Chương 14

Phía Sau Lớp Mặt Nạ

Novel79 05/01/2025 14:23:00

Đêm buông xuống biệt thự họ Hoàng, ánh sáng vàng từ những chiếc đèn pha lê không thể xua tan bóng tối trong lòng Tường Vy. Cô ngồi lặng bên cửa sổ, ánh mắt dõi ra khu vườn nơi từng chiếc lá khẽ lay động trong gió. Những gì xảy ra ở buổi họp gia đình ban chiều khiến cô không khỏi lo lắng. Dù Gia Minh tỏ ra kiên định, nhưng cô biết gia đình anh sẽ không dễ dàng để mọi chuyện yên ổn.


Cánh cửa khẽ mở, và Gia Minh bước vào phòng. Anh nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng. “Sao em chưa ngủ?”


“Em không ngủ được,” cô đáp, giọng khẽ run. “Mọi thứ cứ lởn vởn trong đầu em.”


Anh tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô. “Em không cần phải lo. Anh đã hứa sẽ bảo vệ em, và anh sẽ làm.”


“Gia Minh, anh có nghĩ gia đình anh sẽ làm gì không?” cô hỏi, ánh mắt lộ rõ sự bất an.


“Anh không biết,” anh đáp, giọng trầm. “Nhưng dù họ làm gì, anh sẽ không để họ làm tổn thương em.”


Tường Vy nhìn anh, đôi mắt cô dâng lên một tia xúc động. “Em tin anh.”


Trong lúc đó, tại một căn phòng sang trọng khác, ông Phú đang ngồi đối diện với Phương Nhã và Phương Hào. Bàn tay ông khẽ siết chặt chiếc gậy gỗ, ánh mắt ông tối sầm.


“Gia Minh đã quyết định,” ông nói, giọng đầy giận dữ. “Nó sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì con bé đó.”


“Chúng ta không thể để chuyện này tiếp diễn,” Phương Hào lên tiếng, ánh mắt đầy thách thức. “Nếu anh ta không chịu nghe, thì chúng ta cần phải hành động.”


“Phải,” ông Phú đáp, giọng sắc lạnh. “Nhưng chúng ta sẽ không làm điều gì khiến gia đình mất mặt. Hãy để người khác làm việc đó.”


“Ông định làm gì?” Phương Nhã hỏi, giọng đầy tò mò.


Ông Phú khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy đầy sự toan tính. “Hãy chờ xem.”


Sáng hôm sau, một bức thư được gửi đến biệt thự. Nội dung thư ngắn gọn nhưng đầy ẩn ý: “Mọi thứ sẽ kết thúc, và lựa chọn không còn thuộc về cậu.”


Gia Minh đọc thư, đôi mắt anh tối lại. Anh biết đây là một lời cảnh báo, và nó không chỉ nhắm vào anh, mà còn vào Tường Vy.


“Tường Vy,” anh nói, giọng trầm khi bước vào phòng cô. “Chúng ta cần nói chuyện.”


“Chuyện gì vậy?” cô hỏi, đôi mắt ánh lên sự lo lắng.


“Gia đình anh đã gửi lời cảnh báo,” anh nói, giọng chắc nịch. “Họ không chỉ muốn anh từ bỏ, mà họ còn muốn đẩy em ra xa.”


“Gia Minh, em không muốn anh mạo hiểm vì em,” cô nói, giọng khẽ run. “Nếu cần, em sẵn sàng rời đi.”


“Không,” anh đáp, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta đã đi quá xa để từ bỏ. Anh sẽ không để họ thắng.”


Lời nói của anh khiến Tường Vy cảm thấy trái tim mình như được tiếp thêm sức mạnh. Cô biết, cuộc chiến này sẽ không dễ dàng, nhưng với Gia Minh bên cạnh, cô tin rằng họ có thể vượt qua tất cả.


Tường Vy bước ra khu vườn vào buổi sáng, ánh nắng chiếu nhẹ qua những tán lá tạo nên một bức tranh yên bình. Nhưng trái ngược với khung cảnh tĩnh lặng này, trong lòng cô là một sự rối bời không thể gọi tên. Bức thư bí ẩn gửi đến Gia Minh sáng nay như một lời cảnh báo rõ ràng rằng gia đình họ Hoàng đang chuẩn bị cho một đòn tấn công lớn.


Cô không sợ cho bản thân mình, nhưng lo lắng rằng Gia Minh sẽ phải đối mặt với áp lực khổng lồ. Anh đã từ bỏ vị trí thừa kế để bảo vệ cô, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc anh mất đi sự hậu thuẫn từ gia đình quyền lực nhất.


