Đêm buông xuống biệt thự nhà họ Hoàng, ánh đèn vàng nhạt trong phòng khách không thể xua tan cảm giác lạnh lẽo bao trùm không gian. Tường Vy ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lơ đễnh dõi ra khu vườn chìm trong màn sương mỏng. Dù căn nhà này có mọi thứ mà bất kỳ ai cũng mong muốn, nhưng với cô, nó chỉ là một chiếc long vàng giam giữ tự do.
Bất chợt, tiếng bước chân vang lên từ hành lang phía sau, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ. Gia Minh xuất hiện, vẫn dáng vẻ lạnh lùng trong bộ vest tối màu. Anh bước vào phòng, đôi mắt thoáng lướt qua cô trước khi dừng lại bên chiếc bàn lớn.
“Cô chưa ngủ?” Anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng không hẳn thờ ơ.
“Tôi chưa buồn ngủ,” cô đáp, quay lại nhìn anh. “Còn anh? Làm việc muộn như vậy chắc hẳn có nhiều áp lực.”
Gia Minh ngước lên nhìn cô, đôi mắt thoáng chút bất ngờ trước câu hỏi. Nhưng anh không trả lời, chỉ rót một ly rượu từ chai đặt sẵn trên bàn. “Không phải chuyện cô cần quan tâm.”
Tường Vy mỉm cười nhạt. Cô đã quen với sự giữ khoảng cách của anh, nhưng lần này, cô không muốn để anh thoát khỏi một cuộc trò chuyện dễ dàng như thế.
“Anh luôn giữ mọi thứ cho riêng mình, phải không?” Cô đứng dậy, bước tới gần anh. “Không một ai thực sự biết được anh nghĩ gì, kể cả người sống trong cùng một ngôi nhà với anh.”
Gia Minh đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt anh dừng lại trên cô. “Vì tôi không cần ai phải hiểu.”
“Vậy tại sao anh lại giữ tôi ở đây? Tại sao phải làm tất cả những điều này nếu anh không muốn bất kỳ ai đến gần?” Giọng cô pha chút bực dọc.
Lần này, anh không lập tức trả lời. Một thoáng im lặng trôi qua trước khi anh lên tiếng, giọng nói trầm thấp hơn. “Cô nghĩ tôi không muốn? Tôi đã từng để người khác bước vào cuộc đời mình, và cái giá tôi phải trả là sự phản bội.”
Lời nói của anh làm Tường Vy sững lại. Cô nhận ra đây là lần hiếm hoi anh để lộ một chút cảm xúc thật sự. Nhưng trước khi cô kịp nói gì, Gia Minh đã đứng dậy, quay người bước tới cửa.
“Ngủ sớm đi,” anh nói, không quay đầu lại. “Ngày mai cô sẽ cần sức lực.”
Sáng hôm sau, Tường Vy thức dậy với một cảm giác lạ lẫm. Dì Linh gõ cửa, mang vào một bộ váy thanh lịch màu xanh nhạt và nói rằng Gia Minh đã chuẩn bị sẵn cho cô.
“Cậu Minh muốn cô tháp tùng cậu ấy đến một buổi tiệc quan trọng tối nay,” dì Linh nói, nét mặt có chút ngập ngừng. “Buổi tiệc này có cả những người thuộc gia đình họ Hoàng.”
“Gia đình họ Hoàng?” Tường Vy hỏi, đôi mắt thoáng vẻ ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Gia Minh đưa cô ra mắt với gia đình anh, và điều đó khiến cô không thể không bận tâm.
“Đúng vậy,” dì Linh gật đầu. “Cô hãy chuẩn bị tốt. Họ không phải những người dễ dàng chấp nhận người mới.”
Buổi tối, Tường Vy bước xuống cầu thang trong bộ váy mà Gia Minh chuẩn bị. Chiếc váy khéo léo tôn lên nét thanh lịch nhưng không quá phô trương, phù hợp với phong cách của cô. Khi cô bước vào phòng khách, ánh mắt Gia Minh thoáng dừng lại trên cô, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.
“Cô đã sẵn sàng?” Anh hỏi, giọng trầm ấm.
Cô khẽ gật đầu, cố che giấu cảm giác bất an đang lớn dần trong lòng.
Họ lên xe, chiếc limousine lướt qua những con phố sáng đèn trước khi dừng lại trước một biệt thự khác – rộng lớn và uy nghi không kém gì nhà họ Hoàng. Bên trong là một khung cảnh lộng lẫy, với ánh đèn pha lê và những người khách ăn mặc sang trọng.
Khi bước vào, Tường Vy ngay lập tức nhận ra sự tò mò trong ánh mắt của mọi người. Những cái nhìn dò xét, những tiếng thì thầm nhỏ to – tất cả đều nhắm vào cô. Nhưng điều khiến cô chú ý hơn cả là một người phụ nữ trung niên với dáng vẻ quyền uy đang đứng giữa sảnh lớn.
“Gia Minh,” bà ta lên tiếng, giọng nói uy lực nhưng mang theo chút lạnh lùng. “Con đến rồi à.”
“Mẹ,” Gia Minh đáp, bước đến chào. “Đây là Lê Tường Vy.”
Đôi mắt người phụ nữ – mẹ của Gia Minh – lướt qua Tường Vy một cách sắc sảo. “Cô ấy là người con đưa vào nhà?” Bà hỏi, giọng mang vẻ chất vấn.
“Phải,” Gia Minh đáp, không chút do dự. “Cô ấy là người con đã chọn.”
Lời khẳng định của anh khiến Tường Vy thoáng bất ngờ, nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ vì ánh mắt của bà Hoàng đã quay sang cô, mang theo sự đánh giá rõ rệt.
“Cô không có vẻ gì đặc biệt,” bà nói, nụ cười thoáng qua nhưng không hề thân thiện. “Tôi hy vọng cô biết mình đang đứng ở đâu.”
Tường Vy cảm thấy ng mình thắt lại, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh. “Thưa bà, tôi biết mình đang ở đâu, và tôi sẽ không làm điều gì khiến bà thất vọng.”
Bà Hoàng thoáng nhướn mày, nhưng không nói gì thêm. Bà quay người bước đi, để lại Tường Vy với một cảm giác nặng nề.
Tối hôm đó, trong suốt buổi tiệc, Tường Vy phải đối mặt với ánh mắt dò xét của những người trong gia đình Gia Minh. Nhưng cô không để bản thân lùi bước. Cô biết, đây chỉ là khởi đầu của một cuộc chiến mà cô không được phép thua.
Khi họ rời khỏi buổi tiệc, Gia Minh vẫn giữ im lặng suốt quãng đường về. Chỉ khi về đến biệt thự, anh mới lên tiếng: “Cô làm tốt hơn tôi nghĩ.”
Tường Vy quay sang nhìn anh, đôi mắt cô ánh lên vẻ bướng bỉnh. “Tôi không làm điều đó vì anh.”
Gia Minh nhìn cô một lúc lâu, rồi khẽ cười, một nụ cười mà cô không thể đoán được ý nghĩa. Nhưng lần đầu tiên, cô cảm thấy rằng, trong ánh mắt lạnh lùng của anh, có chút gì đó như sự tán thưởng.
Những tia nắng đầu ngày chiếu rọi qua khung cửa sổ lớn, tạo nên ánh sáng nhạt nhòa trong căn phòng ngủ rộng lớn. Tường Vy tỉnh dậy với cảm giác nặng nề. Buổi tiệc tối qua là một thử thách khó chịu, nhưng điều làm cô suy nghĩ nhiều hơn chính là thái độ của Gia Minh. Dù anh khẳng định cô là “người anh chọn,” nhưng liệu lời nói đó có thật sự mang ý nghĩa như cô mong muốn?
Cô đứng dậy, kéo rèm cửa, để ánh sáng tràn ngập căn phòng. Ngôi biệt thự yên tĩnh như thường lệ, nhưng trong lòng cô là một sự bất an không thể gọi tên. Gia Minh luôn giữ thái độ bí ẩn, như thể anh đang che giấu một điều gì đó quan trọng hơn những gì cô biết.
Tường Vy bước xuống nhà và thấy dì Linh đang sắp xếp bàn ăn sáng. Khi nhìn thấy cô, dì Linh khẽ gật đầu mỉm cười.
“Cậu Minh đã đi làm từ sớm,” dì nói, như đoán được thắc mắc của cô. “Cậu ấy bảo tối nay sẽ về muộn.”
Tường Vy khẽ gật đầu, cầm lấy tách trà nóng mà dì Linh đưa. “Dì Linh, buổi tiệc tối qua… dì nghĩ gia đình họ Hoàng thật sự nghĩ gì về tôi?”
Dì Linh thoáng ngập ngừng, nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh. “Gia đình họ Hoàng là những người có quyền lực và luôn đặt lợi ích lên trên hết. Nhưng cô Vy, điều đó không có nghĩa là cô không có giá trị.”
“Giá trị?” Cô bật cười, nhưng tiếng cười ấy lại mang chút cay đắng. “Tôi thậm chí không chắc mình ở đây vì điều gì.”
“Cậu Minh đã chọn cô,” dì Linh đáp, giọng chắc chắn. “Điều đó đủ để cô tiếp tục. Cô Vy, cô mạnh mẽ hơn cô nghĩ.”
Những lời nói của dì Linh khiến Tường Vy cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Nhưng cô biết, sức mạnh mà dì Linh nhắc đến không phải thứ có thể dễ dàng giữ vững trong hoàn cảnh này.
Buổi chiều, khi đang chăm sóc khu vườn, Tường Vy bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần. Cô quay đầu và thấy một người đàn ông lạ mặt. Anh ta mặc vest chỉnh tề, mái tóc chải gọn gàng, nhưng ánh mắt lạnh lẽo khiến cô cảm thấy không thoải mái.
“Chào cô,” anh ta lên tiếng, giọng điệu lịch sự nhưng không giấu được vẻ áp đặt. “Tôi là Phương Hào, anh trai của Phương Nhã.”
Tường Vy khẽ nhíu mày, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Chào anh. Tôi có thể giúp gì không?”
“Tôi chỉ muốn biết cô là người như thế nào,” Phương Hào đáp, nụ cười nhạt hiện trên môi. “Cô biết đấy, không phải ai cũng có thể dễ dàng bước vào thế giới của gia đình Hoàng.”
“Tôi không nghĩ mình cần phải giải thích,” cô đáp, ánh mắt kiên định.
Phương Hào nhướn mày, như thể ngạc nhiên trước sự mạnh mẽ trong giọng nói của cô. “Cô thật thú vị. Nhưng tôi sẽ không vòng vo. Cô không thuộc về nơi này, và việc cô ở đây có thể làm tổn hại đến mối quan hệ giữa gia đình tôi và gia đình họ Hoàng.”
“Tôi ở đây không phải vì gia đình anh hay bất kỳ ai,” cô đáp, giọng lạnh lùng hơn. “Tôi ở đây vì quyết định của Gia Minh. Nếu anh có vấn đề với điều đó, hãy nói chuyện với anh ấy.”
Lời nói của cô khiến Phương Hào thoáng khựng lại, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. “Cô rất thông minh. Nhưng hãy nhớ rằng, không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận sự có mặt của cô.”
Phương Hào rời đi, để lại Tường Vy đứng lặng trong khu vườn. Trái tim cô đập nhanh, không phải vì sợ hãi, mà vì sự tức giận và bất lực. Cô không hiểu vì sao sự hiện diện của mình lại có thể gây ra nhiều vấn đề đến vậy. Nhưng điều duy nhất cô biết chắc là, cô sẽ không để ai ép buộc mình rời đi.
Tối muộn, Gia Minh trở về nhà. Anh bước vào phòng khách, thấy Tường Vy đang ngồi đọc sách. Khi thấy anh, cô đóng sách lại, đứng dậy đối mặt với anh.
“Gia Minh, anh biết Phương Hào đến gặp tôi hôm nay không?” Cô hỏi thẳng, giọng điệu không giấu được sự bực bội.
Anh nhướn mày, rõ ràng không ngờ tới. “Hắn nói gì với cô?”
“Hắn bảo tôi không thuộc về nơi này. Rằng sự hiện diện của tôi làm tổn hại đến mối quan hệ giữa gia đình anh và họ.”
Gia Minh im lặng trong giây lát, ánh mắt anh lóe lên sự khó chịu. “Cô không cần quan tâm đến hắn. Tôi sẽ xử lý.”
“Không quan tâm?” Cô bật cười nhạt. “Gia Minh, anh không thấy rằng tất cả những chuyện này đều vì anh sao? Anh đưa tôi vào đây, nhưng không làm gì để bảo vệ tôi trước những người như hắn.”
“Cô đang trách tôi?” Anh nhíu mày, giọng anh trầm xuống.
“Tôi không trách. Tôi chỉ muốn anh hiểu rằng, tôi không phải người có thể bị ai đó dẫm đạp. Nếu anh đưa tôi vào trò chơi này, thì anh phải chịu trách nhiệm.”
Gia Minh nhìn cô một lúc lâu, rồi thở dài. “Cô nói đúng. Tôi sẽ nói chuyện với hắn. Nhưng Tường Vy, cô cũng cần hiểu rằng, ở thế giới này, không phải mọi thứ đều công bằng.”
Cô nhìn anh, đôi mắt ánh lên sự kiên định. “Tôi biết. Nhưng tôi không cần công bằng. Tôi chỉ cần anh đứng về phía tôi.”
Lời nói của cô khiến Gia Minh thoáng sững lại. Anh không đáp lại, nhưng trong đôi mắt anh, một tia sáng mơ hồ lóe lên. Phải chăng lần đầu tiên, anh nhận ra rằng, Tường Vy không chỉ là một phần trong kế hoạch của anh, mà còn là một người thực sự quan trọng?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.