Chương 8

Phía Sau Lớp Mặt Nạ

Novel79 03/01/2025 15:36:18

Bóng tối bao trùm căn biệt thự sang trọng, chỉ còn ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn tường mạ vàng phản chiếu qua cửa sổ lớn. Gia Minh ngồi lặng trong phòng làm việc, ánh mắt sắc lạnh dừng lại trên màn hình máy tính. Nhưng tâm trí anh không còn đặt ở những con số và biểu đồ nữa. Hình ảnh Tường Vy đối mặt với Phương Hào trong khu vườn ban sáng cứ hiện lên không ngừng.


Cô gái ấy không giống bất kỳ ai anh từng gặp. Sự cứng rắn và thẳng thắn của cô khiến anh nhiều lần bối rối. Nhưng anh cũng hiểu rằng, chính sự hiện diện của cô đang đẩy anh vào một tình thế nguy hiểm. Gia đình họ Hoàng sẽ không dễ dàng chấp nhận một người như Tường Vy.


Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. “Vào đi,” anh lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng lạnh lùng.


Dì Linh bước vào, trên tay là một khay trà. Bà đặt khay xuống bàn và nhìn anh bằng ánh mắt trầm ngâm. “Cậu Minh, tôi nghĩ đã đến lúc cậu cần có một quyết định rõ ràng.”


Gia Minh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào dì Linh. “Ý dì là gì?”


“Cô Vy không thuộc về thế giới này, và cậu biết điều đó. Nhưng cô ấy không phải người dễ bị khuất phục. Nếu cậu không thể bảo vệ cô ấy, thì đừng kéo cô ấy vào sâu hơn nữa.”


Lời nói của dì Linh như một nhát dao cứa vào tâm trí anh. “Tôi không cần ai dạy mình phải làm gì,” anh đáp, giọng điềm tĩnh nhưng sắc lạnh.


“Cậu không cần lời khuyên, nhưng cậu cần sự thật,” dì Linh nói, không nao núng. “Cậu có thể tiếp tục giữ cô ấy ở đây, nhưng cậu không thể trốn tránh mãi. Gia đình cậu sẽ không để yên.”


Gia Minh không trả lời. Anh biết bà nói đúng. Nhưng buông bỏ không phải là điều dễ dàng, nhất là khi anh bắt đầu cảm thấy có gì đó thay đổi trong lòng mình.


Sáng hôm sau, Tường Vy đang tưới nước cho những khóm hoa hồng trong vườn thì một chiếc xe sang trọng tiến vào cổng. Cô nhìn lên, nhận ra người bước ra là Phương Hào. Trái tim cô thoáng se lại, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.


“Lại là anh,” cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt đầy cảnh giác.


Phương Hào nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy ngạo mạn. “Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện thêm.”


“Tôi không nghĩ mình có gì để nói với anh,” cô đáp, đặt bình tưới xuống.


“Cô thật mạnh mẽ,” anh nói, tiến lại gần cô. “Nhưng cô không hiểu mình đang đối mặt với điều gì. Gia đình họ Hoàng không phải nơi cô có thể dễ dàng bước vào. Cô nên biết điều mà rời đi trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn.”


“Tôi ở đây không phải vì tôi muốn,” cô nói, giọng cứng rắn. “Tôi ở đây vì Gia Minh muốn thế. Và nếu anh có vấn đề, anh nên nói chuyện với anh ấy.”


“Cô nghĩ Gia Minh sẽ bảo vệ cô sao?” Phương Hào bật cười, nụ cười đầy mỉa mai. “Cô không là gì trong mắt anh ta. Với anh ta, cô chỉ là một công cụ, một con tốt trong kế hoạch của anh ta.”


Lời nói của anh ta khiến trái tim Tường Vy thắt lại, nhưng cô không để lộ cảm xúc. “Nếu vậy, tôi cũng không cần anh phải lo lắng.”


Phương Hào bước gần hơn, ánh mắt sắc lạnh. “Tôi không nói để lo lắng cho cô. Tôi chỉ muốn nhắc cô nhớ: khi cô trở thành mối đe dọa cho gia đình tôi, tôi sẽ không ngồi yên.”


Tường Vy đứng yên, ánh mắt không hề dao động. “Nếu anh nghĩ những lời đe dọa của anh sẽ làm tôi sợ, thì anh đã lầm.”


Phương Hào nhìn cô một lúc lâu, rồi khẽ cười, như thể anh ta vừa thấy điều gì thú vị. “Cô thật thú vị, nhưng cũng thật ngây thơ.” Anh ta quay người bước đi, nhưng trước khi rời khỏi, anh ta quay đầu lại. “Hãy nhớ, tôi đã cảnh báo.”


Buổi tối, Gia Minh trở về biệt thự, trên mặt anh hiện rõ vẻ mệt mỏi. Khi bước vào phòng khách, anh thấy Tường Vy đang ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía anh.


“Phương Hào đã đến gặp tôi,” cô nói ngay khi anh bước vào.


Gia Minh khựng lại, ánh mắt anh lóe lên tia tức giận. “Hắn nói gì với cô?”


“Anh ta bảo tôi nên rời khỏi đây trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn,” cô đáp, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự mỉa mai. “Và anh ta còn nói rằng tôi chỉ là một công cụ trong kế hoạch của anh.”


Gia Minh im lặng, đôi mắt anh tối sầm. Anh tiến lại gần cô, ngồi xuống đối diện. “Tôi sẽ nói chuyện với hắn.”


“Tôi không cần anh nói chuyện với ai cả,” cô nói, ánh mắt đối diện với anh. “Tôi chỉ muốn biết: có phải anh cũng nghĩ như anh ta không? Tôi có phải chỉ là một công cụ trong kế hoạch của anh không?”


Lời nói của cô khiến Gia Minh thoáng sững lại. Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn cô một lúc lâu. “Cô nghĩ tôi giữ cô ở đây chỉ vì kế hoạch sao?”


“Nếu không, thì vì lý do gì?” cô hỏi, giọng đầy thách thức.


Gia Minh thở dài, ánh mắt anh trở nên dịu hơn. “Tôi không biết. Nhưng tôi biết một điều: cô không phải là một công cụ. Cô quan trọng hơn thế nhiều.”


Câu trả lời của anh khiến Tường Vy sững lại. Nhưng trước khi cô kịp nói gì, anh đã đứng dậy, quay người bước về phía cầu thang. “Hãy để tôi xử lý mọi thứ.”


Tường Vy ngồi lặng trên ghế, trái tim cô đập mạnh. Lần đầu tiên, cô cảm thấy lời nói của Gia Minh mang một ý nghĩa đặc biệt. Nhưng liệu điều đó có đủ để vượt qua những sóng gió đang chờ đợi họ phía trước? Cô không chắc, nhưng cô biết mình đã quyết định không rời đi. Không phải bây giờ.


Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ tràn qua ô cửa kính lớn, soi sáng căn phòng khách vẫn còn vương chút tĩnh lặng của đêm qua. Tường Vy ngồi bên bàn ăn sáng, chậm rãi khuấy tách trà trong tay. Những lời nói của Gia Minh tối qua vẫn vang vọng trong đầu cô. Anh nói cô không phải là một công cụ. Nhưng liệu đó có phải là sự thật, hay chỉ là lời xoa dịu để che giấu điều gì khác?


Dì Linh bước vào, trên tay là một tập thư được đóng dấu cẩn thận. “Cô Vy, đây là thư cậu Minh bảo tôi gửi đến cho cô.”


Tường Vy nhìn tập thư, hơi nhíu mày. “Thư gì vậy, dì?”


Dì Linh đặt tập thư xuống bàn, nét mặt thoáng chút ngập ngừng. “Tôi không rõ nội dung, nhưng cậu Minh muốn cô tự mình quyết định sau khi đọc.”


Cô chậm rãi mở bì thư đầu tiên. Bên trong là một tờ giấy trắng tinh, trên đó chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi: “Tôi sẽ bảo vệ cô, bằng bất cứ giá nào.”


Tường Vy khựng lại, trái tim như lỡ một nhịp. Cô không biết đây là một lời hứa hay chỉ là một câu nói thoáng qua. Nhưng điều khiến cô bận tâm hơn cả là vì sao Gia Minh lại chọn cách gửi thư thay vì nói trực tiếp với cô?


Cô không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ cất tờ giấy vào túi. Có lẽ, cô sẽ hiểu ý nghĩa của nó vào lúc thích hợp.


Trong lúc đó, Gia Minh đang ngồi trong văn phòng làm việc tại công ty. Đôi mắt sắc lạnh của anh dừng lại trên màn hình máy tính, nhưng tâm trí anh lại lang thang về một nơi khác. Những lời nói tối qua với Tường Vy khiến anh suy nghĩ nhiều hơn anh muốn thừa nhận.


Bất chợt, cánh cửa phòng mở ra, và Phương Nhã bước vào, dáng vẻ tự tin như thể căn phòng này thuộc về cô. “Gia Minh, em cần nói chuyện với anh.”


Anh ngẩng đầu lên, nét mặt không biểu lộ cảm xúc. “Chuyện gì?”


“Em nghe nói Phương Hào đã đến gặp cô ta,” cô nói, giọng không giấu được vẻ khó chịu. “Anh biết rằng gia đình em không chấp nhận cô gái đó. Tại sao anh vẫn giữ cô ta ở bên?”


Gia Minh dựa lưng vào ghế, đôi mắt anh trở nên lạnh lùng hơn. “Đó không phải là việc em cần quan tâm.”


“Không phải việc của em?” Phương Nhã bật cười, nhưng nụ cười ấy mang đầy sự mỉa mai. “Anh quên rằng, gia đình em và gia đình anh đã cùng nhau xây dựng mối quan hệ này từ rất lâu sao? Anh nghĩ anh có thể bảo vệ cô ta mà không gây tổn hại gì đến tất cả mọi người?”


“Cô ấy không phải vấn đề của em hay gia đình em,” Gia Minh nói, giọng cứng rắn hơn. “Và tôi sẽ không để ai động vào cô ấy.”


Lời nói của anh khiến Phương Nhã thoáng sững lại. Nhưng ngay sau đó, cô lấy lại vẻ bình tĩnh. “Nếu anh nghĩ mình có thể bảo vệ cô ta mãi mãi, thì anh quá ngây thơ rồi. Em sẽ không để cô ta phá hỏng mọi thứ.”


Cô quay người rời đi, để lại Gia Minh với những suy nghĩ rối bời. Anh biết rằng, lời đe dọa của Phương Nhã không chỉ là những lời nói suông.


Buổi tối, Gia Minh trở về biệt thự. Khi bước vào phòng khách, anh thấy Tường Vy đang ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn xa xăm. Cô quay lại khi nghe tiếng bước chân của anh.


“Anh về rồi à,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng pha chút mệt mỏi.


“Cô đọc thư chưa?” Anh hỏi, không vòng vo.


“Đọc rồi,” cô đáp, đứng dậy bước đến gần anh. “Nhưng tôi vẫn không hiểu. Tại sao anh không nói trực tiếp?”


“Có những điều không dễ để nói,” anh trả lời, đôi mắt nhìn thẳng vào cô. “Nhưng tôi muốn cô biết rằng, dù mọi thứ có thế nào, tôi sẽ không để cô một mình.”


“Anh chắc chứ?” Cô hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Vì tôi không nghĩ mình quan trọng đến mức đó.”


“Cô quan trọng hơn cô nghĩ,” anh đáp, giọng trầm ấm nhưng mang một sức nặng lạ thường.


Tường Vy im lặng. Lời nói của anh làm cô xao động, nhưng cô vẫn chưa dám đặt niềm tin hoàn toàn vào anh. “Gia Minh, nếu anh thực sự muốn bảo vệ tôi, thì hãy làm rõ mối quan hệ giữa chúng ta. Tôi không thể tiếp tục sống trong sự mơ hồ này mãi.”


Gia Minh nhìn cô, ánh mắt anh dịu lại. “Tôi sẽ làm rõ, vào thời điểm thích hợp. Nhưng cô phải tin tôi.”


“Tin anh?” Cô lặp lại, giọng khẽ run. “Lần cuối cùng tôi tin tưởng một người, tôi đã phải trả giá rất đắt.”


“Vậy thì để tôi chứng minh,” anh nói, giọng chắc nịch. “Tôi sẽ không để cô phải hối hận.”


Lần đầu tiên, Tường Vy nhìn thấy sự chân thành trong ánh mắt anh. Dù lòng cô vẫn còn nhiều mâu thuẫn, nhưng cô biết, ít nhất lúc này, cô không hề đơn độc.


 

Novel79, 03/01/2025 15:36:18

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện