Chương 4: Ánh Sáng Trong Đêm Tối

Phía Sau Lớp Mặt Nạ

Novel79 03/01/2025 15:19:00

Một ngày mới bắt đầu, nhưng sự yên tĩnh trong biệt thự họ Hoàng vẫn mang lại cảm giác ngột ngạt. Tường Vy bước xuống cầu thang với tâm trạng nặng nề. Những suy nghĩ về lời nói của Gia Minh hôm trước khiến cô không thể ngủ yên. “Cô là lựa chọn.” Câu nói ấy vang lên trong đầu cô không ngừng, như một lời khẳng định rằng cô chỉ là một phần trong kế hoạch của anh, không hơn không kém.




Khi bước vào phòng ăn, cô bất ngờ thấy Gia Minh đã ngồi đó. Hiếm khi anh dùng bữa sáng ở nhà. Anh mặc một bộ vest màu xanh than, cà vạt đen được thắt gọn gàng, và một tờ báo kinh doanh nằm mở trước mặt. Thấy cô, anh ngước lên, đôi mắt lạnh lùng nhưng vẫn ánh lên chút gì đó khó tả.


“Chào buổi sáng,” anh cất lời, giọng điệu điềm tĩnh như mọi ngày.


“Chào buổi sáng,” cô đáp, kéo ghế ngồi xuống đối diện.


Không khí giữa hai người lại chìm vào im lặng. Tường Vy không biết bắt đầu câu chuyện thế nào, còn Gia Minh thì dường như đã quen với sự im lặng trong các mối quan hệ của mình. Cuối cùng, chính anh là người phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.


“Cô có vẻ mệt mỏi,” anh nói, mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt nhợt nhạt của cô.


“Tôi chỉ mất ngủ,” cô trả lời, giọng nhỏ nhẹ. “Không có gì đáng lo.”


Gia Minh gấp tờ báo lại, ánh mắt anh dừng lại trên cô lâu hơn thường lệ. “Tường Vy, tôi không muốn cô suy nghĩ quá nhiều. Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa. Cô chỉ cần làm đúng nhiệm vụ của mình.”


“Vậy sao?” Cô đáp, ánh mắt lóe lên một tia phản kháng. “Anh nghĩ tôi là một cỗ máy có thể dễ dàng làm theo những gì anh yêu cầu mà không cảm thấy gì sao?”


Gia Minh thoáng ngạc nhiên trước câu trả lời của cô, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ bình thản. “Cô không cần cảm thấy gì. Chúng ta đã có một thỏa thuận rõ ràng.”


“Thỏa thuận.” Cô lặp lại từ đó, giọng nói đầy chua xót. “Đúng, anh đã mua tôi bằng một hợp đồng, và tôi không có quyền phản kháng.”


Lời nói của cô khiến Gia Minh im lặng. Ánh mắt anh thoáng hiện lên một chút hối hận, nhưng anh nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi bàn. “Tôi có cuộc họp quan trọng. Cô không cần phải suy nghĩ nhiều. Chỉ cần tập trung vào việc của mình.”


Khi bóng anh khuất sau cánh cửa, Tường Vy cảm thấy lòng mình trống rỗng. Cô không biết liệu mình có thể tiếp tục chịu đựng sự lạnh lùng này bao lâu nữa.




Chiều hôm đó, khi đi dạo trong khu vườn, Tường Vy bất ngờ nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía nhà kho nhỏ ở cuối khuôn viên. Cô không định nghe lén, nhưng giọng của dì Linh cùng một người đàn ông nào đó vang lên khiến cô dừng lại.


“Tôi nói rồi, cậu Minh không muốn cô ấy biết sự thật,” dì Linh nói, giọng hạ thấp nhưng vẫn rõ ràng trong không gian yên tĩnh.


“Nhưng dì không thấy tội nghiệp cô gái đó sao? Cô ấy chẳng biết gì cả,” người đàn ông đáp, giọng trầm thấp nhưng mang vẻ bức xúc.


“Đây là quyết định của cậu Minh. Chúng ta chỉ cần làm theo,” dì Linh nhấn mạnh. “Nếu để lộ bí mật, cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu ấy.”


Tường Vy khựng lại, trái tim đập mạnh trong long ng. Cô không hiểu họ đang nói về chuyện gì, nhưng sự mơ hồ ấy càng làm cô bất an.


Cô định bước ra hỏi thẳng, nhưng tiếng bước chân của dì Linh đã khiến cô dừng lại. Đợi họ rời khỏi, cô bước vào nhà kho. Bên trong, ngoài những vật dụng làm vườn, cô không tìm thấy gì đặc biệt. Tuy nhiên, ở một góc khuất, cô phát hiện một chiếc hộp nhỏ. Bên trong hộp là những tờ giấy cũ, một vài bức ảnh và… một tờ giấy khám thai.


Tên trên tờ giấy là Minh Thư – cái tên mà cô từng nghe từ Gia Minh.




Tối hôm đó, Gia Minh trở về muộn hơn thường lệ. Khi bước vào phòng làm việc, anh thấy Tường Vy đang đứng chờ, tay cô cầm tờ giấy khám thai mà cô tìm thấy trong chiếc hộp.


“Cô đang làm gì ở đây?” Giọng anh lạnh lùng, nhưng trong mắt anh là sự cảnh giác.


“Minh Thư,” cô nói, mắt nhìn thẳng vào anh. “Ai là cô ấy?”


Gia Minh sững lại, gương mặt anh tối sầm. Anh bước tới, giật tờ giấy từ tay cô. “Đây không phải chuyện của cô.”


“Không phải chuyện của tôi?” Cô bật cười chua chát. “Anh kéo tôi vào thế giới của anh, bắt tôi chấp nhận mọi thứ, nhưng lại giấu tôi những bí mật này? Anh nghĩ tôi là gì?”


“Cô không cần biết!” Anh gần như hét lên, bàn tay siết chặt tờ giấy.


Tường Vy đứng im, ánh mắt cô ngập tràn thất vọng. “Anh nghĩ mình có thể giữ mọi thứ trong bóng tối sao? Anh không hiểu rằng chính những điều anh cố giấu mới khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn à?”


Gia Minh nhìn cô một lúc lâu, như đang đấu tranh với chính mình. Cuối cùng, anh thả lỏng tay, giọng nói trầm xuống. “Minh Thư là vị hôn thê của tôi. Cô ấy đã mang thai, nhưng cô ấy rời bỏ tôi. Cô ấy không nói lý do, chỉ để lại bức thư từ biệt và biến mất. Từ đó, tôi không còn tin tưởng bất kỳ ai.”


Tường Vy không biết phải nói gì. Những lời của anh khiến cô cảm thấy vừa thương xót vừa đau lòng. Cô hiểu được nỗi đau mà anh mang, nhưng cũng nhận ra rằng chính nỗi đau ấy đã biến anh thành con người lạnh lùng và xa cách như hiện tại.


“Gia Minh,” cô lên tiếng, giọng nói khẽ khàng. “Anh không cần tự mình gánh vác tất cả. Có lẽ đã đến lúc anh nên cho ai đó cơ hội bước vào cuộc đời mình.”


Gia Minh nhìn cô, ánh mắt anh hiện lên sự bất định. Nhưng thay vì trả lời, anh chỉ khẽ lắc đầu và bước ra khỏi phòng, để lại cô một mình với những suy nghĩ ngổn ngang.




Đêm đó, Tường Vy ngồi trước cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt cô. Cô biết rằng mối quan hệ giữa cô và Gia Minh sẽ không bao giờ dễ dàng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô cũng nhận ra rằng mình đã bắt đầu quan tâm đến anh nhiều hơn cô nghĩ.

Novel79, 03/01/2025 15:19:00

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện