Chương 6

Phía Sau Lớp Mặt Nạ

Novel79 03/01/2025 15:22:13

Đêm đó, Tường Vy trằn trọc mãi không ngủ được. Những lời nói của Gia Minh vang vọng trong đầu cô, lạnh lùng và sắc bén như những nhát dao. Anh luôn cố gắng đẩy cô ra xa, giữ cô ngoài tầm với của sự thật. Nhưng chính điều đó lại khiến cô muốn tìm hiểu nhiều hơn về con người thật của anh.


Sáng sớm, Tường Vy bước ra khỏi phòng, hiếm khi nào cô rời giường sớm như vậy. Căn biệt thự yên ắng, chỉ có vài người làm đang dọn dẹp ở hành lang. Dì Linh xuất hiện từ phía nhà bếp, trông thấy cô liền khẽ gật đầu.


“Cô Vy, cô muốn ăn sáng ngay bây giờ không?” Dì hỏi, nụ cười vẫn dịu dàng như thường lệ.


“Không cần đâu, dì. Tôi muốn ra ngoài vườn một chút,” cô đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lộ vẻ xa xăm.


Ngoài khu vườn, không khí mát mẻ và mùi thơm của hoa hồng mang lại chút bình yên. Nhưng sự yên tĩnh ấy nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng bước chân chậm rãi trên con đường sỏi. Cô quay lại, thấy Gia Minh đang tiến lại gần. Anh mặc một bộ vest đen, cà vạt thắt gọn gàng như mọi khi. Nhưng vẻ mặt anh hôm nay có chút gì đó khác lạ – lạnh lùng nhưng không hoàn toàn xa cách.


“Cô dậy sớm hơn tôi nghĩ,” anh nói, giọng điệu đều đều như muốn dò xét.


“Tôi không ngủ được,” cô trả lời, ánh mắt lảng đi nơi khác.


Gia Minh đứng đó, ánh mắt anh dừng lại trên những khóm hoa hồng đang nở rộ. “Cô có vẻ rất thích khu vườn này.”


“Ít nhất nó không lạnh lẽo như căn nhà kia,” cô đáp, không giấu được chút chua chát trong giọng nói.


Anh im lặng. Những lời của cô như đang nói thay cho cảm giác mà anh cũng từng trải qua – một căn nhà đầy đủ mọi thứ nhưng không bao giờ mang lại sự ấm áp. Cuối cùng, anh lên tiếng, giọng nói trầm thấp: “Cô đã tìm thấy gì trong chiếc hộp ở nhà kho?”


Câu hỏi của anh làm cô sững lại. Rõ ràng anh biết, nhưng anh đã đợi đến lúc này để hỏi. “Một bức ảnh… và vài thứ giấy tờ,” cô đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Còn gì nữa mà tôi chưa thấy?”


Gia Minh nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc lạnh. “Tôi đã nói rồi. Có những thứ cô không cần biết.”


“Vậy tại sao anh không hủy chúng đi? Nếu chúng không quan trọng, tại sao anh vẫn giữ?” Cô nhìn anh, ánh mắt đầy thách thức.


Gia Minh im lặng một lúc lâu, đôi mắt anh tối sầm lại. “Tôi giữ chúng để nhắc nhở bản thân rằng không nên tin tưởng bất kỳ ai. Nhất là những người bước vào cuộc đời tôi mà không được tôi chọn.”


Lời nói của anh như một cú đánh mạnh vào lòng tự trọng của cô. Nhưng lần này, cô không để anh áp đảo. “Anh không tin ai, không muốn ai đến gần, nhưng lại muốn người khác chấp nhận mọi quyết định của anh. Anh nghĩ mình có thể sống như vậy mãi sao, Gia Minh?”


Sự phản kháng của cô khiến anh thoáng ngạc nhiên. Anh quay mặt đi, ánh mắt dừng lại trên một bông hồng vừa nở. “Cô không hiểu đâu.”


“Đúng, tôi không hiểu,” cô đáp, giọng tràn đầy cảm xúc. “Nhưng tôi muốn hiểu. Nếu anh không để ai tiếp cận, làm sao anh mong họ ở bên anh?”


Lần đầu tiên, Gia Minh không đáp lại ngay. Anh đứng yên đó, như thể đang đấu tranh với chính mình. Cuối cùng, anh chỉ nói: “Tôi không cần ai cả.”


Cô bật cười khẽ, nhưng nụ cười ấy chứa đầy cay đắng. “Anh nói vậy, nhưng ánh mắt anh lại phản bội chính mình. Anh cô đơn, Gia Minh. Và anh đang tự giam mình trong chính nỗi cô đơn đó.”


Không để anh trả lời, cô quay người bước đi. Nhưng trong lòng cô biết, lời nói của mình đã để lại một vết nứt nhỏ trong bức tường anh dựng lên quanh mình.


Ngày hôm đó, Tường Vy dành thời gian ở phòng khách, cố gắng tập trung vào một cuốn sách nhưng tâm trí lại lơ lửng. Cô không biết liệu những gì mình nói với Gia Minh sáng nay có khiến anh suy nghĩ hay không. Nhưng cô tin rằng, để phá vỡ lớp băng lạnh lùng đó, cô cần kiên nhẫn.


Chiều muộn, dì Linh đến bên cô với vẻ mặt nghiêm trọng hơn thường lệ. “Cô Vy, cậu Minh dặn tôi báo cô chuẩn bị. Tối nay có khách đến ăn tối, cậu muốn cô tham gia.”


Tường Vy ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Gia Minh yêu cầu cô tham gia một bữa tối với khách. “Ai sẽ đến?” cô hỏi.


“Gia đình họ Phương,” dì Linh đáp, giọng mang chút dè dặt. “Cô Phương Nhã, tiểu thư nhà họ Phương, là một người thân thiết với cậu Minh. Tôi nghĩ buổi tối nay có lẽ không dễ chịu với cô.”


Tên của Phương Nhã vang lên như một lời cảnh báo. Tường Vy cảm nhận được cơn sóng ngầm đang đến gần. Nhưng thay vì né tránh, cô quyết định sẽ đối mặt. Nếu Gia Minh muốn cô ở đó, cô sẽ không lùi bước.


Tối hôm đó, căn phòng ăn lớn được thắp sáng bởi ánh đèn vàng ấm áp. Tường Vy mặc chiếc váy đen đơn giản, mái tóc 乃úi nhẹ tạo nên vẻ thanh lịch nhưng không quá phô trương. Khi cô bước vào, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía cô.


Gia Minh đứng ở đầu bàn, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp với nụ cười ngọt ngào nhưng ánh mắt sắc sảo. “Tường Vy, đây là Phương Nhã,” anh giới thiệu, giọng điềm tĩnh như mọi khi.


“Rất vui được gặp,” Phương Nhã nói, nhưng nụ cười cô ta không hề chạm đến đôi mắt. “Cậu Minh đã nói rất nhiều về cô.”


Tường Vy khẽ gật đầu, cảm nhận rõ sự thù địch từ người phụ nữ này. Buổi tối bắt đầu, nhưng cảm giác căng thẳng bao trùm lên không khí. Phương Nhã không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để nhắc đến quá khứ của cô ta và Gia Minh, như thể muốn khẳng định vị trí của mình trong cuộc đời anh.


“Cô ở đây bao lâu rồi?” Phương Nhã hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào Tường Vy.


“Chỉ một thời gian ngắn,” cô đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.


“Chắc hẳn ở đây rất thoải mái,” Phương Nhã nói, nụ cười nửa miệng. “Gia Minh luôn rất hào phóng với những ai anh ấy quan tâm.”


Lời nói của cô ta như một mũi kim châm vào lòng tự trọng của Tường Vy. Nhưng cô chỉ cười nhạt, đáp lại một cách nhẹ nhàng: “Đúng vậy, nhưng sự hào phóng ấy không dành cho tất cả mọi người, phải không?”


Ánh mắt Phương Nhã lóe lên một tia tức giận, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Gia Minh nhìn cả hai, đôi mắt anh thoáng qua sự bất mãn nhưng không nói gì.


Bữa tối kéo dài trong không khí ngột ngạt. Nhưng khi kết thúc, Tường Vy biết rằng đây chỉ là sự khởi đầu cho những căng thẳng sẽ còn kéo dài giữa cô và Phương Nhã. Và trong lòng cô, một câu hỏi không ngừng vang lên: Gia Minh thực sự đứng về phía ai?


Bữa tối hôm qua vẫn để lại dư âm trong lòng Tường Vy. Từng ánh mắt, từng lời nói của Phương Nhã như lưỡi dao sắc bén cố gắng xuyên qua lớp vỏ bọc mong manh mà cô đang khoác lên mình. Nhưng điều làm cô bận tâm hơn cả là thái độ im lặng của Gia Minh. Anh đứng đó, để mặc mọi chuyện diễn ra như thể đó không phải là vấn đề của anh.


Căn biệt thự vào buổi sáng lại yên ắng như thường lệ. Tường Vy ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn ra khu vườn ngập tràn ánh nắng. Cô không phải là người thích đối đầu, nhưng lòng kiêu hãnh và cảm giác bị coi thường khiến cô không thể ngồi yên. Cô biết Phương Nhã không chỉ đến để ăn tối. Người phụ nữ đó có một mục đích lớn hơn, và cô không muốn trở thành con tốt trong trò chơi mà mình không hiểu rõ.


Khi cô đang trầm ngâm suy nghĩ, tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy tưởng.


“Cô Vy, cậu Minh muốn gặp cô ở phòng làm việc,” dì Linh nói khi mở cửa. “Cậu ấy nói có chuyện quan trọng muốn bàn.”


Tường Vy đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo khoác đơn giản trước khi theo dì Linh xuống cầu thang. Phòng làm việc của Gia Minh nằm ở góc biệt thự, một nơi mà anh ít khi để cô bước vào. Cánh cửa gỗ dày đóng kín, và chỉ khi dì Linh gõ nhẹ, giọng trầm ấm của anh từ bên trong vọng ra, “Mời vào.”


