Tường Vy ngồi lặng trong căn phòng rộng lớn, ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê hắt lên từng ngón tay cô đang siết chặt. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến mức cô cảm thấy mình như bị cuốn vào một dòng chảy mà bản thân không thể kiểm soát. Bức ảnh Minh Thư, cái tên từng được Gia Minh nhắc đến trong những lần hiếm hoi anh bộc lộ sự yếu mềm, giờ đây xuất hiện cùng một tờ giấy khám thai. Những bí mật về quá khứ của anh dường như sâu thẳm và phức tạp hơn cô tưởng.
Tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ kéo cô ra khỏi những suy nghĩ hỗn loạn. Cô đứng dậy, bước đến gần tấm gương lớn trong phòng. Đôi mắt phản chiếu trong gương mệt mỏi và trống rỗng. Cô tự hỏi mình đang ở đâu trong câu chuyện này. Là người chịu sự điều khiển của Gia Minh, hay là một nhân vật phụ trong chính cuộc đời mình?
Cánh cửa phòng bật mở, dì Linh bước vào, mang theo khay trà ấm. “Cô Vy, tôi thấy đèn phòng cô còn sáng nên mang trà lên. Uống một chút cho dễ ngủ nhé.”
Tường Vy khẽ mỉm cười, nhưng không trả lời. Dì Linh đặt khay trà xuống bàn, ánh mắt thoáng dừng lại trên khuôn mặt cô. “Tôi biết cuộc sống ở đây không dễ dàng với cô. Nhưng cô nên tin tưởng cậu Minh một chút. Cậu ấy không phải người dễ thể hiện, nhưng trong lòng cậu ấy không hề tệ như vẻ bề ngoài đâu.”
“Tin tưởng anh ấy?” Tường Vy lặp lại, giọng như một tiếng thì thầm. “Dì có biết điều gì về Minh Thư không?”
Dì Linh thoáng khựng lại. Dù chỉ là một giây ngắn ngủi, nhưng sự ngập ngừng đó không thoát khỏi ánh mắt của Tường Vy. “Tôi chỉ là người làm, không biết nhiều chuyện của gia đình,” dì đáp, ánh mắt lảng đi.
“Nhưng dì biết nhiều hơn những gì dì nói, đúng không?” Tường Vy nhìn thẳng vào dì Linh. “Dì là người luôn ở bên cạnh anh ấy. Dì hiểu rõ anh ấy hơn bất kỳ ai.”
Dì Linh không trả lời ngay, chỉ cúi xuống rót trà, động tác chậm rãi như đang suy nghĩ. Một lúc sau, dì khẽ thở dài. “Cô Minh Thư là người cậu Minh rất yêu. Nhưng cô ấy đã rời đi, để lại cho cậu ấy rất nhiều tổn thương. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.”
“Vì sao cô ấy rời đi? Có phải vì anh ấy không đủ tốt, hay vì gia đình anh ấy ép buộc?” Tường Vy tiếp tục, cảm giác như mình đang chạm gần hơn vào một sự thật bị che giấu.
“Cô Vy, có những chuyện không nên hỏi, vì càng biết nhiều chỉ càng khiến cô thêm đau lòng mà thôi,” dì Linh đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Dì đứng dậy, chỉnh lại khay trà và bước ra khỏi phòng, để lại Tường Vy với những câu hỏi chưa có lời giải.
Căn phòng trở lại yên tĩnh. Tường Vy nhìn tách trà bốc khói trên bàn, lòng cô đầy những cảm xúc lẫn lộn. Minh Thư, người phụ nữ ấy, là ai trong cuộc đời của Gia Minh? Và tại sao anh không chịu để cô bước qua cánh cửa đó, dù chỉ là hé nhìn vào quá khứ của anh?
Cô không ngủ được. Những suy nghĩ ấy cứ quẩn quanh mãi, buộc cô phải làm điều mà lý trí bảo không nên. Cô rời khỏi phòng, đi dọc hành lang dài dẫn đến phòng làm việc của Gia Minh. Cánh cửa phòng anh khép hờ, ánh sáng le lói từ bên trong.
Cô đẩy cửa bước vào. Căn phòng ngập tràn mùi gỗ đàn hương, ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu xuống những tập tài liệu chất chồng trên bàn. Ở góc phòng, một tủ sách lớn chiếm gần hết bức tường. Nhưng điều thu hút ánh mắt cô là chiếc khung ảnh trên bàn làm việc. Bức ảnh Minh Thư với nụ cười dịu dàng, đôi mắt u buồn nhìn về phía cô như muốn kể một câu chuyện.
