Ban đêm.
Đôi ta chỉ mặc trung y, cùng nằm trên một chiếc giường, ai cũng đều không ngủ được.
Lão Cửu có lẽ là vì vui vẻ, còn ta thì lại là một mảnh cảm xúc lẫn lộn, có kinh ngạc, có thần kỳ, có kỳ quái, còn có cả vui sướng.
Ta rất kinh ngạc, tất cả những chuyện này xảy ra quá mức thần kỳ, quả thực làm cho người khác khó mà tin tưởng nổi. Rõ ràng vừa rồi, quan hệ giữa ta và Lão Cửu vẫn là loại không mặn không nhạt, thế mà giờ khắc này đôi ta lại phá vỡ hết thảy thổ lộ cùng nhau?
“Những chuyện này không phải là đang nằm mơ đó chứ?” Ta thì thào tự nói, không nghĩ đến lại bật thốt ra tiếng.
Qua vài giây, Lão Cửu mới mở miệng: “Chắc không phải đâu.”
Xem ra nàng cũng không khác ta là bao, cũng cảm thấy tất cả quá mức khó tin.
“Vậy nàng để ta véo thử xem?” Ta giở trò.
Thế nhưng tại sao ta lại có thể quên béng chuyện từ trước đến giờ ta chỉ được cái mạnh miệng, còn Lão Cửu mới chân chính là đã nói gì thì nhất định sẽ làm đấy. Ta chỉ mới vừa đề nghị một cái thì ngay lập tức trên cánh tay đã xuất hiện dấu vết bị véo, cũng không tính là đau nhưng lại có thể làm cho ta hiểu rõ, chuyện hôm nay tất cả đều không phải là đang nằm mơ.
Hắc, ta vừa hưởng thụ vừa có chút bực mình.
Nghiêng người một chút, ta nâng tay lên chống đầu, nhìn Lão Cửu không chớp mắt: “Ta nói này tiểu Cửu đồng chí, nếu nàng cũng thích ta vậy chuyện buổi tối hôm nay là có ý gì a?”
Hai mắt Lão Cửu mở to, chớp chớp: “Đồng chí?”
Ta lập tức khoát tay chặn lại: “Cái này không quan trọng, chuyện phía sau mới quan trọng, nói mau chuyện đó là có ý gì?”
“Ý gì là ý gì?”
Ta trừng nàng: “Nàng đừng có mà giả bộ.”
Ta vẫn một bộ ‘nhất định phải truy hỏi đến cùng’ nhìn chằm chằm Lão Cửu. Lão Cửu bị ta nhìn đến chột dạ liền muốn xoay người sang chỗ khác. Nhưng mà ta làm sao có thể để nàng dễ dàng bỏ trốn như vậy được? Vì thế một tay ta giữ chặt vai nàng, nhất quyết không cho nàng cử động. Lão Cửu thấy ta kiên quyết như vậy nhưng nàng cũng không nói gì, giằng co một lúc lâu sau nàng vẫn thấy ta bất vi sở động, lúc này nàng mới thở dài một tiếng, vô lực nói: “Ta cũng không còn cách nào khác.”
Ta không lên tiếng, chờ nàng nói tiếp.
Lão Cửu suy nghĩ một lúc, thế này mới buồn bã nói: “Ngày đó trên xe ngựa, hoàng tỷ của ta nói không sai. Lần đầu tiên ta gặp ngươi liền đã có một chút thích ngươi rồi. Ta đi cầu phụ hoàng, lúc hắn đáp ứng ta thật sự rất vui, ta đã cho rằng hạnh phúc mà từ nhỏ mình sở cầu đã đến. Nhưng sau khi thành thân, tất cả hành động của ngươi lại làm cho ta thất vọng. Quan hệ giữa ta và ngươi lúc đó nhiều lắm là thân hơn người xa lạ một chút thôi. Mỗi ngày ta cũng ngươi ầm ĩ, cùng ngươi đánh nhau... Cũng chỉ là muốn làm cho ngươi chú ý thôi.”
Ta ngẩn ra, thì ra đúng là như vậy.
“Ngay từ đầu ta cũng từng nghĩ, ta làm như vậy có phải sẽ khiến cho ngươi phiền chán hay không, nhưng sau đó suy nghĩ này cũng liền tiêu tan, bởi vì nhìn hành động của ngươi ta liền biết, ngươi nhất định sẽ không bao giờ thích ta. Ta là công chúa, ta có kiêu ngạo của ta, cũng có chuyện muốn mà không thể làm. Nhưng lúc này ván đã đóng thuyền, đại cục đã định, nếu ngươi đã không thích ta vậy liền cứ chán ghét, hận ta là được. Kỳ thật lúc ấy ta cũng rất hận, hận ngươi nếu đã không thích ta thì vì cái gì lại muốn đáp ứng cùng ta thành thân. Ta nghĩ tới nghĩ lui, tổng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, cho nên dần dần sinh ra hoài nghi.”
“Không ngờ sau đó lại để ta biết được chuyện ngươi là nữ tử.” Nói đến đây, Lão Cửu nở nụ cười. Ta thấy, nhưng cũng không biết nụ cười này của nàng đến tột cùng có phải là cười khổ hay không. Ta nghĩ, nàng phải cực kỳ phiền muộn. Thân là một công chúa nhưng lại gặp phải chuyện như vậy, nhưng cái này còn chưa tính, bởi vì chuyện khó hiểu nhất chỉ sợ là chính bản thân nàng cũng không ngờ đến rằng nàng thế nhưng lại giúp đỡ ta che giấu thân phận.
“Ta rất tức giận.” Lão Cửu híp mắt nhìn ta, nhìn đến lỗ chân lông của ta đều dựng hết lên, tuy nói hết thảy những chuyện này đều không phải ta làm nhưng ai bảo lúc này ta lại là chủ nhân của thân thể này làm chi, ta căn bản là hết đường chối cãi. Cho nên ta chỉ có thể cười lấy lòng, vỗ vỗ hai má Lão Cửu, bình ổn cơn giận của nàng.
Thế nhưng Lão Cửu làm sao lại bỏ qua, nàng lắc đầu né tránh, sau đó lại tiếp tục nói: “Sau khi biết ngươi là nữ tử, ta liền nghĩ đến phải bẩm báo phụ hoàng đem ngươi đi nghiêm trị. Thế nhưng cho dù như vậy, ta lại chìm sâu vào mâu thuẫn, nhưng mà trong lúc này người đáng giận nhất chính là ngươi, rõ ràng bị ta bắt được nhược điểm nhưng lại thế nào cũng nhìn không ra ngươi lo lắng cái gì, ngày thường như thế nào vẫn sẽ như thế đó, một chút cũng không kích động. Ta vốn đã cảm thấy ngươi không thèm để ý ta cho nên dáng vẻ lúc đó của ngươi càng làm cho ta vô cùng tức giận, lúc đó ta cũng không nghĩ gì nữa liền thu thập rồi vào cung.”
“Vào cung, gặp phụ hoàng, thế nhưng nghĩ thế nào cũng không thể mở miệng được, liền cứ như vậy phí gần một canh giờ thì ngươi lại đến.” Lão Cửu thở dài một tiếng, giống như nhận mệnh. “Lúc đó phụ hoàng cũng cảm thấy kỳ quái, vì thế liền hỏi ngươi tại sao cũng đến, ngươi chẳng qua chỉ mỉm cười, hướng phụ hoàng nói bên ngoài trời mưa nên đến đón ta hồi phủ.” Lão Cửu nói đến đây liền không lên tiếng nữa.
Còn ta tuy đã biết kết quả nhưng nhưng những khúc mắc lỳ kỳ trong đó ta không có khả năng đoán được, cho nên Lão Cửu không nói, ta liền sốt ruột vội hỏi nàng sau đó thế nào.
Lão Cửu hờn dỗi liền trừng mắt liếc ta một cái: “Còn có thể như thế nào, tất nhiên là hồi phủ.”
“Không phải chứ.” Ta kinh ngạc, kinh ngạc Lão Cửu khi đó đã thích ta đến như thế sao? “Ta nói một câu ‘bên ngoài trời mưa’, nàng liền theo ta trở về? Không quá giống nàng a.”
“Bây giờ nghĩ lại, cũng không biết lúc đó ăn lầm phải cái gì, chỉ nhớ mang máng lúc đó thấy ngươi cười, nói một câu hồi phủ thì tức giận gì cũng đều biến mất sạch.” Lão Cửu dường như cũng không thể lý giải được hành động của mình.
Còn ta. Ta tất nhiên là hiểu quá rõ. Lão Cửu chính là yêu Doãn Hiếu Ân, nàng đã sớm yêu Doãn Hiếu Ân, cho nên đừng nói là Doãn Hiếu Ân chỉ cười một cái rồi nói một câu hồi phủ, e rằng cho dù Doãn Hiếu Ân nói ‘ngươi đi ૮ɦếƭ đi’ thì nàng cũng sẽ vui vẻ đâm đầu đi ૮ɦếƭ!
Được rồi, có hơi khoa trương một chút.
Kỳ thật là ta ghen tị, ăn dấm chua với Doãn Hiếu Ân. Ta lúc này chính là thích Lão Cửu, không sai, ta thích con người nàng, linh hồn nàng. Nhưng còn Lão Cửu, nàng thích chính là con người Doãn Hiếu Ân, nhưng trong lòng ta rất nhanh đã hiểu được, ta cùng Hiếu Ân lúc trước vẫn là hai người khác nhau.
Cho nên ta liền hỏi nàng: “Nàng thích ta lúc trước khi mất trí nhớ hay sau khi mất trí nhớ?”
Lão Cửu liếc nhìn ta một cái, nói: “Quan trọng sao? Tuy nói trước và sau khi tỉnh lại, tính cách của ngươi khác biệt quá lớn, nhưng cũng đều là ngươi a.”
Tất nhiên là không giống, tuy nói đứng ở góc độ của nàng đúng là không sai, nhưng vấn đề của ta thì lại không phải a.
Ta chưa từ bỏ ý định, ngay sau đó liền nói tiếp: “Tuy nói rằng đều là ta nhưng không phải nàng cũng nói là tính cách khác biệt lớn sao, vậy nàng thích tính cách trước khi mất trí nhớ hay sau khi mất trí nhớ?”
Lão Cửu nghe xong liền suy nghĩ một lát: “Hiếu Ân sau khi mất trí nhớ thú vị hơn.”
Thú vị?
Ta đương nhiên không thể hiểu.
Cũng may lúc sau Lão Cửu liền bổ sung thêm: “Trước khi mất trí nhớ ngươi thực cứng nhắc, thực làm cho người ta sinh khí. Nhưng sau khi mất trí nhớ, ngươi trở nên rất thú vị, cũng dễ khi dễ hơn trước, hơn nữa sau khi bị ta khi dễ cũng không thấy ngươi thật sự nổi giận với ta, làm cho ta đồ ăn ngon, nghe lời ta, còn có... Thật nhiều thật nhiều chỗ khác biệt.”
Khóe môi ta vẽ ra một mạt ý cười nhợt nhạt, nói: “Nghe nàng nói vậy, hình như là thích ta sau khi mất trí nhớ tương đối nhiều.”
Bị ta nhắc nhở, Lão Cửu cũng có vẻ kinh ngạc: “Có sao?”
Ta gật đầu: “Nàng xem, nàng nói ta trước khi mất trí nhớ cũng chỉ có cứng nhắc, chọc nàng nổi giận. Nhưng khi nàng nói đến chuyện sau khi ta mất trí nhớ, mặc dù không phải tất cả đều là khen ngợi, nhưng so với trước khi mất trí nhớ đúng là khác biệt một trời một vực.” Ta vô cùng vui mừng, phấn khích cùng nàng giải thích.
Lão Cửu cũng không mấy bận tâm. “Dù sao cũng đều là ngươi.”
Ta lại đến gần nàng một chút. “Nàng nói ta đây là đầu gỗ cho dù có làm gì thì ta cũng không nhận ra. Vậy những hành động của nàng hôm nay chẳng lẽ là vì muốn cho ta nhận ra chân tâm của mình?”
"Có lẽ." Lão Cửu nói: "Thật ra ta cũng không rõ, chỉ là ta thấy ngươi đối với nam tử tặng hoa kia địch ý khá lớn nên nhất thời trong lòng cũng có chút hoài nghi. Vừa đúng lúc này lại nhảy ra một tên nam tử, cho nên ta liền sử dụng hắn một chút. Ta vốn nghĩ ngươi nhiều lắm cũng chỉ bực tức một chút, ai ngờ phản ứng của ngươi lại lớn như vậy, giống như hận không thể đem lão thiên gia đâm vài cái lỗ.
Thiên ý trêu ngươi chăng?
Bất quá như thế nào cũng đều tốt, cho dù là khó khăn hay bình đạm, tóm lại hai chúng ta đều sẽ vượt qua tất cả, ở cùng một chỗ.
//H<ƿ
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.