Tiếng đồng hồ treo tường vang lên nhịp nhàng trong căn phòng yên tĩnh, như đang đếm từng giây từng phút của một cuộc đời vừa bước qua lằn ranh không thể quay đầu. Lê Tường Vy ngồi co ro trên chiếc giường lớn, đôi mắt mở trừng trừng nhìn vào khoảng không trước mặt. Mọi thứ vẫn yên lặng đến ngột ngạt, chỉ còn lại bóng tối và những cảm xúc rối bời trong lòng cô.
Trận mưa rào bất chợt đổ xuống bên ngoài cửa sổ, những giọt nước nặng nề táp vào kính, hòa cùng tiếng gió rít qua từng kẽ lá trong khu vườn rộng lớn. Nó như phản chiếu chính tâm trạng của cô – một trái tim giằng xé giữa sự bất lực và hy sinh.
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng chiếu qua rèm cửa sổ, soi rọi cả căn phòng rộng lớn. Nhưng với Tường Vy, ánh sáng ấy không hề mang lại sự an ủi. Cô chậm rãi bước ra khỏi giường, đôi chân như nặng trĩu vì nỗi u uất. Căn phòng này đẹp đẽ nhưng lại trống rỗng, giống như một cái long vàng giam giữ cuộc đời cô.
“Cô Tường Vy, cô đã dậy rồi à?” Tiếng dì Linh vang lên sau cánh cửa. “Tôi có chuẩn bị bữa sáng, nếu cô muốn thì xuống ăn ngay nhé.”
Tường Vy chậm chạp trả lời: “Cảm ơn dì, tôi sẽ xuống ngay.”
Cô chỉnh lại mái tóc trước gương, đôi mắt đỏ hoe từ đêm qua vẫn còn hiện rõ. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ với chính mình rằng phải tiếp tục, rằng mình đã chọn con đường này và không còn cách nào khác.
Khi bước xuống phòng ăn, cô bắt gặp Gia Minh đã ngồi đó. Anh mặc một bộ vest màu xám tro, trông vẫn lạnh lùng và hoàn hảo như thường lệ. Trên bàn là bữa sáng đầy đủ với bánh mì nướng, trái cây và một cốc cà phê bốc khói nghi ngút.
“Chào buổi sáng,” Gia Minh lên tiếng, ánh mắt lướt qua cô chỉ trong giây lát.
Tường Vy khẽ gật đầu, kéo ghế ngồi xuống đối diện anh. Không gian im lặng bao trùm giữa hai người, chỉ có tiếng thìa chạm nhẹ vào đĩa và tiếng lật trang báo của Gia Minh.
“Cô ổn chứ?” Anh đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng không biểu lộ cảm xúc.
Tường Vy ngước lên, ánh mắt cô hơi bối rối trước câu hỏi bất ngờ ấy. “Tôi ổn.”
Gia Minh nhìn cô thêm vài giây trước khi gập tờ báo lại. “Cô không cần phải giả vờ mạnh mẽ trước mặt tôi. Tôi biết chuyện này không dễ dàng.”
“Tôi… tôi thật sự ổn,” cô đáp, nhưng trong lòng lại vang lên tiếng cười tự chế giễu. Làm sao cô có thể ổn khi phải sống trong một căn nhà xa lạ, cùng với một người đàn ông xa cách, và chấp nhận những điều vượt khỏi sự kiểm soát của bản thân?
Gia Minh không nói gì thêm. Anh đứng dậy, chỉnh lại cổ áo vest và bước ra khỏi phòng. “Tôi có việc phải đi. Nếu cần gì, cô cứ nói với dì Linh.”
Tường Vy nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Người đàn ông ấy, tuy lạnh lùng và xa cách, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt anh lại ánh lên chút dịu dàng mà cô không thể hiểu được.
Thời gian trôi qua chậm chạp. Tường Vy dần làm quen với nhịp sống trong biệt thự. Cô dành phần lớn thời gian đi dạo trong khu vườn hoặc ngồi đọc sách trong phòng. Mỗi buổi tối, cô luôn chuẩn bị tinh thần gặp lại Gia Minh, nhưng anh rất ít khi ở nhà. Những lần hiếm hoi gặp gỡ, anh luôn giữ khoảng cách và thái độ lịch sự, như thể không muốn để lại dấu ấn nào trong cuộc đời cô.
Một ngày nọ, khi đang chăm sóc khóm hoa hồng trong vườn, Tường Vy nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Cô quay lại và bắt gặp Gia Minh đứng đó, hai tay *** túi quần, ánh mắt quan sát cô từ xa.
“Cô thích hoa hồng à?” Anh hỏi, giọng điệu trầm thấp nhưng không còn quá lạnh lẽo.
“Vâng, chúng thật đẹp,” cô đáp, giọng nhỏ nhẹ.
Gia Minh bước lại gần, ánh mắt anh dừng lại ở đôi tay đang lấm lem đất của cô. “Cô không cần phải làm việc này. Đã có người làm vườn lo rồi.”
“Tôi muốn tự tay chăm sóc chúng,” Tường Vy mỉm cười. “Nó khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn.”
Gia Minh nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt anh thoáng chút dịu dàng nhưng nhanh chóng trở lại lạnh lùng. “Cô thật kỳ lạ.”
“Kỳ lạ sao?” Cô hỏi lại, hơi nghiêng đầu.
“Đúng vậy. Người ta thường tìm cách tận hưởng khi có được một cuộc sống đầy đủ. Còn cô thì tự mình làm khổ bản thân.”
Câu nói của Gia Minh khiến Tường Vy ngạc nhiên. Cô cười nhẹ, ánh mắt nhìn về những bông hoa hồng đang khoe sắc. “Tôi không nghĩ đây là sự khổ cực. Ít nhất, chăm sóc chúng khiến tôi cảm thấy mình đang làm điều gì đó có ý nghĩa.”
Đêm hôm đó, Tường Vy vô tình nhìn thấy Gia Minh trong phòng làm việc. Cánh cửa khép hờ, ánh sáng từ đèn bàn hắt lên khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét góc cạnh đầy mệt mỏi. Trước mặt anh là một bức ảnh đặt trong khung gỗ, nhưng cô không nhìn rõ đó là ai.
Cô lặng lẽ bước tới, định rời đi để không làm phiền anh, nhưng bất ngờ Gia Minh lên tiếng: “Cô muốn nói gì sao?”
Tường Vy khựng lại, bối rối nhìn anh. “Tôi… chỉ đi ngang qua.”
Gia Minh ngẩng lên, ánh mắt anh không còn sắc lạnh như thường ngày. Anh nhìn cô một lúc trước khi lên tiếng: “Cô biết không, tôi không phải là người dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.”
“Tôi cũng không mong anh tin tưởng tôi,” cô đáp, giọng nói khẽ khàng.
“Nhưng tôi đã đặt một niềm tin nhất định vào cô, dù chỉ là trong giới hạn của một giao kèo. Cô có hiểu điều đó không?”
Tường Vy không biết trả lời thế nào. Cô đứng đó, nhìn vào ánh mắt anh, nơi hiện rõ sự cô đơn và gán*** mà anh đang mang. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được một điều gì đó khác biệt. Anh không chỉ là một người đàn ông lạnh lùng và toan tính như cô nghĩ. Ẩn sau lớp vỏ bọc cứng rắn ấy là một tâm hồn đầy tổn thương.
“Anh không cần phải gồng mình như vậy,” cô nói, không hiểu sao bản thân lại thốt ra những lời này.
Gia Minh khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại phảng phất nỗi buồn. “Cô không hiểu đâu. Trong thế giới này, không có chỗ cho sự yếu đuối.”
Đêm ấy, khi nằm trên giường, Tường Vy trăn trở mãi về những gì vừa xảy ra. Cô không biết mình đang làm gì và tương lai sẽ ra sao. Nhưng có một điều mà cô bắt đầu nhận ra: Gia Minh không phải là người hoàn toàn vô cảm. Và dường như, cô cũng không thể giữ trái tim mình mãi vô cảm trước anh.
Ánh nắng ban mai xuyên qua những tấm rèm mỏng, soi sáng căn phòng ngủ rộng lớn. Tường Vy ngồi bên cửa sổ, đôi mắt chăm chú nhìn xuống khu vườn xanh mướt bên dưới. Những khóm hồng leo rực rỡ đang đua nhau khoe sắc, nhưng trong lòng cô chỉ thấy trống rỗng. Một tuần đã trôi qua kể từ cái đêm đánh dấu bước ngoặt của cuộc đời cô, nhưng cảm giác bất an và lạc lõng vẫn vây lấy tâm trí cô từng ngày.
Tường Vy bắt đầu quen với cuộc sống trong biệt thự. Sự xa hoa của nơi này khiến cô vừa ngưỡng mộ vừa ngột ngạt. Cô thấy mình lạc lõng giữa những bức tường cao, giữa những người làm mà mỗi lần nhìn cô đều cố che giấu sự tò mò sau nụ cười lịch sự.
Những buổi sáng, cô ngồi một mình trong phòng ăn rộng lớn. Gia Minh hiếm khi có mặt vào giờ đó, anh thường rời nhà từ sớm. Những người làm trong biệt thự luôn giữ thái độ chuyên nghiệp, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt họ hướng về mình mỗi khi đi ngang qua.
Chiều hôm ấy, Tường Vy đang chăm sóc những khóm hoa hồng trong vườn thì bất ngờ Gia Minh xuất hiện. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay đút túi quần, dáng vẻ bình thản nhưng vẫn toát lên sự uy nghiêm.
“Cô chăm hoa à?” Anh lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Tường Vy giật mình, quay lại nhìn anh. “Vâng. Tôi chỉ muốn làm gì đó để bớt nhàm chán.”
“Không cần thiết. Cô không phải làm việc này. Mọi thứ ở đây đã có người lo,” Gia Minh nói, ánh mắt thoáng qua đôi tay lấm lem đất của cô.
“Tôi biết, nhưng… tôi thích làm điều này,” cô đáp, giọng nhỏ nhẹ.
Gia Minh bước lại gần, ánh mắt anh sắc lạnh nhưng lại chứa một chút gì đó như sự tò mò. “Cô có vẻ khác biệt so với những gì tôi nghĩ.”
“Khác biệt thế nào?” Cô khẽ cười, không hẳn vì tò mò, mà vì cảm giác anh đang cố tìm hiểu cô.
“Phần lớn người ta đến đây chỉ để tận hưởng. Nhưng cô lại tìm niềm vui trong việc tự tay chăm sóc những thứ nhỏ nhặt,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng không giấu được sự nghi hoặc.
“Có lẽ vì tôi không quen được người khác chăm sóc. Làm điều này khiến tôi cảm thấy mình vẫn có thể kiểm soát được một phần cuộc sống,” Tường Vy trả lời, đôi mắt nhìn xuống khóm hoa đang nở rộ.
Gia Minh im lặng một lúc lâu, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt của cô. “Cô thật kỳ lạ.”
Tối hôm đó, khi Tường Vy vừa ngồi xuống ăn tối, dì Linh xuất hiện với vẻ mặt đầy phấn khích.
“Cô Vy, cậu Minh có một buổi tiệc với các đối tác vào cuối tuần này. Cậu ấy muốn cô tham dự,” dì Linh nói, giọng điệu như đang khuyến khích.
“Tiệc ư? Tôi không nghĩ mình nên tham dự,” Tường Vy đáp, ánh mắt thoáng chút bối rối.
“Cậu Minh đã dặn kỹ rằng sự có mặt của cô rất quan trọng,” dì Linh mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy một chiếc hộp quà nhỏ về phía cô. “Và đây là chiếc váy cậu ấy đã chuẩn bị cho cô.”
Tường Vy mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc váy màu xanh sapphire lộng lẫy, từng đường may tỉ mỉ và tinh tế. Cô không hiểu tại sao Gia Minh lại muốn cô xuất hiện trong một buổi tiệc quan trọng như vậy. Nhưng lời mời của anh không để cô từ chối.
Khi bước vào sảnh tiệc, Tường Vy cảm thấy choáng ngợp trước không gian rộng lớn được trang trí bằng những ánh đèn lấp lánh. Khách mời toàn những người có địa vị, khoác lên mình những bộ cánh sang trọng. Tất cả những gì cô muốn làm là tìm một góc khuất để không ai chú ý.
Nhưng Gia Minh không cho cô cơ hội đó. Anh tiến đến, ánh mắt sắc bén quét qua căn phòng rồi dừng lại nơi cô đang đứng.
“Cô Vy,” anh gọi, giọng nói vang lên giữa không gian huyên náo. “Lại đây.”
Tường Vy ngần ngại bước tới, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía cô. Gia Minh khẽ đặt tay lên lưng cô, một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đủ để khẳng định sự hiện diện của cô bên cạnh anh.
“Đây là Tường Vy,” anh giới thiệu, giọng điệu điềm tĩnh nhưng không kém phần uy nghiêm. “Một người rất quan trọng đối với tôi.”
Tường Vy bất giác cảm thấy khó thở. Cô không hiểu vì sao Gia Minh lại nói như vậy. Ánh mắt anh lạnh lẽo, nhưng ẩn sâu bên trong là một điều gì đó mà cô không thể nắm bắt.
Sau buổi tiệc, Tường Vy định lặng lẽ rút lui về phòng, nhưng Gia Minh đã đón cô trước cầu thang.
“Tại sao anh lại nói tôi là người quan trọng?” Cô hỏi, ánh mắt chất chứa nghi hoặc.
“Vì cô là một phần trong kế hoạch của tôi,” Gia Minh trả lời, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. “Không phải cô đã biết điều đó ngay từ đầu sao?”
“Nhưng tôi không nghĩ anh sẽ sử dụng tôi như một công cụ để đạt được mục đích của mình,” Tường Vy đáp, giọng nói run rẩy nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
“Cô không phải công cụ. Cô là lựa chọn,” Gia Minh nói, giọng điệu trầm thấp. “Mỗi người trong chúng ta đều đang đấu tranh vì những gì mình cần.”
Lời nói của anh khiến Tường Vy cảm thấy lòng mình thắt lại. Cô nhận ra rằng đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng của Gia Minh là một con người đang gánh trên vai quá nhiều áp lực. Nhưng điều đó không thể xoa dịu nỗi bất an trong lòng cô.
“Anh có thể không tin ai khác, nhưng đừng ép tôi trở thành một phần trong những cuộc chiến của anh,” cô nói, giọng nói đầy cảm xúc.
Gia Minh nhìn cô rất lâu, đôi mắt anh thoáng hiện lên sự mâu thuẫn. “Cô không hiểu được đâu.”
“Có lẽ vậy,” cô đáp, ánh mắt buồn bã. “Nhưng tôi không muốn mình chỉ là một cái tên trong danh sách những điều anh cần kiểm soát.”
Anh im lặng, rồi bất ngờ quay người bỏ đi, để lại Tường Vy một mình với những cảm xúc hỗn độn. Trong lòng cô dâng lên một câu hỏi không lời đáp: Anh thực sự là người như thế nào?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.