“Cô làm gì ở đây?” Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Tường Vy giật mình quay lại. Gia Minh đứng ở cửa, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu suy nghĩ của cô.
“Tôi… tôi chỉ muốn biết thêm về anh,” cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn run rẩy.
“Biết thêm về tôi? Vì sao cô lại nghĩ mình có quyền đó?” Anh tiến lại gần, ánh mắt dừng lại trên bức ảnh Minh Thư. “Cô không cần phải hiểu quá khứ của tôi. Nó không liên quan gì đến cô.”
“Không liên quan?” Cô đáp, giọng bất chợt cứng rắn. “Tôi sống trong căn nhà này, thực hiện giao kèo của anh, đối mặt với tất cả sự lạnh lùng từ anh. Nhưng anh lại không cho tôi biết bất kỳ điều gì về con người thật của anh?”
Gia Minh nhìn cô, đôi mắt anh tối sầm lại. “Cô đang tự biến mình thành kẻ tò mò không đúng lúc.”
“Tôi chỉ muốn hiểu,” Tường Vy nói, ánh mắt đối diện với anh không hề né tránh. “Vì sao anh luôn dựng lên những bức tường quanh mình? Vì sao anh không bao giờ để ai đến gần?”
Sự im lặng bao trùm giữa họ. Gia Minh không trả lời ngay, nhưng đôi mắt anh lóe lên một nỗi đau khó giấu. Cuối cùng, anh quay mặt đi, giọng nói trầm khàn. “Tôi không cần cô hiểu.”
Tường Vy đứng đó, nhìn theo bóng lưng anh. Cô nhận ra, những bức tường mà Gia Minh dựng lên không chỉ để bảo vệ anh khỏi người khác, mà còn để giam giữ chính bản thân anh trong quá khứ.
Cô không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi phòng, để lại Gia Minh một mình với bóng tối. Nhưng trong lòng cô, một quyết tâm mới đã hình thành: cô sẽ tìm cách phá vỡ bức tường đó, không phải để thỏa mãn sự tò mò, mà để hiểu rõ con người anh hơn, và cũng là để cứu anh khỏi sự cô độc.
Tường Vy không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng cô cảm thấy rằng, bằng cách nào đó, cô đã bước chân vào một con đường không thể quay đầu lại.
Một buổi sáng trong lành, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa sổ, rải những vệt sáng nhàn nhạt lên bức tường trắng. Tường Vy nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà. Dù đã sống ở đây được một thời gian, cô vẫn cảm thấy xa lạ với mọi thứ xung quanh. Căn phòng này, căn biệt thự này – chúng quá rộng lớn, quá hoàn hảo, nhưng lại chẳng mang đến cho cô cảm giác an toàn.
Cô vùng dậy khỏi giường, tự nhủ không thể cứ chìm đắm mãi trong những suy nghĩ tiêu cực. Bước xuống nhà, cô bắt gặp dì Linh đang dọn dẹp phòng khách. Ánh mắt dì ánh lên một chút ngạc nhiên khi thấy cô dậy sớm hơn thường ngày.
“Cô Vy, cô đã dậy rồi à? Tôi chuẩn bị xong bữa sáng rồi. Cô muốn ăn ngay bây giờ không?” Dì Linh hỏi, giọng nói luôn nhẹ nhàng nhưng ấm áp.
“Cảm ơn dì. Tôi sẽ ăn sau một chút,” Tường Vy đáp, cố gắng nở một nụ cười. “Dì Linh, hôm nay cậu Minh có ở nhà không?”
Dì Linh ngừng tay, ánh mắt thoáng vẻ suy tư. “Cậu Minh đã đi từ sáng sớm, nhưng tối nay sẽ về. Hình như có buổi họp quan trọng với đối tác.”
Tường Vy gật đầu, cảm giác hơi thất vọng dù chính cô cũng không hiểu tại sao. Có lẽ, sự vắng mặt của Gia Minh khiến căn nhà này càng trở nên trống trải hơn.
Cô quyết định ra vườn để tìm chút yên bình. Những khóm hoa hồng vẫn nở rộ, mùi hương thoảng nhẹ trong không khí. Nhưng hôm nay, sự yên tĩnh nơi khu vườn lại bị phá vỡ bởi tiếng nói nhỏ từ phía nhà kho.
Cô lặng lẽ bước lại gần, nhận ra đó là giọng của dì Linh và một người đàn ông mà cô không biết. Họ đang nói chuyện gì đó, nhưng giọng họ hạ thấp như muốn giữ kín bí mật.
“Dì Linh, chuyện này không thể cứ kéo dài mãi như vậy,” giọng người đàn ông cất lên, mang chút bực dọc. “Cậu Minh có thể giữ cô ấy ở đây bao lâu nữa? Mọi người trong gia đình cậu ấy đang rất bất mãn.”
“Cậu ấy biết mình đang làm gì,” dì Linh đáp, giọng điềm tĩnh nhưng có chút lo lắng. “Cậu Minh sẽ không để ai làm tổn thương cô ấy đâu.”
“Nhưng nếu cô ấy phát hiện ra sự thật thì sao? Cô ấy chắc chắn sẽ không tha thứ,” người đàn ông nhấn mạnh. “Cô ấy không đáng bị cuốn vào chuyện này.”
Tường Vy đứng lặng người, cảm giác như những lời đó đang nhắm thẳng vào mình. Cô muốn bước tới hỏi rõ, nhưng lại không dám. Trái tim cô đập loạn nhịp, từng lời nói như những mũi dao cắt vào tâm trí.
Khi dì Linh và người đàn ông rời đi, cô bước vào nhà kho. Không có gì đặc biệt ngoài những dụng cụ làm vườn và một số đồ đạc cũ. Nhưng một chiếc hộp gỗ nhỏ ở góc phòng khiến cô chú ý. Cô do dự một lúc rồi mở nắp hộp. Bên trong là những bức ảnh cũ, vài tờ giấy tờ và một khung ảnh bị nứt. Gương mặt trong bức ảnh ấy là Minh Thư – người mà Gia Minh từng nhắc đến.
Cô đặt bức ảnh xuống, cảm giác nghẹt thở. Câu chuyện giữa Minh Thư và Gia Minh rõ ràng không đơn giản như anh từng nói. Và tại sao mọi người lại luôn cố gắng giấu cô những điều liên quan đến anh?
Tối hôm đó, Gia Minh trở về muộn. Khi bước vào nhà, anh thoáng ngạc nhiên khi thấy Tường Vy đang ngồi đợi ở phòng khách. Đôi mắt cô ánh lên vẻ khó đoán, khiến anh hơi khựng lại.
“Có chuyện gì sao?” Anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc lạnh.
“Tôi tìm thấy một vài thứ ở nhà kho,” cô nói thẳng, không vòng vo. “Bức ảnh của Minh Thư, và vài thứ nữa.”
Gia Minh im lặng, ánh mắt anh tối lại. “Cô không nên lục lọi những thứ không thuộc về mình.”
“Tôi không cố ý. Nhưng mọi người ở đây, kể cả anh, đều giấu tôi điều gì đó. Anh nghĩ tôi không nhận ra sao?” Cô đứng dậy, tiến lại gần anh. “Ai cũng bảo tôi phải tin anh. Nhưng làm sao tôi có thể tin nếu anh không bao giờ nói sự thật?”
“Cô không cần biết!” Giọng anh đanh lại, rõ ràng muốn kết thúc cuộc trò chuyện.
“Vậy sao?” Tường Vy đáp, giọng cô đầy thách thức. “Anh nghĩ tôi là gì, Gia Minh? Một con tốt trong kế hoạch của anh? Một cái tên trong danh sách những điều anh cần kiểm soát?”
“Cô biết chính xác vị trí của mình,” anh đáp, ánh mắt sắc lạnh như băng. “Và tôi không muốn lặp lại.”
Nhưng lần này, cô không lùi bước. “Anh có bao giờ nghĩ rằng chính sự lạnh lùng và kiểm soát của anh đã đẩy người khác ra xa không? Rằng anh đang tự giam mình trong những bức tường mà chính anh dựng lên?”
Lời nói của cô như một nhát dao, khiến Gia Minh thoáng sững lại. Anh không nói gì, chỉ quay người bước về phía cầu thang. Nhưng trước khi anh đi, cô lên tiếng: “Gia Minh, tôi không muốn chỉ là một phần trong kế hoạch của anh. Tôi không biết anh giấu gì, nhưng tôi biết một điều: anh không thể sống mãi với bóng tối đó.”
Bóng anh khuất dần trên cầu thang, để lại cô một mình trong phòng khách. Trái tim Tường Vy đập mạnh. Cô biết mình đã chạm vào một điều gì đó rất sâu bên trong anh, nhưng cô cũng hiểu rằng việc phá vỡ bức tường đó không hề dễ dàng.
Cô ngồi xuống ghế, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định. Cô đã bước vào một con đường không thể quay đầu, và cô không chắc liệu mình có đủ mạnh mẽ để tiếp tục hay không. Nhưng một điều cô biết chắc: cô không thể từ bỏ. Không phải bây giờ. Không phải khi mọi thứ còn đang ngổn ngang như thế này.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.