Lữ Bách hiển nhiên bị những lời này của ta chọc giận, hắn cắn răng, mặt đầy âm ngoan, lực đạo trên tay cũng tăng dần.
Ta gấp đến độ sắp cắn nát răng, nếu lúc này ta mà có thể nhúc nhích, ta thề nhất định phải đem tên khốn này ngũ mã phanh thây! Nhưng bây giờ ngay cả bản thân ta còn không lo được. Đưa mắt nhìn tiểu Cửu, dung nhan xinh đẹp kia, ánh mắt kia vẫn trấn định, tựa như đang nói ‘không cần lo lắng, ta không sao.’
Không biết tại sao, thấy nàng như vậy, ta lại khẽ kéo khóe miệng, nở nụ cười. Tiểu Cửu là người kiên cường, ít nhất nàng mạnh mẽ hơn ta. Như vậy, nếu ta không còn ở đây, nàng có lẽ cũng sẽ sống tốt? Ta biết, nàng tuy thường xuyên trêu cợt ta nhưng cũng là người nghe lời ta nhất.
Nghĩ như thế, ta vui vẻ rất nhiều, tự nhiên cũng bật cười.
Nhưng những suy nghĩ này Lữ Bách hắn hiển nhiên không biết, còn tưởng rằng ta đang cười nhạo hắn, điều này càng làm hắn nổi nóng. Hắn giữ chặt tiểu Cửu, từ từ mang nàng đi đến trước mặt ta. Ngẩng đầu nhìn chăm chú tiểu Cửu, ta chỉ sợ sẽ bỏ sót mất một giây nào.
Lữ Bách từ trên cao nhìn xuống, tựa tiếu phi tiếu, nói.
“Giờ đã là lúc nào rồi, Doãn gia làm sao lại sinh ra một tên nam nhân không có tiền đồ như vậy chứ.”
“Cho dù không có tiền đồ thì cũng là người, so với con chó như ngươi vẫn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.”
Lư Bách đột nhiên nhấc chân đá vào bả vai ta một cước, lần này lực đạo vô cùng lớn khiến cho toàn bộ cơ thể ta trực tiếp ngã ngữa ra sau, lùi xa gần một thước. Nhưng ta biết một cước này ngay cả một thành công lực hắn cũng chưa dùng đến, nếu không e là ta phải văng xa đến ba bốn thước.
Lữ Bách lại bước đến, nghiêng người về phía trước, hỏi ta.
“Ngươi mới vừa nói gì? Ta không nghe rõ.”
“Nói ngươi là chó.”
Lại một cước đá vào ng, so với lúc nãy lực đạo còn mạnh hơn rất nhiều. Lúc này mà ta vẫn còn có thể lạc quan, suy nghĩ tiết mục hôm nay sao lại giống phim thần tượng Đài Loan thế nhỉ. Ta nhất định phải bị đánh te tua tơi tả thế này trước mặt nữ nhân của mình hay sao.
Gắng gượng đứng dậy, Lữ Bách lại một lần nữa đi đến trước mặt ta.
Lúc ta ngẩng đầu liền nhìn thấy hốc mắt đỏ hồng của tiểu Cửu, không biết tại sao, trái tim lúc nãy vẫn còn kiêng cường trong phút chốc liền bắt đầu ê ẩm. Cả đời ta sợ nhất chính là nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Cửu, nháy mắt tất cả sự kiên quyết của ta đều sụp đổ. Nhưng bây giờ không phải lúc nhu nhược, ta cố nén đau lòng, hướng đến tiểu Cửu lạnh giọng nói.
“Không được phép khóc, sau này ta ૮ɦếƭ cũng không được khóc.”
Ta không biết tiểu Cửu có thể hiểu hay không.
Nhưng những lời này lại bị Lữ Bách khinh thường, hắn xuy một tiếng, nói.
“Thật là tình cảm.” Dừng một chút, hắn lại nói. “Đem hổ phù giao ra đây!”
Ta đưa mắt nhìn sang Lữ Bách, cũng khinh thường đáp trả.
“Không chỉ là chó mà còn là một con chó bị điếc. Có hỏi lại bao nhiêu lần cũng vậy thôi, ngươi đừng hòng lấy được hổ phù từ tay ta.”
Lữ Bách tức giận, lại bắt đầu ra sức đánh.
Có điều lần này hắn tất nhiên sẽ không có tâm tình cùng ta đùa giỡn. Cổ họng ta đã bắt đầu có mùi máu tanh. Ta vừa mới ngồi dậy lại bị hắn thẳng chân đá ngã xuống, cứ như vậy không biết bao lâu. Cho đến... Cho đến khi ta chỉ còn cách vách đá một bước chân.
Tiểu Cửu đã sớm lệ rơi đầy mặt, Lữ Bách lại một bộ dương dương đắc ý. Còn ta? Lúc này trong lòng ta chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến không có nửa điểm gợn sống, ngoại trừ đau đớn ở ng mới còn có thể làm cho ta ý thức được chuyện gì xảy ra.
Tựa như là cho ta một cơ hội cuối cùng, Lữ Bách nhìn thẳng ta, hắn không kiên nhẫn mở miệng lần nữa, dĩ nhiên vẫn là cùng một vấn đề. Ta cũng không kiên nhẫn, thậm chí ngay cả đáp cũng lười đáp. Cuối cùng, một cước tiếp theo của hắn tựa như phán ta tử hình, vừa giống như đe dọa. Bởi vì một cước này nếu so với những lần trước, lực đạo quả thật rất nhỏ, cũng để ta có thể bắt được một bên vách đá.
Đây hoàn toàn là động tác theo bản năng của con người, bất kể ta muốn sống hay không.
Mà trong một khoảnh khắc đó, ta chỉ nghe thấy tiếng hét chói tai của tiểu Cửu.
Vang vọng đến làm lòng ta đều hoảng hốt.
Đến khi ta nhìn lại đã thấy nước mắt nàng chảy đầy mặt, trầm thấp lẩm bẩm “Không được... Không được...” Nàng nhìn ta, trong mắt tràn ngập sợ hãi cùng hoảng sợ.
Đừng ђàภђ ђạ nàng như vậy chứ. Ta tự nói với bản thân.
Nhưng mà ta vẫn còn rất nhiều điều chưa nói với nàng.
“Ta không sao, sức khỏe của ta rất tốt, ta treo ở đây cả ngày cũng không sao, đừng khóc.” Ta cười an ủi nàng, trong lòng lại vì lời nói dối này mà xin lỗi, ta làm sao có thể chống đỡ cả một ngày được chứ? Lúc trước đã tiêu tốn quá nhiều khí lực, bây giờ lại còn thêm trúng độc. Tuy ta nắm được vách đá nhưng cả cánh tay cũng đang phát run a.
Tiểu Cửu điên cuồng gật đầu, từ trước đến giờ nàng đều rất tin tưởng ta.
Lữ Bách lại không có tâm tình nghe chúng ta ngọt ngấy. Hành động này của hắn đơn giản là muốn chặt đứt đường lui của ta, làm ta hoảng sợ sau đó sẽ tự mình đem hổ phù dâng cho hắn. Ta thừa nhận, quả thật hắn tính toán mọi chuyện rất chính xác, bao gồm cả chuyện cho dù ta muốn ૮ɦếƭ nhưng thân thể vẫn sẽ theo bản năng bám vào một bên vách đá vậy. Nhưng mà, hắn đã tính sai một chỗ, cũng là điểm quan trọng nhất.
“Như thế nào?” Trong mắt Lữ Bách đều là đắc ý.
“Bây giờ biết đem hổ phù giao ra rồi chứ.”
Ta cắn răng, cũng không trả lời.
Lữ Bách cười hì hì, tiếp tục nói. “Sớm giao ra có phải tốt hơn không. Nhìn xem, bây giờ còn muốn ăn khổ nữa sao. Cho dù ngươi nguyện ý nhưng cũng nên nhìn Công chúa điện hạ của ngươi một chút chứ.” Vừa nói, hắn vừa nghiêng đầu liếc mắt nhỉn tiểu Cửu, chậc chậc hai tiếng.
“Khóc đến lê hoa đái vũ* như vậy, thật làm cho người đau lòng.”
(*Hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.) Ta đang muốn mở miệng mắng hắn, không ngờ lúc này chân mày của Lữ Bách lại đột nhiên nhíu lại một cái, ôm tiểu Cửu xoay người tiếp một cước! Thân hình của Lữ Bách đã cản mất tầm mắt của ta, nhưng cho dù là vậy ta cũng đoán được là ca ca ta đánh lén sau lưng hắn, nhưng lại chưa thành công.
Thừa dịp này, ta dùng hết khí lực toàn thân nhưng vẫn không bò lên nổi.
Cơ hội đảo mắt đã trôi qua, Lữ Bách xoay người về phía ta khinh miệt nói.
“Đồ vô dụng, tại sao Doãn gia các ngươi, người nào cũng vô dụng vậy.”
“Mau đưa hổ phù ra đây, ta không có nhiều thời gian chơi đùa cũng các ngươi!”
Ta cũng không có thời gian.
Không để ý đến Lữ Bách nữa mà chỉ nhìn về tiểu Cửu. Dáng vẻ nàng khóc thực khó coi, cho nên ta luôn không thích nàng khóc. Lúc tiểu Cửu cười mới là đẹp nhất, gò má bên trái sẽ hiện lên một lúm đồng tiền nhàn nhạt.
“Tiểu Cửu, cười một cái đi.” Ta nhẹ giọng mở miệng.
Nhưng mà nàng làm sao có thể cười nổi chứ?
“Sau này đều phải cười.”
Cho dù không có ta.“Bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải kiên cường đối mặt.”
Cho dù không có ta.“Còn nữa.” Ta cố vẽ ra nụ cười tươi nhất có thể.
“Ta yêu nàng.”
Thật hối hận, đây lại là lần đầu tiên ta nói yêu nàng. Lời này đáng lẽ phải là ngày ngày đều nói mới đúng, bởi vì nói trễ một ngày chính là thiếu một ngày. Thế nhưng lúc ta biết được điều này thì đã là quá muộn, cho nên hôm nay ta chỉ đành phải nói với nàng một lần. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Nếu như là trước kia, ta nhất định sẽ thấy được nụ cười hạnh phúc của nàng chứ không phải đau đớn khóc như hôm nay.
Thật là hối hận.
Tựa như chuyện cuối cùng mà ta phải làm ở thế giới này chính là để nói một câu ‘Ta yêu nàng’ với tiểu Cửu. Hôm nay cũng đã nói ra rồi, khí lực trên người trong lúc bất chợt liền mất đi toàn bộ. Câu chuyện có phải nên đặt dấu chấm hết ở đây không? Cuối cùng, ta nhắm hai mắt.
Buông lỏng tay.
Trước mắt là hình dáng ngày xưa của tiểu Cửu, nàng cười, nàng khóc, nàng khi dễ ta, còn có tình yêu của nàng.
Mà bên tai lại là thanh âm gào thét, cùng với tiếng la tê tâm liệt phế của tiểu Cửu.
Muốn nói một câu tạm biệt, xem ra hôm nay lại là hy vọng xa vời. Từ biệt một lần này, không ngờ lại là lần cuối cùng gặp mặt.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.