Ba tháng sau, biệt thự họ Hoàng giờ đây khoác lên mình một bầu không khí yên bình hiếm có. Cơn bão đã đi qua, và những vết thương từ trận chiến khốc liệt với gia đình Gia Minh đang dần được chữa lành. Tường Vy ngồi trên chiếc ghế ngoài hiên, đôi mắt cô ánh lên niềm an yên khi nhìn những tia nắng ấm áp chiếu qua khu vườn rực rỡ.
Cánh cửa lớn phía sau khẽ mở, và Gia Minh bước ra, trong tay là hai tách trà nóng. Anh đặt một tách xuống trước mặt cô, ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt anh dịu dàng như làn gió mát.
“Anh nghĩ em sẽ thích một chút trà,” anh nói, giọng trầm ấm.
“Cảm ơn anh,” cô đáp, nụ cười nhẹ nở trên môi. “Anh hôm nay có vẻ thư giãn hơn.”
“Vì cuối cùng mọi thứ cũng đã ổn định,” anh nói, đôi mắt hướng về phía xa. “Gia đình không còn gây áp lực nữa. Họ đã chấp nhận sự lựa chọn của anh.”
“Chấp nhận, hay là buông bỏ?” cô hỏi, ánh mắt lộ chút tinh nghịch.
“Có lẽ là cả hai,” anh đáp, cười khẽ. “Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Quan trọng là chúng ta đã vượt qua tất cả.”
Những ngày tháng vừa qua là một thử thách lớn với cả hai. Sau buổi họp gia đình cuối cùng, ông Phú đã miễn cưỡng ký vào giấy tờ, chính thức cắt đứt mối quan hệ pháp lý giữa Gia Minh và gia đình họ Hoàng. Đó là một quyết định khó khăn, nhưng cũng là lựa chọn duy nhất để Gia Minh bảo vệ cuộc sống tự do của mình.
Gia đình họ Hoàng vẫn duy trì quyền lực và sự kiểm soát, nhưng không còn khả năng can thiệp vào cuộc sống của Gia Minh và Tường Vy. Điều này không chỉ mang lại sự bình yên cho cả hai, mà còn giúp họ hiểu rằng, tình yêu và lòng kiên định có thể vượt qua mọi rào cản.
Một buổi chiều, khi cả hai đang cùng nhau chăm sóc khu vườn phía sau biệt thự, Gia Minh bất ngờ cầm lấy tay Tường Vy, ánh mắt anh tràn đầy cảm xúc.
“Em có biết không?” anh nói, giọng trầm ấm. “Những tháng ngày vừa qua là quãng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời anh. Nhưng cũng là quãng thời gian anh hạnh phúc nhất, vì có em bên cạnh.”
Tường Vy nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh hoàng hôn. “Em cũng vậy. Dù mọi chuyện có khó khăn đến đâu, em luôn tin rằng chúng ta sẽ vượt qua.”
“Vậy thì hãy để anh hỏi em một điều,” anh nói, quỳ xuống trước mặt cô, bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô. “Tường Vy, em có sẵn lòng cùng anh đi đến cuối cuộc đời này không?”
Lời cầu hôn bất ngờ của anh khiến Tường Vy khựng lại, nhưng trái tim cô như ngừng đập trong một khoảnh khắc. Những ký ức, những nỗi đau và niềm vui, tất cả ùa về trong tâm trí cô. Không cần suy nghĩ lâu, cô khẽ gật đầu, đôi mắt cô ngấn nước.
“Em đồng ý,” cô nói, giọng run run.
Nụ cười của Gia Minh sáng lên như ánh mặt trời. Anh đứng dậy, kéo cô vào vòng tay mình. Trong giây phút ấy, cả hai biết rằng, không gì có thể chia cắt họ được nữa.
Hai tháng sau, một lễ cưới nhỏ nhưng đầy ấm áp diễn ra trong khu vườn phía sau biệt thự. Những người bạn thân thiết, những đồng nghiệp của Gia Minh, và dì Linh – người đã luôn ở bên hỗ trợ họ – đều có mặt để chứng kiến giây phút trọng đại này.
Khi Gia Minh và Tường Vy trao nhẫn cho nhau dưới ánh nắng dịu dàng của buổi chiều, không chỉ là lời hứa cho hiện tại, mà còn là cam kết cho cả tương lai.
“Từ giờ trở đi,” Gia Minh thì thầm khi cúi xuống hôn lên trán cô. “Anh sẽ không để em phải lo lắng thêm một lần nào nữa.”
“Và em sẽ luôn ở bên anh,” cô đáp, giọng khẽ run nhưng đầy chắc chắn. “Mãi mãi.”
Tiếng vỗ tay vang lên, và ánh nắng hoàng hôn nhuộm vàng cả khu vườn, như một lời chúc phúc từ thiên nhiên cho hạnh phúc của họ.
Gia Minh và Tường Vy đã vượt qua những rào cản lớn nhất trong cuộc đời họ. Dù con đường phía trước không phải lúc nào cũng bằng phẳng, nhưng họ biết rằng, chỉ cần có nhau, họ có thể vượt qua tất cả.
Câu chuyện của họ không chỉ là hành trình của tình yêu, mà còn là hành trình của sự đấu tranh để bảo vệ những gì quan trọng nhất trong cuộc đời. Và cuối cùng, ánh sáng đã đến sau cơn bão.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.