Sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ tràn ngập khu vườn, nhưng bầu không khí trong biệt thự vẫn nặng nề như đang chờ đợi một điều gì đó không thể tránh khỏi. Tường Vy thức dậy với một cảm giác lo lắng mơ hồ. Những lời cảnh báo từ dì Linh và sự căng thẳng của Gia Minh tối qua không ngừng lởn vởn trong tâm trí cô.
Khi cô bước xuống cầu thang, Gia Minh đã ngồi sẵn trong phòng khách. Trên bàn trước mặt anh là một loạt tài liệu và hồ sơ mà anh đang xem xét kỹ lưỡng. Khuôn mặt anh toát lên vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh và đầy quyết tâm.
“Anh không nghỉ ngơi chút nào sao?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng lộ vẻ lo lắng.
“Không sao, anh ổn,” anh đáp, không ngẩng đầu lên. “Chúng ta không còn nhiều thời gian. Gia đình anh chắc chắn sẽ hành động nhanh hơn chúng ta tưởng.”
“Em có thể giúp gì không?” cô hỏi, tiến lại gần và ngồi xuống cạnh anh.
Gia Minh ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt dịu dàng nhưng ánh lên vẻ cương nghị. “Điều duy nhất anh cần là em ở bên cạnh anh. Chúng ta sẽ không để họ thắng.”
Buổi chiều hôm đó, một chiếc xe sang trọng dừng trước cổng biệt thự. Người bước ra không ai khác chính là ông Phú, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng không giấu được sự kiêu ngạo. Ông được một người giúp việc dẫn vào phòng khách, nơi Gia Minh và Tường Vy đã đợi sẵn.
“Gia Minh, ta nghĩ rằng chúng ta cần nói chuyện một cách rõ ràng,” ông bắt đầu, giọng nói trầm nhưng đầy áp lực. “Chuyện này đã đi quá xa.”
“Đúng, đã đi quá xa,” Gia Minh đáp, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lùng. “Nhưng con không phải là người khiến mọi chuyện đi đến mức này.”
“Con nghĩ rằng con có thể đối đầu với cả gia đình chỉ vì một cô gái sao?” Ông Phú nhướn mày, ánh mắt ông lướt qua Tường Vy với vẻ khinh miệt. “Cô ta không đáng để con đánh đổi tất cả.”
“Ông nội, con đã nói rõ rằng con sẽ không từ bỏ,” Gia Minh đáp, ánh mắt sắc lạnh. “Con đã chuẩn bị mọi thứ để bảo vệ mình và Tường Vy.”
“Gia Minh, con nên suy nghĩ kỹ,” ông Phú nói, giọng bắt đầu lớn hơn. “Ta không muốn phải làm điều gì đó khiến con hối hận.”
“Vậy ông cứ thử đi,” Gia Minh đáp, không hề dao động. “Nhưng con đảm bảo rằng, nếu ông động đến Tường Vy, con sẽ không để yên.”
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, như thể bất kỳ lời nói nào tiếp theo cũng có thể châm ngòi cho một cuộc chiến lớn. Nhưng trước khi ông Phú kịp nói thêm, Tường Vy lên tiếng.
“Thưa ông, tôi biết ông nghĩ tôi không xứng đáng với Gia Minh. Nhưng tôi không ở đây để làm hài lòng ông hay bất kỳ ai khác. Tôi ở đây vì tôi yêu anh ấy và vì anh ấy đã chọn tôi.”
Lời nói của cô khiến ông Phú thoáng sững lại, nhưng ông nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng. “Cô nghĩ rằng tình yêu là đủ để đối đầu với thế giới này sao, cô gái?”
“Tôi không biết,” cô đáp, ánh mắt kiên định. “Nhưng tôi sẽ không từ bỏ, và tôi tin rằng Gia Minh cũng sẽ không.”
Sau khi ông Phú rời đi, căn biệt thự trở lại vẻ yên tĩnh. Nhưng cả Gia Minh và Tường Vy đều biết rằng, trận chiến thực sự chỉ mới bắt đầu.
“Em nói rất tốt,” Gia Minh nói, giọng anh pha chút tự hào khi nhìn cô.
“Em chỉ nói những gì em tin,” cô đáp, ánh mắt dịu dàng. “Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này, đúng không?”
“Chắc chắn,” anh đáp, ánh mắt anh ánh lên sự quyết tâm. “Họ có thể cố gắng tấn công, nhưng họ sẽ không bao giờ thắng.”
Cả hai cùng nhìn ra khu vườn, nơi ánh hoàng hôn đang buông xuống, như một lời hứa rằng dù có chuyện gì xảy ra, họ sẽ không bao giờ lùi bước.
Bóng tối phủ lên biệt thự nhà họ Hoàng như một tấm màn dày đặc. Tường Vy ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt dõi ra khu vườn chìm trong ánh đèn vàng dịu nhẹ. Mỗi ngày trôi qua, áp lực từ gia đình Gia Minh càng đè nặng lên cả hai. Nhưng càng khó khăn, cô càng cảm nhận được sự kiên định trong lòng mình – tình yêu và niềm tin vào Gia Minh không thể bị lay chuyển.
Cánh cửa phòng khách bật mở, Gia Minh bước vào với khuôn mặt trầm ngâm. Trên tay anh là một tập tài liệu dày, ánh mắt anh lộ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn sắc lạnh. Tường Vy nhìn anh, lòng cô dâng lên sự lo lắng.
“Anh ổn chứ?” cô hỏi, giọng khẽ run.
“Anh ổn,” anh đáp, ngồi xuống ghế đối diện cô. “Nhưng mọi thứ đang ngày càng căng thẳng. Gia đình anh không chỉ dừng lại ở việc gây áp lực lên anh, họ đang cố gắng lôi kéo những đối tác khác chống lại anh.”
“Chúng ta phải làm gì?” cô hỏi, ánh mắt ánh lên sự lo lắng.
“Anh đã chuẩn bị kế hoạch,” Gia Minh đáp, ánh mắt anh ánh lên vẻ cương quyết. “Chúng ta sẽ đối đầu với họ trong buổi họp lớn sắp tới. Đây sẽ là lần cuối cùng.”
Ba ngày sau, tại tòa nhà trụ sở của gia đình họ Hoàng, một buổi họp lớn được tổ chức. Các thành viên chủ chốt của gia đình, bao gồm cả ông Phú, Phương Hào, và Phương Nhã, đều có mặt. Tường Vy ngồi bên cạnh Gia Minh, cảm nhận rõ ánh mắt soi mói và thù địch từ mọi phía.
“Gia Minh,” ông Phú lên tiếng, giọng nói trầm nhưng mang sức ép. “Con thật sự nghĩ rằng mình có thể chống lại cả gia đình sao? Đây là cơ hội cuối cùng để con thay đổi ý định.”
“Con không thay đổi,” Gia Minh đáp, giọng chắc nịch. “Con đã chuẩn bị mọi thứ để bảo vệ quyền tự do của mình, và con sẽ không để bất kỳ ai kiểm soát cuộc đời con nữa.”
“Cậu quá tự tin,” Phương Nhã chen vào, ánh mắt cô ta sắc bén. “Cậu nghĩ rằng chỉ cần tình yêu là đủ để chống lại cả một hệ thống sao?”
“Tôi không cần tình yêu để chống lại các người,” Gia Minh đáp, ánh mắt lạnh như băng. “Tôi cần sự quyết tâm, và tôi có thừa điều đó.”
Ông Lâm – luật sư riêng của Gia Minh – đứng lên, đặt một tập tài liệu dày trước mặt ông Phú. “Đây là tất cả các tài liệu liên quan đến quyền lợi của cậu Gia Minh trong gia đình. Nếu ông ký vào đây, mối quan hệ pháp lý giữa cậu ấy và gia đình sẽ chấm dứt.”
“Cậu không hiểu mình đang làm gì, Gia Minh,” ông Phú nói, giọng trầm nhưng lộ vẻ tức giận. “Cậu đang phá hủy mọi thứ mà chúng ta đã xây dựng.”
“Không,” Gia Minh đáp, ánh mắt anh không dao động. “Con đang xây dựng một cuộc đời mới, một cuộc đời mà con được tự do quyết định.”
Buổi họp kết thúc trong sự ngột ngạt. Gia Minh và Tường Vy rời khỏi trụ sở với một cảm giác nhẹ nhõm nhưng cũng đầy căng thẳng. Cả hai biết rằng đây là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời họ.
“Anh làm rất tốt,” Tường Vy nói, giọng nhẹ nhàng khi họ ngồi trong xe.
“Chúng ta đã làm rất tốt,” anh đáp, ánh mắt anh ánh lên sự dịu dàng. “Nhưng em biết không? Anh không làm điều này chỉ vì anh, mà còn vì em.”
Lời nói của anh khiến trái tim cô rung động. Cô nắm lấy tay anh, cảm nhận sự ấm áp từ người đàn ông mà cô yêu hơn tất cả.
“Em sẽ luôn ở bên anh,” cô nói, giọng khẽ run. “Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ vượt qua tất cả.”
“Chắc chắn rồi,” anh đáp, ánh mắt anh ánh lên niềm tin mãnh liệt. “Chúng ta đã đi quá xa để quay đầu.”
Cả hai cùng nhìn ra cửa sổ, nơi ánh sáng buổi chiều đang dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm. Nhưng họ biết rằng, phía trước là ánh sáng của một cuộc đời mới, nơi tình yêu và niềm tin sẽ giúp họ vượt qua mọi khó khăn.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.