“Nhưng mà nàng cũng thật sự quá không phúc hậu.” Ta bất mãn nói: “Ta bất quá chỉ là rời khỏi một lát, đi mua hồ lô đường cho nàng ăn, vậy mà suýt chút nữa nàng liền chạy theo tên nam tử khác. Nếu sau này ta có chuyện gì phải đi xa nhà, vậy không phải là nguy rồi sao?”
Vốn là ta chỉ muốn dọa nàng một chút, ai bảo vừa rồi nàng khiến cho ta ủy khuất cùng khổ sở như vậy.
Nhưng không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc liền được ăn một nắm tay của Lão Cửu. Xuống tay mặc dù không nặng thế nhưng liền làm ta ý thức được ta vừa làm một việc vô cùng sai lầm.
Tiếp theo quả thực liền nghe Lão Cửu nói: “Ngươi có ý tốt như vậy sao? Mua hồ lô đường cho ta? Cũng mệt ngươi nói ra được.”
Ta vẫn cảm thấy rất ủy khuất. “Vậy thì cứ cho là không phải vì mua cho nàng, nhưng mà ta cũng vì tức giận mới bỏ đi a.”
“Nói cho cùng vẫn là do người rời đi, nếu ngươi không đi thì sẽ phát sinh chuyện sau đó sao?”
Đúng vậy, mặc dù ta mạnh miệng nhưng cũng sâu sắc cảm nhận được. Bất luận nói như thế nào đều là do ta bỏ đi trước. Cũng may hôm nay không xảy ra việc gì lớn, nhân họa đắc phúc*. Thế nhưng ta may mắn được một lần, hai lần nhưng có thể nhiều lần được may mắn nữa sao? Đôi khi, một vài việc nhỏ bình thường cũng có thể sẽ làm cho chúng ta ý thức được một chút vấn đề nghiêm trọng.
(*Trong cái rủi có cái may.) Mà trong chuyện này, lỗi chính là do ta không tin tưởng.
“Về sau ta sẽ không rời đi nữa.” Ta nhìn Lão Cửu nói một cách trịnh trọng. Bởi vì trên đời này, ta chỉ có thể tin tưởng Lão Cửu, nhất định phải tin tưởng Lão Cửu, không phải vì nàng là công chúa mà vì nàng là người mà ta thích.
Lão Cửu chớp chớp ánh mắt, rốt cục trên môi vẽ ra một mạt ý cười, ôn nhu đến cực điểm.
Mà ta nhìn thấy nụ cười đó của nàng, không biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy chua xót trong lòng. Nhớ lại những chuyện nàng nói lúc nãy, những lúc nàng chịu khổ bất giác ta lại bắt đầu đau lòng. Cổ nhân thường cảm thấy ái tình hôn nhân phải chú ý môn đăng hộ đối, nhưng trong mắt của ta tất cả đều là sai. Ví như Lão Cửu, nàng vì một người như ta đã làm không biết nhiêu chuyện không phù hợp với thân phận công chúa của nàng. Nàng có thể chống đỡ lâu như vậy, tất cả cũng đều là bởi vì một chữ, vì một người.
Yêu. Đến tột cùng nó có năng lực mạnh đến mức nào đây.
“Thực xin lỗi.” Ta đau lòng Lão Cửu. “Đã khiến nàng chịu ủy khuất.”
Lão Cửu cười cười, ra vẻ thoải mái nói: “Thế gian này có thể làm cho ta chịu ủy khuất cũng chỉ có một mình ngươi thôi cho nên cũng còn có thể chịu được.”
Ta ngạc nhiên, lại tiếp tục ôm lấy nàng. “Sau này ta nhất định sẽ đối đãi thật tốt với nàng.”
“Vậy Cải Trắng sợ là sẽ phải ăn giấm chua a.”
Đây là điểm đáng yêu của Lão Cửu, thời điểm đúng đắn sẽ rất đúng đắn, thời điểm phúc hắc cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ta cười, vô cùng chắc chắn nói: “Sẽ không, Cải Trắng nhu thuận như vậy, làm sao sẽ ăn giấm chua với cha cùng nương nó chứ.”
Lão Cửu khẽ xuy một tiếng. “Ai là nương nó?”
“Tất nhiên là nàng, nếu không thì còn ai vào đây?”
“Ta không thích mấy thứ lông xù.”
Phải phải phải.
Ta đột nhiên ôm chầm lấy nàng, trong lòng đều là hạnh phúc tràn đầy: "Cửu công chúa không thích tranh cãi ầm ĩ, không thích phiền toái, không thích Cải Trắng lông xù, không thích rất rất nhiều thứ, thế nhưng Cửu công chúa lại vì tại hạ Doãn Hiếu Ân bất tài mà cái gì cũng có thể vượt qua.
“Cho nên?” Lão Cửu không tránh thoát, cũng bắt đầu ôm lại ta.
Ta lắc đầu, nói: “Không có cho nên, trong chuyện tình cảm từ trước đến nay đều không có chữ ‘công bằng’. Những chuyện nàng đã làm cho ta, ta dù biết cũng không nhất định sẽ đáp trả lại nàng. Nhưng bây giờ ta biết ta đối với nàng là hữu tình, cho nên nửa đời sau ta sẽ dùng hết tất cả những gì ta có để yêu nàng. Ta cái gì cũng không biết, nhưng ta biết tình cảm của ta đối với nàng sẽ không ít hơn tình cảm của nàng đối với ta là được rồi.”
Lão Cửu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Cái đứa đầu gỗ này, từ khi nào mà lại biết nói những lời buồn nôn như vậy chứ?”
Ta sờ sờ cái mũi, thực ra cũng có chút ngượng ngùng, nhưng ta phải vượt qua a, bằng không về sau khi chuyện của ta cùng Lão Cửu đến thời điểm ‘kiềm lòng không được’ thì phải như thế nào đây?
“Còn không phải là tại nàng sao?” Ta đẩy Lão Cửu ra một chút, thâm tình nhìn nàng nói: “Tất cả đều là công lao của nàng, là nàng đem đầu gỗ ta đây cảm hóa.” Dứt lời ta liền nhìn Lão Cữu không chớp mắt. Có lẽ là thấy ánh mắt cực nóng của ta nên nàng cũng không nói gì nữa. Có điều cũng không phải là nàng sợ hãi cái gì, ánh mắt nàng cùng nhìn về phía ta, một chút cũng không rơi xuống hạ phong.
Lão Cửu lúc này xinh đẹp cực kỳ.
Ánh trăng sáng xuyên thấu qua cửa sổ, rơi xuống trên khuôn mặt của nàng, mỹ cảm ௱oЛƓ lung vô cùng lãng mạn. Ta nghĩ, nếu lúc này mà ta còn không có biểu hiện gì thì thật sự là có lỗi với bản thân, cũng quá có lỗi với nàng nữa chứ.
Môi hạ xuống.
Trong hơi thở đều tràn đầy hương khí của Lão Cửu, chỉ ngửi nhẹ một cái thôi cũng khiến cho cả người ta lâng lâng đến tận trời. Động tác của ta vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng khai mở đôi môi như cánh hoa non mềm đó. Kỹ xảo hôn môi của Lão Cửu dường như là về âm, nàng bất động một chút, sau đó bàn tay lại gắt gao nắm chặt lấy xiêm y của ta, có lẽ là nàng quá mức khẩn trương.
Thấy vậy ta liền vươn tay ôm nàng vào trong lòng, tay trái xoa lấy khuôn mặt trắng nõn kia, tựa như ôn nhu lại bá đạo bắt đầu hôn lấy.
Dần dần, hô hấp của ta bắt đầu dồn dập, mà Lão Cửu cũng không khá hơn là bao.
“Ngô...” Nàng khẽ ngâm một tiếng, ta liền thừa cơ hội đem đầu lưỡi chui vào khẽ liếm, hút...
Là ai nói buổi đêm đều luôn thanh lãnh? Không phải hai chúng ta đêm nay đều đã bốc hỏa rồi sao.
Hôm sau.
Khi cả hai ta tỉnh lại đã sắp giữa trưa.
Lão Cửu ngày thường thức dậy rất sớm, thế nhưng hôm nay lại không đứng dậy nổi. Ta trộm liếc nhìn nàng một cái, lại vừa vặn bốn mắt nhìn nhau, ta liền ngây ngô cười, có chút hạnh phúc, có chút xấu hổ. Còn Lão Cửu vẫn chỉ là nhướng mày một cái, lại khôi phục lại dáng vẻ cao cao tại thượng như ngày xưa, tựa như tất cả chuyện phát sinh đêm qua giống như mây trôi.
Tuy nói là như thế, nhưng mà trong lòng ta lại rất rõ ràng, tuy nói đêm qua chúng ta chỉ là hôn môi nhưng cũng là ‘nhiệt hỏa lan tràn’, nhất định cũng đã tạo thành một cơn chấn động không nhỏ trong trái tim đơn thuần của Lão Cửu. Bởi vì nàng là ông chúa, là tiểu thư khuê các cho nên ta liền mắt nhắm mắt mở, cứ để cho nàng ra vẻ.
Lại ở trên giường đấu võ mồm rồi bị ngắt véo trong chốc lát, ta mới rời giường bắt đầu vệ sinh cá nhân. Trận chiến lúc nãy, ta lại thua cho nên hình phạt đó là phải hầu hạ Cửu công chúa rời giường, vì người ta bưng nước, rửa mặt, phân phó tiểu nhị làm cơm trưa sau đó bưng đến bên cạnh uy nàng ăn.
Nàng muội.
Tính từ lúc chúng ta bắt đầu trở thành một đôi còn chưa đến 24 giờ, cái chức danh ‘thê quản nghiêm’ này không ngờ ta lại có thể ngồi được vững chắc như thế.
Ta thở dài. Bỏ đi bỏ đi.
Ai bảo ta là Phò mã gia mà nàng lại là phu nhân của ta làm chi.
Chờ sau khi ta hầu hạ Cửu công chúa nhà mình ăn uống xong xuôi thì cũng vừa qua chính ngọ. Lão Cửu rốt cục cũng đồng ý rời giường, thay y phục. Hôm nay hai chúng ta chính là muốn tiếp tục lên đường, dù sao ở Diễm thành cũng đã hơn nửa tháng rồi, nếu còn tiếp tục trì hoãn, chỉ sợ là không cần phải tiếp tục Nam hạ nữa mà sẽ phải trực tiếp hồi cung.
Ta cũng vội vàng thu thập, đột nhiên trong lúc đó lại nhớ đến một chuyện, vì thế ta liền hỏi Lão Cửu: “Nàng còn đi không?”
“Hả?” Lão Cửu cũng dừng động tác, xoay người nhìn ta.
“Hôm qua không phải nàng cùng tên công tử kia đã có ước hội rồi sao? Nàng không đi nói với người ta một tiếng à?” Kỳ thật ta biết chắc là Lão Cửu sẽ không đi, nhưng có lẽ là một ý niệm nào đó trong đầu quấy phá nên ta vẫn muốn nghe nàng tự mình nói ra mới cảm thấy thoải mái.
Quả nhiên liền nghe Lão Cửu nói: “Đêm qua vốn là tức giận ngươi mới nói vậy, ai mà muốn cùng hắn đi du hồ gì chứ, phiền toái.”
Ta gật đầu, cũng bắt đầu làm ra vẻ, nói: “Vậy là nàng khiến cho người ta chờ không công sao? Hắn đợi mà không thấy nàng đến sẽ rất thương tâm a.”
“Thương tâm cái gì?” Lão Cửu hỏi lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta, ta đoán tính toán trong lòng ta nhất định lại bị nàng nhìn thấu. Đang lúc ta cảm thấy rất không thú vị thì lại nghe Lão Cửu nói: “Hắn chờ chính là Cửu công chúa, chờ cái chuyện được ‘khai chi tán diệp’ của nhà hắn, thương tâm cái gì, cứ để hắn chờ đi.”
Được được.
Ta lại một lần nữa bị Lão Cửu nhà mình làm cho á khẩu.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.