Căn phòng toát lên sự lạnh lẽo thường thấy. Gia Minh ngồi sau bàn làm việc lớn, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Trên bàn là một tập hồ sơ, bên cạnh là một tách cà phê bốc khói.


“Cô ngồi đi,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng không hề thân thiện.


“Có chuyện gì vậy?” cô hỏi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.


“Chuyện tối qua,” anh bắt đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô. “Tôi thấy cô không thoải mái.”


“Anh nghĩ vậy sao?” Cô cười nhạt. “Tôi chỉ làm đúng những gì anh yêu cầu: tham dự, giữ im lặng và không gây rắc rối.”


Gia Minh nhíu mày. “Đó không phải điều tôi muốn nói. Tôi đang nói về cách cô phản ứng với Phương Nhã.”


“Vậy thì anh nên hỏi cô ta, không phải tôi,” cô đáp, ánh mắt thách thức. “Tôi không phải người bắt đầu.”


Gia Minh im lặng trong giây lát, như đang cân nhắc từng lời. “Phương Nhã là người thân thiết với gia đình tôi. Cô ấy có quyền được ở đây.”


“Và tôi thì không?” Cô đáp, giọng pha chút chua chát. “Tôi đã quen với việc bị xem là người ngoài, Gia Minh. Nhưng nếu anh muốn tôi im lặng trước những lời xúc phạm, tôi e rằng anh sẽ thất vọng.”


Lần đầu tiên, anh thoáng ngạc nhiên trước sự phản kháng của cô. Nhưng thay vì tức giận, anh khẽ nhếch môi, một nụ cười mờ nhạt nhưng không hề thân thiện. “Tôi không mong cô làm điều gì cả, Tường Vy. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô rằng, vị trí của cô trong căn nhà này vẫn rất mong manh. Đừng quên điều đó.”


Câu nói của anh như một gáo nước lạnh dội vào lòng tự trọng của cô. Nhưng thay vì lùi bước, cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt lóe lên một tia lửa không dễ dập tắt. “Tôi không quên. Nhưng có vẻ anh đã quên rằng, chính anh là người đưa tôi vào đây. Nếu anh muốn tôi rời đi, chỉ cần nói một lời.”


Không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Gia Minh nhìn cô một lúc lâu, rồi bất ngờ đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. “Cô không hiểu trò chơi này, Tường Vy. Và tôi cũng không mong cô hiểu.”


“Vậy thì anh hãy cho tôi lý do để ở lại,” cô nói, giọng trầm nhưng kiên định. “Nếu tôi chỉ là một con tốt trong kế hoạch của anh, thì hãy nói rõ. Tôi không muốn tiếp tục sống trong những bí mật mà tôi không được biết.”


Gia Minh quay lại, ánh mắt anh lóe lên một tia sắc lạnh. “Cô muốn lý do? Lý do duy nhất cô ở đây là vì hợp đồng. Không hơn, không kém.”


Tường Vy không nói thêm gì, chỉ đứng dậy và rời khỏi phòng. Nhưng trong lòng cô, cảm giác tổn thương và giận dữ như một ngọn lửa âm ỉ, sẵn sàng bùng cháy bất cứ lúc nào.


Buổi tối, Gia Minh trở về nhà sau một cuộc họp kéo dài. Khi anh bước vào phòng khách, ánh mắt anh ngay lập tức dừng lại trên Tường Vy, người đang ngồi đọc sách bên cạnh cửa sổ. Cô không nhìn anh, nhưng anh biết cô đang cảm nhận được sự hiện diện của anh.


“Chúng ta cần nói chuyện,” anh lên tiếng.


Cô khẽ đóng cuốn sách lại, quay đầu nhìn anh. “Tôi nghĩ chúng ta đã nói đủ vào sáng nay.”


“Không đủ,” anh đáp, ánh mắt không rời khỏi cô. “Tôi muốn nói về tương lai.”


Cô bật cười nhẹ, nhưng tiếng cười ấy không mang chút vui vẻ nào. “Tương lai? Điều đó có ý nghĩa gì với một người luôn sống trong quá khứ như anh?”


Lời nói của cô như một nhát dao, nhưng lần này Gia Minh không né tránh. Anh bước đến gần cô, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ trong cô. “Tôi biết tôi không phải người dễ tiếp cận. Nhưng tôi không muốn cô nghĩ rằng, những gì cô đang làm là vô nghĩa.”


“Vậy anh muốn tôi làm gì?” cô hỏi, giọng đầy mệt mỏi.


“Tin tôi,” anh nói, giọng trầm ấm hơn thường lệ. “Chỉ lần này thôi.”


Cô nhìn anh, ánh mắt đầy nghi ngờ. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy một điều gì đó thay đổi – không phải từ anh, mà từ chính cô. Có lẽ, đây là bước đầu tiên để phá vỡ bức tường giữa họ. Nhưng liệu cô có đủ mạnh mẽ để tiếp tục không? Cô không chắc. Nhưng cô biết, mình không muốn từ bỏ.

Novel79, 03/01/2025 15:22:13

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện