ bỏ ý định muốn kháng cự, không thể thi triển ma pháp, không có vu khi cũng không có sức lực phù thuỷ, đối mặt với nàng là một nam nhân cực kỳ cường tráng cao to, nàng căn bản không hề có sức chống cự, mặc dù nam nhân kia giống với con thỏ.
Nào biết sau khi Phổ Tư đặt nàng ở trên giường, chỉ là giúp nàng cởi giày, đắp chăn đàng hoàng, sau đó ghé vào mép giường không nhúc nhích, Tô Hi nhắm mắt lại có chút tuyệt vọng đợi trong chốc lát, sự tình sợ hãi cũng không có xảy ra như mong muốn, nàng mê hoặc mở to mắt quay đầu nhìn, liền thấy Phổ Tư ngẩng đầu nhìn nàng.
Tô Hi muốn đặt câu hỏi, lại không biết chính mình nên hỏi cái gì mới tốt, Phổ Tư giống như đã biết ý của nàng, mỉm cười nói: “Ta sẽ không làm hại Tô Hi, yên tâm ngủ đi.”
Khi Phổ Tư cười, nụ cười đó hoàn toàn khác biệt so với lúc trước, đôi mắt hồng bảo thạch dường như mang theo tia ôn nhu hiểu rõ, dường như có thể phát hiện nàng không muốn lộ ra vẻ yếu ớt, Tô Hi đột nhiên cảm thấy ng mình ẩn ẩn đau, nàng nghĩ đã lâu lắm rồi mình không được người khác ôn nhu đối đãi như vậy, nên mới vì những lời này mà cảm động đến cơ hồ muốn đỏ hốc mắt.
Đương nhiên Tô Hi không có khóc, nàng chỉ cố gắng xây lên một trái tim lạnh lùng nói: “Ngươi không chỉ Biến th' rình coi ta mà còn ăn trộm rau diếp, ôm ta đi lên chỉ là muốn nhìn lén phòng ngủ của ta?”
Phổ Tư đột nhiên ngẩng đầu lên, chạm vào hai má e lệ nhìn đông nhìn tây nói: “Cũng đúng, khó được có cơ hội đến phòng ngủ, nhất định phải nghiên cứu kĩ một chút, mới có thể biết Tô Hi thích bố trí như thế nào, sau này mới có thể dựng lên một mái ấm!”
“Ngày mai ngươi còn muốn tới?”
“Đương nhiên, thật sự không dễ dàng để nói lên lời mà.” Phổ Tư cúi đầu xuống cuốn ngón tay, bàn tay mềm mại mượt mà dưới lông thỏ, có thể nhìn thấy lỗ tai đỏ rực đến rõ ràng: “Ngày mai ta không cần nhìn lén nữa, có thể quang minh chính đại mà nhìn.”
Từ từ, cái gì mà có thể quang minh chính đại nhìn, gia hỏa này muốn thăng cấp sao? Tô Hi nhìn tướng tá của Phổ Tử rất lớn mà cũng rất e lệ, ngoài ý muốn phát hiện mình đối hắn cũng không phản cảm, không biết như thế nào, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một ý tưởng, ma xui quỷ khiến làm nàng liền buột miệng thốt ra.
“Ngươi thích ta?”
Phổ Tư bỗng nhiên nhảy dựng lên lại rầm một tiếng ngã xuống, che mặt quỳ rạp trên mặt đất hơi hơi run rẩy, nhỏ giọng mà nói: “Thích??”
Tô Hi ngồi dậy tới nhìn con thỏ lớn run rẩy nằm trên mặt đất, trong lòng không biết là tư vị gì, chỉ là nhịn không được lẩm bẩm hỏi: “Ngươi căn bản không quen biết ta, vì sao lại thích ta.”
Tựa như lúc ấy nàng căn bản không quen biết Tắc Đỗ Văn, nàng lại cảm thấy chính mình yêu hắn như vậy, hiện tại ngẫm lại, mình thật khờ, hoàn toàn không quen biết đối phương đã cho rằng mình thích đối phương, thật sự là một việc ngu không ai bằng, nhưng vì sao trên thế giới này đầu đất lại nhiều như thế?
Phổ Tư bò người lên, lại khôi phục tư thế ghé vào mép giường nàng, thực nghiêm túc nói với nàng: “Thích có thể có rất nhiều lý do, nhưng có đôi khi thích không vì lý do gì, chỉ là đơn thuần là thích. Ta thích Tô Hi, cùng với chuyện có biết Tô Hi hay không, cũng không phải là cùng một chuyện.”
Phổ Tư nói tới đây tạm dừng một chút, một đôi mắt trong suốt hồng bảo thạch lưu chuyển kỳ dị sáng rọi: “Nhưng mà bởi vì ta thích Tô Hi, cho nên ta sẽ tẫn cố gắng đi tìm hiểu nàng.”
Trong lòng Tô Hi hơi hơi động, nàng vốn cho rằng trên đời này, vĩnh viễn sẽ không có ai thích nàng, nào biết gia hỏa này thế mà nói ra những lời này. Nàng nghĩ muốn tìm một người làm bạn, làm một người bạn có thể bên cạnh nàng dài lâu, cho nên nàng càng ngày càng muốn có hài tử, nếu không muốn ςướק hài tử của người khác, cùng người mình thích sinh một bảo bảo, có lẽ là một lựa chọn không tồi.
“Tốt lắm?? Ngươi ăn vụng rau diếp của ta lại rình coi ta, hiện tại ta quyết định, ngươi phải giúp ta có một hài tử mới được.”
Phổ Tư sửng sốt một chút, trừng lớn đôi mắt, tai thỏ run rẩy, một hồi lâu mới buồn chán hỏi: “Nhưng mà ta không có bảo bảo a!”
Tô Hi trợn trắng mắt: “Cho nên.”
Phổ Tư đột nhiên đứng lên, bắt đầu vòng quanh giường đệm, trong cổ họng còn mơ hồ phát ra thanh âm xì xào. Tô Hi ngồi ở trên giường, không hiểu lắm hắn đang muốn làm cái gì, hiện tại nàng đã bắt đầu hối hận khi vừa mới buột miệng thốt ra câu nói đó, không biết chính xác ở ngoài của Phổ Tư, hắn chính là con thỏ a! Cho dù ngoại hình là người, nhưng vẫn không thể che đậy được tai thỏ thật dài của hắn, nếu là thật sự cùng hắn sinh, sau khi sinh ra hài tử vẫn là con thỏ?
Nghĩ đến đây Tô Hi đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, hoài nghi chính mình có phải hay không bị lây bệnh ngu xuẩn con thỏ này, nhưng mà nàng còn không kịp mở miệng đổi ý, Phổ Tư bùm một tiếng liền nhảy lên trên giường gỗ không quá bền chắc của nàng, lấy đôi tay chống cạnh giường, quỳ bò ở trên người nàng, nhìn thẳng nàng, thận trọng nói: “Ta sẽ cố gắng.”
Từ từ, kỳ thật ngươi có thể không cần cố gắng như vậy đâu! Tô Hi còn chưa kịp nói ra câu này, cả người đã bị hắn đè ở trên giường, tiếp theo con thỏ kia liền chui đầu vào trong ng nàng, liều mạng dùng cằm cọ xát ng nàng, giống như đang làm nũng với nàng, hoàn toàn quên hiện tại hắn là một nam nhân cường tráng.
Tô Hi mặt đỏ bừng muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại cố tình ở trên người nàng cọ tới cọ lui, hai lỗ tai ở trước mắt nàng không ngừng đong đưa, làm cho tâm nàng mềm yếu, muốn nắm lỗ tai của hắn tùy tiện đùa giỡn. Còn không thể nói con thỏ vô sỉ kia một bên cọ cọ người, một bên còn không quên dùng miệng nhai nhai nhai cắn áo nàng, da *** rất mẫn cảm, khiến cả người nàng trở nên khô nóng khó nhịn, nội tâm điên cuồng không thôi.
Tô Hi nghĩ chắc mình cô đơn đã lâu lắm rồi, bị một nam nhân xa lạ, trên đầu còn có tai thỏ ôm nhiệt tình như vậy, thân mật làm nũng cùng kề sát, nàng thế nhưng không thể hạ quyết tâm ra sức kháng cự.
Lý trí kêu nàng đẩy ra Phổ Tư, thân thể lại không tự chủ được mềm mại, cảm thụ hơi thở nóng bỏng phát ra từ người hắn, nhìn cánh tay rộng lớn của hắn, cuối cùng tay Tô Hi không hề đẩy hắn ra, thậm chí bắt đầu chậm rãi vỗ an ủi đường cong hoàn mỹ lưng hắn.
Trước mắt nàng vẫn có thể thấy cơ bắp rõ ràng, xem ra người nam nhân này cũng có chút kháng cự, dù sao làm như vậy sẽ khiến Tô Hi có cảm giác bị uy hiếp. Nhưng có lẽ là bởi vì Phổ Tư vô tình để lộ ra ôn nhu, cũng có lẽ là bởi vì hắn có đôi tai thỏ còn có bộ dạng vô tội, Tô Hi kinh ngạc phát hiện chính mình ở trong khoảng thời gian ngắn, đối mặt hắn không hề sợ hãi.
Trên người hắn rất nam tính, sờ lên nóng bỏng lại nhẵn nhụi, ẩn chứa sức lực khó có thể tưởng tượng được, chỉ cần nàng thoáng dùng sức ấn lên, da thịt sẽ căng lên ngay lập tức, dưới đầu ngón tay nàng có thể cảm nhận được da thịt phía dưới nóng bỏng như thế nào.
Phổ Tư có ngũ quan ngoại quốc, tình ý sâu sắc, không hề che giấu vẻ nam tính đặc biệt, từ trước đến nay không phải nàng có sở thích yêu thích vẻ bên ngoài, nhưng hắn mang theo vẻ tươi mát cùng với gương mặt vô hại, bộ lông mềm mại và tai thỏ đáng yêu, lại càng mê hoặc Tô Hi.
Cảm nhận được sự ôn nhu âu yếm của nàng, Phổ Tư từ điều chỉnh tư thế một chút, nắm tay nàng để xuống eo hắn sờ soạng, Tô Hi bừng tỉnh muốn rút về tay, lại cảm nhận được một đoàn lông tơ mềm mại ở lòng bàn tay nàng khẽ vuốt, như có như không xôn xao sâu trong nội tâm nàng.
“Cho Tô Hi sờ sờ cái đuôi.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.