Chương 9

Phía Sau Lớp Mặt Nạ

Novel79 05/01/2025 14:19:24

Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ tràn qua ô cửa kính lớn, soi sáng căn phòng khách vẫn còn vương chút tĩnh lặng của đêm qua. Tường Vy ngồi bên bàn ăn sáng, chậm rãi khuấy tách trà trong tay. Những lời nói của Gia Minh tối qua vẫn vang vọng trong đầu cô. Anh nói cô không phải là một công cụ. Nhưng liệu đó có phải là sự thật, hay chỉ là lời xoa dịu để che giấu điều gì khác?


Dì Linh bước vào, trên tay là một tập thư được đóng dấu cẩn thận. “Cô Vy, đây là thư cậu Minh bảo tôi gửi đến cho cô.”


Tường Vy nhìn tập thư, hơi nhíu mày. “Thư gì vậy, dì?”


Dì Linh đặt tập thư xuống bàn, nét mặt thoáng chút ngập ngừng. “Tôi không rõ nội dung, nhưng cậu Minh muốn cô tự mình quyết định sau khi đọc.”


Cô chậm rãi mở bì thư đầu tiên. Bên trong là một tờ giấy trắng tinh, trên đó chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi: “Tôi sẽ bảo vệ cô, bằng bất cứ giá nào.”


Tường Vy khựng lại, trái tim như lỡ một nhịp. Cô không biết đây là một lời hứa hay chỉ là một câu nói thoáng qua. Nhưng điều khiến cô bận tâm hơn cả là vì sao Gia Minh lại chọn cách gửi thư thay vì nói trực tiếp với cô?


Cô không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ cất tờ giấy vào túi. Có lẽ, cô sẽ hiểu ý nghĩa của nó vào lúc thích hợp.


Trong lúc đó, Gia Minh đang ngồi trong văn phòng làm việc tại công ty. Đôi mắt sắc lạnh của anh dừng lại trên màn hình máy tính, nhưng tâm trí anh lại lang thang về một nơi khác. Những lời nói tối qua với Tường Vy khiến anh suy nghĩ nhiều hơn anh muốn thừa nhận.


Bất chợt, cánh cửa phòng mở ra, và Phương Nhã bước vào, dáng vẻ tự tin như thể căn phòng này thuộc về cô. “Gia Minh, em cần nói chuyện với anh.”


Anh ngẩng đầu lên, nét mặt không biểu lộ cảm xúc. “Chuyện gì?”


“Em nghe nói Phương Hào đã đến gặp cô ta,” cô nói, giọng không giấu được vẻ khó chịu. “Anh biết rằng gia đình em không chấp nhận cô gái đó. Tại sao anh vẫn giữ cô ta ở bên?”


Gia Minh dựa lưng vào ghế, đôi mắt anh trở nên lạnh lùng hơn. “Đó không phải là việc em cần quan tâm.”


“Không phải việc của em?” Phương Nhã bật cười, nhưng nụ cười ấy mang đầy sự mỉa mai. “Anh quên rằng, gia đình em và gia đình anh đã cùng nhau xây dựng mối quan hệ này từ rất lâu sao? Anh nghĩ anh có thể bảo vệ cô ta mà không gây tổn hại gì đến tất cả mọi người?”


“Cô ấy không phải vấn đề của em hay gia đình em,” Gia Minh nói, giọng cứng rắn hơn. “Và tôi sẽ không để ai động vào cô ấy.”


Lời nói của anh khiến Phương Nhã thoáng sững lại. Nhưng ngay sau đó, cô lấy lại vẻ bình tĩnh. “Nếu anh nghĩ mình có thể bảo vệ cô ta mãi mãi, thì anh quá ngây thơ rồi. Em sẽ không để cô ta phá hỏng mọi thứ.”


Cô quay người rời đi, để lại Gia Minh với những suy nghĩ rối bời. Anh biết rằng, lời đe dọa của Phương Nhã không chỉ là những lời nói suông.


Buổi tối, Gia Minh trở về biệt thự. Khi bước vào phòng khách, anh thấy Tường Vy đang ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn xa xăm. Cô quay lại khi nghe tiếng bước chân của anh.


“Anh về rồi à,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng pha chút mệt mỏi.


“Cô đọc thư chưa?” Anh hỏi, không vòng vo.


“Đọc rồi,” cô đáp, đứng dậy bước đến gần anh. “Nhưng tôi vẫn không hiểu. Tại sao anh không nói trực tiếp?”


“Có những điều không dễ để nói,” anh trả lời, đôi mắt nhìn thẳng vào cô. “Nhưng tôi muốn cô biết rằng, dù mọi thứ có thế nào, tôi sẽ không để cô một mình.”


“Anh chắc chứ?” Cô hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Vì tôi không nghĩ mình quan trọng đến mức đó.”


“Cô quan trọng hơn cô nghĩ,” anh đáp, giọng trầm ấm nhưng mang một sức nặng lạ thường.


Tường Vy im lặng. Lời nói của anh làm cô xao động, nhưng cô vẫn chưa dám đặt niềm tin hoàn toàn vào anh. “Gia Minh, nếu anh thực sự muốn bảo vệ tôi, thì hãy làm rõ mối quan hệ giữa chúng ta. Tôi không thể tiếp tục sống trong sự mơ hồ này mãi.”


Gia Minh nhìn cô, ánh mắt anh dịu lại. “Tôi sẽ làm rõ, vào thời điểm thích hợp. Nhưng cô phải tin tôi.”


“Tin anh?” Cô lặp lại, giọng khẽ run. “Lần cuối cùng tôi tin tưởng một người, tôi đã phải trả giá rất đắt.”


“Vậy thì để tôi chứng minh,” anh nói, giọng chắc nịch. “Tôi sẽ không để cô phải hối hận.”


Lần đầu tiên, Tường Vy nhìn thấy sự chân thành trong ánh mắt anh. Dù lòng cô vẫn còn nhiều mâu thuẫn, nhưng cô biết, ít nhất lúc này, cô không hề đơn độc.


Ngày hôm sau, căn biệt thự vẫn yên tĩnh như mọi khi, nhưng không khí giữa Tường Vy và Gia Minh lại tràn đầy những cảm xúc không thể gọi tên. Dù lời hứa bảo vệ từ Gia Minh khiến cô có chút an tâm, nhưng sự xuất hiện liên tục của Phương Nhã và Phương Hào như một bóng mây đen bao phủ lên mọi thứ.


Cả buổi sáng, Tường Vy tránh mặt Gia Minh. Cô dành thời gian trong khu vườn, hy vọng có thể tìm thấy chút yên bình. Nhưng khi cô ngồi xuống cạnh khóm hoa hồng, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.


“Cô nghĩ cô có thể trốn mãi sao?”


Tường Vy quay lại, nhận ra đó là bà Hoàng – mẹ của Gia Minh. Dáng vẻ uy nghiêm của bà khiến cô không khỏi căng thẳng. Bà bước tới gần cô, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu suy nghĩ của cô.


“Tôi đã cho Gia Minh thời gian, nhưng có vẻ nó không biết cách giải quyết chuyện này,” bà nói, giọng điệu không che giấu sự coi thường. “Tôi sẽ nói thẳng. Cô không thuộc về nơi này.”


Tường Vy hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Thưa bà, tôi hiểu bà không thích tôi. Nhưng tôi không phải là người quyết định ở đây. Là Gia Minh.”


“Đúng, là Gia Minh,” bà đáp, nhấn mạnh từng chữ. “Nhưng cô không nhận ra rằng, sự hiện diện của cô đang làm suy yếu nó sao? Gia Minh phải đối mặt với áp lực từ gia đình, từ xã hội. Và cô nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được những điều đó?”


“Tôi không chắc mình có thể,” Tường Vy nói, ánh mắt kiên định. “Nhưng tôi sẽ không rời đi chỉ vì bà bảo tôi làm thế.”


Bà Hoàng khẽ nhướn mày, như không ngờ tới câu trả lời của cô. “Cô thật sự nghĩ mình có thể đấu lại chúng tôi?”


“Đây không phải cuộc chiến,” Tường Vy đáp. “Tôi chỉ muốn làm đúng trách nhiệm của mình.”


“Trách nhiệm?” Bà Hoàng bật cười, nhưng tiếng cười ấy đầy châm biếm. “Cô không hiểu rằng, trách nhiệm lớn nhất của cô là rời khỏi đây sao?”


Tường Vy không đáp, nhưng ánh mắt cô không hề dao động. Sau một lúc, bà Hoàng thở dài, rồi quay người bước đi. Trước khi rời khỏi, bà để lại một câu nói khiến cô không khỏi suy nghĩ: “Đừng để mọi chuyện đi quá xa, Tường Vy. Nếu không, chính cô sẽ là người chịu tổn thương.”


Tối hôm đó, Gia Minh trở về nhà muộn hơn thường lệ. Anh bước vào phòng khách, nhìn thấy Tường Vy đang ngồi lặng lẽ trên ghế sofa. Khi anh tiến lại gần, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên vẻ mệt mỏi.


“Anh biết mẹ anh đã nói gì với tôi hôm nay không?” cô hỏi, giọng nói bình thản nhưng không giấu được sự căng thẳng.


Gia Minh thoáng sững lại. “Bà đã nói gì?”


“Bà muốn tôi rời đi,” cô đáp, đôi mắt nhìn thẳng vào anh. “Và bà không ngần ngại dùng bất kỳ cách nào để đạt được điều đó.”


Gia Minh ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt anh tối sầm. “Tôi sẽ nói chuyện với bà. Cô không cần lo lắng.”


“Không cần lo lắng?” cô bật cười, nhưng nụ cười ấy đầy cay đắng. “Gia Minh, anh có biết tôi phải đối mặt với những gì không? Tôi không chỉ đang chiến đấu với mẹ anh, mà còn với cả những người như Phương Nhã, Phương Hào. Và tôi cảm thấy mình đang chiến đấu một mình.”


Lời nói của cô khiến Gia Minh im lặng. Anh biết cô nói đúng. Dù anh đã cố gắng bảo vệ cô, nhưng anh không thể phủ nhận rằng, cô đang phải chịu đựng quá nhiều.


“Tôi xin lỗi,” anh nói, giọng trầm thấp. “Tôi không muốn cô cảm thấy như vậy. Nhưng tôi không thể để cô rời đi.”


“Vậy anh sẽ làm gì?” cô hỏi, giọng đầy thách thức. “Anh sẽ đối đầu với mẹ anh, với cả gia đình họ Hoàng, chỉ để bảo vệ tôi sao?”


Gia Minh không trả lời ngay. Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi nói, giọng chắc nịch: “Nếu đó là điều cần thiết, tôi sẽ làm.”


Lời nói của anh khiến Tường Vy sững lại. Cô không biết liệu mình có thể tin anh hay không, nhưng ít nhất, lần đầu tiên, cô cảm thấy rằng anh thực sự nghiêm túc.


 

Novel79, 05/01/2025 14:19:24

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện