Căn biệt thự họ Hoàng chìm trong bầu không khí nặng nề, như thể một cơn giông lớn sắp ập tới. Tường Vy ngồi bên bàn làm việc trong phòng, ánh mắt lướt qua những trang giấy nhưng không thể tập trung. Những sự kiện gần đây – từ buổi họp gia đình căng thẳng đến sự xuất hiện đầy đe dọa của Phương Hào – khiến cô không thể yên lòng.
Một tiếng gõ cửa vang lên, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ. Dì Linh bước vào, tay cầm một tách trà nóng, ánh mắt bà lộ vẻ trầm tư.
“Cô Vy, tôi thấy cô có vẻ lo lắng,” dì nói, đặt tách trà xuống bàn. “Cậu Minh đang cố gắng hết sức để bảo vệ cô. Hãy tin tưởng vào cậu ấy.”
“Tôi biết, nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ,” Tường Vy thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm. “Tôi cảm thấy như mình đang kéo anh ấy vào một trận chiến không hồi kết.”
“Đôi khi, để bảo vệ những gì quý giá, chúng ta phải đối mặt với nguy hiểm,” dì Linh đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. “Cô đã mang lại cho cậu Minh một lý do để chiến đấu, và điều đó đủ để cậu ấy vượt qua mọi khó khăn.”
Lời nói của dì Linh khiến Tường Vy thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút. Cô mỉm cười cảm ơn, rồi nhìn theo bóng dì Linh rời khỏi phòng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn không thể gạt bỏ cảm giác bất an.
Trong khi đó, tại một căn phòng hội nghị sang trọng, ông Phú ngồi đối diện với các thành viên chủ chốt của gia đình họ Hoàng. Ánh mắt ông sắc lạnh, và giọng nói đầy quyền uy.
“Gia Minh đã từ bỏ vị trí thừa kế, nhưng chúng ta không thể để nó đi xa hơn nữa,” ông nói, giọng trầm nhưng mang sức nặng. “Tường Vy không chỉ là mối đe dọa cho gia đình này, mà còn là điểm yếu lớn nhất của nó.”
“Mọi chuyện đã đi quá xa,” một người đàn ông lớn tuổi lên tiếng. “Chúng ta không thể để cô ta ở lại.”
“Tôi đồng ý,” một người phụ nữ trung niên nói. “Nhưng chúng ta không thể hành động công khai. Điều đó sẽ gây tổn hại đến danh tiếng của gia đình.”
Ông Phú gật đầu, đôi mắt ông lóe lên sự tính toán. “Chúng ta sẽ không trực tiếp. Nhưng cô ta phải biến mất.”
Buổi tối, Gia Minh trở về biệt thự, khuôn mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi. Khi anh bước vào phòng khách, Tường Vy đã đợi sẵn. Ánh mắt cô ánh lên sự lo lắng khi nhìn thấy anh.
“Anh ổn chứ?” cô hỏi, giọng nói khẽ run.
“Anh ổn,” anh đáp, giọng trầm nhưng chắc chắn. “Nhưng chúng ta cần nói chuyện.”
“Chuyện gì vậy?” cô hỏi, đôi mắt lộ vẻ nghi ngờ.
“Gia đình anh sẽ không dừng lại,” anh nói, ánh mắt sâu thẳm. “Anh nghe được rằng họ đang lên kế hoạch để ép em rời đi, bằng mọi giá.”
Lời nói của anh khiến Tường Vy khựng lại, trái tim cô đập mạnh. “Gia Minh, nếu em rời đi, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn cho anh. Em không muốn anh phải đối mặt với điều này.”
“Không,” anh nói, ánh mắt anh ánh lên sự cương quyết. “Chúng ta đã đi quá xa để từ bỏ. Anh sẽ không để họ làm tổn thương em.”
Cô nhìn anh, lòng cô tràn đầy xúc động. “Gia Minh, nếu chúng ta ở lại, họ sẽ không để yên. Chúng ta cần một kế hoạch.”
“Đúng,” anh đáp, gật đầu. “Anh đã có ý tưởng. Chúng ta sẽ không chỉ phòng thủ. Đã đến lúc chúng ta phản công.”
Lời nói của anh khiến Tường Vy cảm thấy trái tim mình được tiếp thêm sức mạnh. Dù cuộc chiến phía trước đầy khó khăn, nhưng cô tin rằng, với Gia Minh bên cạnh, họ có thể vượt qua tất cả.
Sáng sớm, ánh nắng nhẹ nhàng len qua những ô cửa kính lớn của biệt thự. Tường Vy tỉnh dậy với một cảm giác khác lạ. Những lời nói của Gia Minh tối qua – về kế hoạch phản công – khiến lòng cô dâng lên một tia hy vọng. Nhưng hy vọng ấy không thể xóa đi sự lo lắng đang gặm nhấm từng suy nghĩ của cô.
Bên ngoài, Gia Minh đã sẵn sàng từ rất sớm. Anh mặc bộ vest đen sang trọng, mái tóc được chải gọn gàng, ánh mắt ánh lên vẻ cương nghị. Khi thấy Tường Vy bước xuống cầu thang, anh tiến lại gần, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng.
“Em ngủ ngon không?” Anh hỏi, giọng trầm ấm.
“Không hẳn,” cô đáp, ánh mắt lộ vẻ lo lắng. “Anh định làm gì hôm nay?”
“Anh sẽ gặp luật sư và một số đối tác quan trọng,” anh đáp, giọng chắc nịch. “Chúng ta cần củng cố mọi thứ để đối mặt với gia đình.”
“Anh cần em làm gì không?” cô hỏi, ánh mắt kiên định.
“Em chỉ cần giữ bình tĩnh và tin tưởng anh,” anh nói, ánh mắt nhìn sâu vào cô. “Đừng lo lắng. Anh sẽ không để họ làm tổn thương em.”
Buổi chiều, Gia Minh gặp luật sư riêng của mình, ông Lâm – một người đàn ông lớn tuổi với ánh mắt sắc sảo. Cuộc họp diễn ra trong một văn phòng sang trọng ở trung tâm thành phố, nơi ánh sáng từ những chiếc đèn treo pha lê làm sáng bừng không gian.
“Gia Minh, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?” Ông Lâm hỏi, giọng nói mang đầy sự nghiêm trọng. “Nếu cậu thực sự đối đầu với gia đình, hậu quả sẽ rất lớn.”
“Tôi đã suy nghĩ rất kỹ,” Gia Minh đáp, ánh mắt không dao động. “Tôi cần ông giúp tôi bảo vệ mọi thứ thuộc về tôi và Tường Vy.”
Ông Lâm khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ đồng tình. “Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể. Nhưng cậu cần chuẩn bị cho những gì sắp tới. Gia đình cậu không phải là những người dễ đối phó.”
“Tôi biết,” Gia Minh nói, giọng chắc nịch. “Nhưng lần này, tôi sẽ không lùi bước.”
Tối muộn, Gia Minh trở về biệt thự, mang theo một tập tài liệu dày trên tay. Khi bước vào phòng khách, anh thấy Tường Vy đang ngồi chờ, ánh mắt cô ánh lên vẻ mệt mỏi.
“Em đã chờ anh cả ngày,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng lộ vẻ trách móc.
“Anh xin lỗi,” anh đáp, ngồi xuống bên cạnh cô. “Anh đã gặp luật sư. Mọi thứ đang tiến triển tốt hơn anh nghĩ.”
“Anh có nghĩ rằng họ sẽ dễ dàng từ bỏ không?” cô hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
“Không,” anh đáp, giọng trầm. “Nhưng anh đã chuẩn bị cho mọi tình huống.”
“Gia Minh,” cô nói, giọng khẽ run. “Em sợ rằng em sẽ trở thành gán*** cho anh.”
“Em không phải gán***,” anh đáp, ánh mắt đầy sự kiên định. “Em là động lực để anh chiến đấu. Đừng bao giờ nghĩ khác đi.”
Lời nói của anh khiến Tường Vy cảm thấy trái tim mình như được tiếp thêm sức mạnh. Cô biết, cuộc chiến này sẽ không dễ dàng, nhưng với Gia Minh bên cạnh, cô tin rằng họ có thể vượt qua tất cả.
Tối hôm đó, khi cả hai đang dùng bữa, một tiếng gõ cửa vang lên. Dì Linh bước vào, nét mặt bà lộ vẻ căng thẳng.
“Cậu Minh, có người muốn gặp cậu,” bà nói, giọng nhỏ.
“Ai vậy?” Gia Minh hỏi, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác.
“Là ông Phú,” dì Linh đáp, giọng khẽ run. “Ông ấy nói muốn nói chuyện trực tiếp với cậu.”
Không gian như lắng đọng. Gia Minh nhìn Tường Vy, ánh mắt anh tràn đầy sự kiên quyết. “Em ở lại đây. Anh sẽ nói chuyện với ông.”
Cô khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo anh khi anh bước ra khỏi phòng.
Ông Phú ngồi trên chiếc ghế lớn trong phòng khách, ánh mắt ông sắc bén như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ của người đối diện. Khi Gia Minh bước vào, ông không nói gì ngay, chỉ khẽ nhấc tách trà lên nhấp một ngụm.
“Con có vẻ đã chuẩn bị rất nhiều,” ông nói, giọng trầm nhưng mang sức nặng.
“Phải,” Gia Minh đáp, ánh mắt không dao động. “Con không muốn tiếp tục sống dưới sự kiểm soát của gia đình nữa.”
“Con nghĩ rằng mình có thể làm được sao?” Ông Phú hỏi, giọng lạnh lùng. “Con đang chống lại cả một hệ thống mà chúng ta đã xây dựng qua bao thế hệ.”
“Con không chống lại gia đình,” Gia Minh đáp, giọng chắc nịch. “Con chỉ đang bảo vệ những gì thuộc về mình.”
“Vậy thì tốt,” ông Phú nói, ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm. “Nhưng hãy nhớ, Gia Minh, không ai có thể đối đầu với gia đình mà không phải trả giá.”
Lời nói của ông Phú vang vọng trong căn phòng, như một hồi chuông báo động. Gia Minh nhìn thẳng vào mắt ông, không hề nao núng. “Vậy con sẽ chờ xem.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.