Editor: Tứ Phương TeamSau này hài tử của bọn họ lớn lên, sau khi củng cố chính quyền, vị quốc vương tuổi trẻ căm hận Nhiếp Chính Vương, phái người ám sát Phổ Tư, Phổ Tư cũng không có phản kháng, thân chịu trọng thương lại không muốn trị liệu, thẳng đến trước khi ૮ɦếƭ mới nói cho nàng thân phận thật của hắn, vì thế lúc Phổ Tư trút hơi thở cuối cùng, Tô Hi cũng tuyệt vọng tự sát.
Khi Tô Hi từ trong mộng bừng tỉnh, bên ngoài trời đã tối, ánh trăng sáng treo ở bên cửa sổ, ánh sáng bạc rơi đầy trên mặt đất, theo ánh trăng nàng nhìn về phía Phổ Tư đang nằm ở bên cạnh, dưới ánh trăng sáng miêu tả hình dáng tuấn mỹ của hắn, sau khi xác nhận hắn vẫn là người nàng quen thuộc, nàng thở dài nhẹ nhõm, vươn tay tới yêu thương vuốt ve lỗ tai mềm mại rũ xuống trên đầu hắn, tâm tình rốt cuộc đã chậm rãi khôi phục bình tĩnh.
Phổ Tư còn buồn ngủ mơ màng mở mắt, giọng nói ám ách nói: “Làm sao vậy, không thoải mái sao? Hay là muốn uống nước?”
Tô Hi lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nếu lúc trước ta không có trở về tìm ngươi, ngươi vẫn hạ quyết tâm muốn nhất đao lưỡng đoạn cùng ta, không lấy dáng vẻ này xuất hiện ở trước mặt ta sao?”
Phổ Tư trầm mặc hồi lâu, mới rầu rĩ nói:
“Không có a”
“Gạt người, ngươi tính toán “Thành toàn” ta cùng Tắc Đỗ Văn, bằng không làm đại pháp sư, muốn ςướק ta trở lại không dễ dàng sao, còn cố tình ở trước mặt ta moi tim cho ta xem, ngươi này chính là con thỏ hư.”
“…Nhân gia cho rằng Tô Hi còn yêu vương tử, hơn nữa hình như lần này hắn là nghiêm túc, nếu ta mạnh bạo muốn mang ngươi đi, ta sợ ngươi sẽ hận ta, đành phải đưa tâm cho Tô Hi, để ngươi tự lựa chọn.”
Tô Hi cười cười, đáy mắt có chút cảm xúc không nói rõ: “Phải không? Nhưng từ trước tới nay ngươi không có nói với ta ngươi có hai thân phận khác nhau, đại ma pháp sư, nếu tưởng đổi thân phận này tiếp cận ta kỳ thật thật dễ dàng hơn rất nhiều, ở dưới tình huống này, chỉ cần ngươi vừa xuất hiện, ta còn có lựa chọn khác sao?”
Phổ Tư sửng sốt một chút, có điểm bất an lỗ tai dựng lên, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng Tô Hi lại duỗi tay sờ sờ lỗ tai hắn nói: “Còn may ngươi không có làm như vậy, ta tương đối thích bộ dạng hiện tại này của ngươi.”
Phổ Tư chớp chớp mắt, rũ xuống lỗ tai không nói gì, Tô Hi lại nhẹ giọng nói: “Ta yêu ngươi, chỉ yêu ngươi, nhưng ngươi đừng lại thêm việc gì ngốc nghếch, muốn thành toàn ta cùng người khác. Ta và Tắc Đỗ Văn đã không có quan hệ, hiện tại lại hoài đứa nhỏ, về sau chúng ta một nhà ba người… Hoặc năm người, sáu người, đều phải thật tốt, bình bình an an khoái hoạt vui sướng mà ở bên nhau, có biết không?”
Trong mơ cặp mắt đỏ Phổ Tư kia, lây dính sắc thái tuyệt vọng lãnh khốc, đó là một loại cầu mà không được lại không thể ngừng giãy giụa cùng bi thương, hắn là một con thỏ khăng khăng một mực với Ngải Lâm, một lòng muốn trả cho nàng, cuối cùng lại đưa tâm mình ra ngoài.
Đối với sự tình của nàng và Tắc Đỗ Văn, sau này nàng vẫn luôn không có nghĩ nhiều, bởi vì nàng cảm thấy chuyện trước kia đều đã qua đi, nhưng đối với Phổ Tư mà nói chỉ sợ không phải, nàng nói tới sự tình kiếp trước, đã có thể thấy Phổ Tư xem trọng nó đến mức nào, hắn không thể quên được kiếp trước, hơn nữa nàng còn vướng mắc với Tắc Đỗ Văn, nếu Tắc Đỗ Văn lại tìm tới, làm nàng cùng Phổ Tư có khả năng sinh ra hiểu lầm lần thứ hai, rất khó nói Phổ Tư sẽ làm ra sự tình gì. Lúc trước Nàng đã phạm qua một lần sai, thiếu chút nữa hoàn toàn mất đi hắn, lần này nàng không muốn tái phạm sai lầm như vậy nữa, hắn là chỉ con thỏ ngốc cũng tốt, là một cái có lai lịch ngàn năm, đại pháp sư lòng dạ thâm sâu cũng được, chỉ cần hắn thiệt tình đối đãi nàng, nàng sẽ chỉ cầu cả đời này có thể cùng hắn an an ổn ổn tương thân tương ái, giúp đỡ làm bạn.
Nghe xong lời nàng nói, Phổ Tư trầm mặc hồi lâu, mới nhỏ giọng gần như gần như là nói thầmnói: “Lời nói vừa rồi, Tô Hi có thể nói lại lần nữa được không?”
“Ngươi là một con thỏ đầy lòng tham.”
Tô Hi cố ý hừ một tiếng, vươn ra ngón tay ở bên trên long ng đang phập phồng của hắn, một bên vẽ trái tim một bên nói: “Ta yêu ngươi, ta chỉ yêu ngươi. Ngươi là một con thỏ có lòng dạ hẹp hòi, cũng không nên ngoài mặt ra vẻ hào phóng trong lòng, lại chuẩn bị làm chuyện xấu. Nói cho ngươi, con thỏ mà quá phức tạp là không tốt, giống ngươi như bây giờ là tốt nhất, rất thích hợp cùng ta bên nhau đến già.”
Phổ Tư đột nhiên ôm chặt Tô Hi, H**g phấn muốn ôm nàng ở trên giường lăn lộn, nhưng thân thể còn không có lật qua liền nhớ tới tình huống thân thể của nàng, lập tức lại lăn trở về chỗ cũ, Tô Hi nhịn không được nở nụ cười, Phổ Tư đem tay ngoan ngoãn mà đặt ở trên eo nàng, lấy lòng nói: “Vậy chờ thai kì ngươi ổn định một chút lúc, chúng ta chuyển nhà được không?”
“Chuyển nhà?”
“Chán ghét vương tử không có việc gì làm sẽ tìm tới, thỏ thỏ rất muốn làm thịt hắn, câu nói kia Tô Hi không nghe được, dù sao thỏ thỏ muốn nhanh chóng dọn khỏi nơi này.”
“Trước kia cũng chưa từng phát hiện ngươi lại thích ăn dấm như vậy.”
Tô Hi nhéo nhéo gương mặt hắn, nghĩ đến lúc trước mình là vì muốn để Tắc Đỗ Văn tìm được, nên mới đặt chân tới nơi này, cách thôn nhỏ không xa
“Ngươi muốn dọn đi chỗ nào?”
“Thỏ thỏ có rất nhiều hang có thể ở, bất quá có một địa phương rất tốt, vị trí ẩn mật lại có rất nhiều hảo bằng hữu nhận thức đã nhiều năm, nhân gia muốn dọn về gần đó.”
“Hảo bằng hữu nhận thức đã nhiều năm? Là cái dạng bằng hữu gì.”
Tô Hi nghĩ đến tựa hồ trước nay mình cũng chưa tìm hiểu hắn đã trải qua một ngàn năm như thế nào, rất có hứng thú hỏi, liền thấy hắn một bên đếm ngón tay một bên nói: “Có pháp sư bị nhốt ở trong gương vài trăm năm, thật vất vả mới ra được, cùng lão bà của hắn, có pháp sư đã chịu nguyền rủa biến thành dã thú vài trăm năm, thật vất vả mới biến trở về thành người, còn có lão bà của hắn. Nơi này còn có một con thú một sừng con so thỏ thỏ còn đen hơn, cùng lão bà của hắn … Ô, nhiều năm qua mọi người đều lần lượt cưới lão bà, mỗi ngày ngọt ngọt ngào ngào khiến thỏ thỏ rơi lệ đầy mặt, không thể không dọn ra nơi đó, bất quá hiện tại thỏ thỏ có Tô Hi, rốt cuộc có thể quang minh chính đại dọn về đi!”
Gia hỏa này rốt cuộc là muốn ở tại nơi đó hay là muốn dẫn theo lão bà trở về để trút oán khí vậy? Tô Hi có chút bất đắc dĩ nói: “Tùy ngươi đi, nhưng đợi ta sinh xong hài tử muốn thử trở về thôn phù thủy một chuyến.”
Nói tới đây nàng lại thở dài: “Tuy rằng nói qua kỳ hạn rèn luyện không trở về thôn phù thủy sẽ không thể quay trở về, nhưng nếu hoài hài tử hoặc mang theo hài tử không có chỗ nương thân, thôn vẫn là nguyện ý hỗ trợ thu dưỡng hài tử hoặc là an bài nơi khác. Xem ở phân thượng hài tử, các trưởng lão ít nhất bằng lòng gặp ta một lần đi…” Từ thôn phù thủy ra ngoài lâu như vậy, nói không nhớ là không có khả năng, nhưng từ nhỏ các nàng đã bị giáo dục một ngày nào đó sẽ ra khỏi thôn, đi ra ngoài nếu không muốn trở về cũng không miễn cưỡng, nhưng trong thôn là sẽ không cho đường rút lui, bởi vì trong thôn có ma pháp trận thượng cổ che chở, ngay cả trưởng lão cũng không có khả năng chóng lại ma pháp cấm chế để người khác có thể tùy ý ra vào. Nào biết khi nàng phiền muộn như vậy, Phổ Tư liền vô tư nói: “Trộm đi vào cũng không thành vấn đề a!”
Tô Hi đang muốn phản bác hắn, đột nhiên nghĩ đến chính mình khi còn nhỏ từng gặp qua đại pháp sư, khẩu khí kinh ngạc hỏi: “Năng lực đại pháp sư cũng đủ xông vào thôn phù thủy?”
“Phong ấn cấm chế thôn phù thủy là nhờ địa thế hoàn thành, kết cấu hoàn mỹ, lực lượng ổn định, một đại pháp sư đương nhiên không được a!” Phổ Tư đương nhiên nói: “Nhưng hai người liền có thể phá vỡ một chút, ở trong thời gian nhất định, muốn chui vào đi xử lý việc tư không có gì vấn đề, lúc trước thỏ thỏ còn giúp người đi vào bắt người đó!”
Nói tới đây, hắn đột nhiên có chút Ϧóþ cổ tay nói: “Khi đó không biết Tô Hi đã sinh ra, bằng không liền thuận tiện vào xem Tô Hi khi còn nhỏ.”
Hoá ra gia hỏa này chính là đồng lõa của đại pháp sư bắt đi tỷ tỷ trong thôn năm đó a! Nàng trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, khẩu khí âm trầm hỏi: “Ngươi kết giao bằng hữu gì, cường bắt phù thủy đến tột cùng muốn làm gì!”
Phổ Tư thấy Tô Hi tức giận, xoắn lỗ tai giải thích nói: “Kia, cái phù thủy kia thừa dịp khi bằng hữu ta ở lúc sức mạnh suy nhược, biến thể chất hắn trở thành người bình thường, bắt lại làm vật thí nghiệm ma pháp, còn cường bạo hắn, đối hắn hạ chú không được xem nữ nhân khác, lúc sau lại nói mình yêu người khác bỏ rơi bằng hữu của ta, cho nên hắn mới có thể làm ra loại sự tình này.”
“…Như vậy a… Ngươi bằng hữu xác thật là có chút đáng thương…”
Tô Hi có chút xấu hổ nói, bất quá nàng lại có chút không cam lòng mà phản bác nói: “Nhưng sau này lại hắn đem nàng thế nào? Hận tới mức đặc biệt đến thôn phù thủy bắt ra, sẽ trả thù ác liệt đi?”
“Ân… Loại chuyện này thỏ thỏ thật sự không rõ ràng lắm, chỉ biết sau này bọn họ lại ở bên nhau. Nếu Tô Hi muốn biết chi tiết, là chờ đến hôn lễ của chúng ta, khi bọn họ xuất hiện, tự Tô Hi hỏi không phải tốt hơn sao.”
Phổ Tư tới gần phía trước đi liếm mặt Tô Hi, ở bên môi nàng nói, trên mặt Tô Hi nóng lên, nhẹ đẩy hắn mặt nói: “Ngươi còn không có cầu hôn, ta cũng còn không có đáp ứng gả cho ngươi đâu… Nói cái gì không tìm thấy nhẫn thích hợp, không tìm thấy thì đừng nghĩ kết hôn.”
Phổ Tư vừa nghe xong, bị dọa đến lỗ tai đều dựng thẳng lên, lập tức hoang mang rối loạn nói: “Thỏ thỏ lập tức đi tìm nhẫn, Tô Hi thích cái dạng đá quý gì, kim cương, lam bảo, hồng bảo,phỉ thúy? To giống như trứng cút có thể chứ? Hay là muốn lớn giống như nắm tay, thỏ thỏ tìm rất nhiều loại lớn nhỏ đều không phân rõ cái nào tốt, quả nhiên vẫn muốn lập tức mang Tô Hi đi ba cái hang của thỏ thỏ để chọn lựa thì tốt hơn. Nhưng hang của thỏ thỏ chỉ có một tương đối gần, những cái khác đều khá xa hiện tại thân thể Tô Hi không có tiện đi qua nhưng như vậy vạn nhất Tô Hi không chọn được cái mình thích, thỏ thỏ liền không thể cùng Tô Hi làm hôn lễ, làm sao bây giờ…”
“Dừng! Ta muốn nhẫn đá quý lớn bằng cái nắm tay như vậy để làm gì? Căn bản không thể mang đi! Ngươi đừng miên man suy nghĩ, hiện tại ngủ!”
Tô Hi vội vàng đánh gãy lời nói của Phổ Tư, không cho hắn tiếp tục lải nhải, bằng không hắn nói xong lời cuối cùng thì dấu chấm cũng đã quên, thật sự là làm người ta tiêu thụ không nổi.
Phổ Tư mở miệng còn muốn tiếp tục, Tô Hi nhanh chóng che miệng hắn lại cấm hắn lại lải nhải, Phổ Tư ủy khuất mà nhìn Tô Hi một hồi lâu, nắm lấy tay nàng, vươn đầu lưỡi liếm nàng lòng bàn tay hồi lâu, mới cam tâm tình nguyện ôm Tô Hi nhắm mắt lại làm bộ ngủ.
Lần này sau khi Tô Hi ngủ, lại nằm mơ, nhưng cùng giấc mơ tuyệt vọng bi thương lúc trước hoàn toàn bất đồng, đó là một giấc mơ tràn ngập hy vọng, nàng mơ thấy sau bao nhiêu sóng gió, nàng cùng Phổ Tư bắt đầu hành trình tiến đến cuộc sống sinh hoạt mới.
Bởi vì nàng mang thai, tốc độ hai người di chuyển cực kì thong thả, nhưng Phổ Tư vẫn luôn cẩn thận ở một bên làm bạn, che chở nàng, vì thế đầu mùa mùa hè, bọn họ thuận lợi tới nhà mới, thời điểm mùa thu, hài tử hai người được sinh ra dưới sự chúc phúc của mọi người. Hài tử là nam hài, có một đôi mắt màu đỏ, nhưng thị lực cũng không có chịu ảnh hưởng, Tô Hi tràn đầy hạnh phúc nhìn hài tử, sinh mệnh chưa bao giờ lại viên mãn như thế.
Lần này hài tử của bọn họ là quang minh chính đại kết tinh từ tình yêu, không phải là con riêng vụng trộm, bọn họ có thể tận tình cho hắn hết thảy không cần che che dấu dấu, hắn sẽ ở dưới sự quan tâm, tình yêu mà dần trưởng thành, sẽ không căm hận chính mình phụ thân cũng bởi vậy gián tiếp hại ૮ɦếƭ mẫu thân mình.
Nàng yêu chính là một con thỏ tốt, lấy loại tình cảm thuần túy này yêu nhau cũng thật tốt, nàng cũng không muốn trở thành vương hậu, cũng không muốn cẩm y ngọc thực cả đời, cũng không cần có được ma lực bất đồng với người thường, tâm phù thủy kỳ thật rất đơn giản, chỉ là muốn toàn tâm toàn ý cùng người yêu đi hết cả cuộc đời.
“Chờ hài tử lớn một chút, ta muốn đi xem nơi ngươi sở hữu nghìn năm qua.”
Trong mơ Tô Hi nói mớ như vậy, không bao lâu sau, liền nghe được Phổ Tư nhẹ nhàng đáp một tiếng tốt, vì thế nàng lại cảm thấy mỹ mãn mà tiếp tục nằm mơ.
Nàng nhớ tới khi mình ra khỏi thôn phù thủy từng nghĩ đi khắp thiên hạ, nhưng bởi vì gặp gỡ Tắc Đỗ Văn, mà giam cầm chính mình. Sau này lúc gặp gỡ Phổ Tư, nàng rốt cuộc tự do, không hề cô độc, nàng biết Phổ Tư sẽ làm bạn với nàng cùng nhau chậm rãi đi qua hết con đường dài, xem phong cảnh trên đường chưa bao giờ thấy qua.
Nghìn năm qua viên phù thủy chi tâm vẫn luôn là nôn nóng bi thương, tuyệt vọng xao động, rốt cuộc dần dần bình tĩnh, nó đã từng vì tình yêu gây thương tích, vì tình yêu tan vỡ, ngay cả những vết nứt do tổn thương cũng được bảo hộ một ngàn năm.
Nhưng khi hai trái tim được hạnh phúc, nó dần dỡ xuống phòng bị, vô thanh vô tức dung nhập vào trong máu Tô Hi, theo mạch đập của Phổ Tư, chậm rãi chảy về phía tiểu nhân nhi trong bụng nàng.
Như là một cái hạt giống, sau khi được tưới bởi tình yêu, trái tim tan vỡ đã có thể mọc rễ đâm chồi, sáng lạn nở hoa, không lâu sau kết thành quả ngọt.
【 Phù thủy chi tâm 】【 Hoàn 】
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.