Tiếng bước chân vang lên kéo cô khỏi dòng suy nghĩ. Gia Minh bước đến, ánh mắt trầm lặng nhưng kiên định. Anh mặc một bộ vest tối màu, mái tóc được chải gọn gàng, và khí chất mạnh mẽ của anh như tỏa ra sự an toàn mỗi khi cô nhìn vào.


“Em nghĩ gì vậy?” Anh hỏi, giọng nói trầm ấm.


“Em chỉ đang lo,” cô đáp, đôi mắt nhìn xa xăm. “Em không muốn anh phải hy sinh quá nhiều vì em.”


“Anh không coi đó là sự hy sinh,” anh đáp, ánh mắt dịu dàng. “Anh coi đó là lựa chọn của mình.”


Lời nói của anh khiến trái tim cô ấm lại, nhưng sự lo lắng vẫn không nguôi. “Gia Minh, gia đình anh sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta.”


“Anh biết,” anh đáp, giọng cứng rắn. “Nhưng anh cũng biết rằng, nếu chúng ta không đối mặt bây giờ, họ sẽ mãi mãi kiểm soát cuộc đời anh.”


Cô nhìn anh, đôi mắt ánh lên sự xúc động. “Nếu anh chắc chắn như vậy, em sẽ luôn ở bên anh.”


Tối hôm đó, khi cả hai đang ngồi ăn tối trong không gian yên tĩnh của biệt thự, tiếng chuông cửa vang lên, phá vỡ bầu không khí. Dì Linh bước vào phòng ăn, nét mặt bà lộ rõ sự căng thẳng.


“Cậu Minh, có người muốn gặp cậu,” bà nói, giọng nhỏ.


“Là ai?” Gia Minh hỏi, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác.


“Là một người thuộc gia đình Phương,” dì Linh đáp, ánh mắt thoáng lo lắng.


Gia Minh đứng dậy, ra hiệu cho Tường Vy ở lại. “Em đừng lo, anh sẽ xử lý.”


Cô gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng anh cho đến khi anh biến mất sau cánh cửa.


Gia Minh bước vào phòng khách, nơi một người đàn ông trung niên với dáng vẻ uy nghiêm đang ngồi. Đó là Phương Hào. Ông ta ngước nhìn anh, ánh mắt không giấu được sự khinh miệt.


“Gia Minh, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc,” ông ta bắt đầu, giọng nói mang đầy áp lực.


“Nếu ông đến để yêu cầu tôi từ bỏ Tường Vy, thì tôi e rằng chúng ta không có gì để nói,” Gia Minh đáp, giọng điềm tĩnh nhưng cứng rắn.


“Cậu thực sự nghĩ rằng mình có thể bảo vệ cô ta mãi sao?” Phương Hào bật cười, nhưng nụ cười ấy không hề thân thiện. “Gia đình tôi và gia đình cậu đã cùng nhau xây dựng một mối quan hệ không dễ dàng gì. Cậu nghĩ rằng chỉ vì một cô gái, cậu có thể phá hủy tất cả sao?”


“Đúng, nếu cần thiết,” Gia Minh đáp, ánh mắt sắc lạnh. “Tôi không để bất kỳ ai quyết định thay cuộc đời mình.”


“Cậu thật sự muốn đối đầu với chúng tôi sao, Gia Minh?” Phương Hào hỏi, giọng nói trầm xuống. “Cậu biết rằng điều này sẽ không kết thúc tốt đẹp.”


“Vậy hãy thử xem,” Gia Minh nói, ánh mắt không hề dao động. “Nếu gia đình ông muốn chiến đấu, tôi sẽ không lùi bước.”


Câu trả lời của anh khiến Phương Hào im lặng trong giây lát, nhưng rồi ông ta đứng dậy, nhìn anh với ánh mắt đầy thách thức. “Cậu sẽ hối hận.”


Khi Gia Minh trở lại phòng ăn, Tường Vy ngay lập tức đứng dậy, ánh mắt đầy lo lắng. “Họ nói gì với anh?”


“Họ muốn tôi từ bỏ,” anh đáp, giọng trầm nhưng chắc chắn. “Nhưng tôi đã nói rõ rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.”


“Gia Minh, em không muốn anh mạo hiểm tất cả vì em,” cô nói, giọng khẽ run. “Em không muốn anh phải trả giá.”


“Em là lý do duy nhất khiến anh cảm thấy cuộc đời mình có ý nghĩa,” anh đáp, đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng. “Và anh sẽ không bao giờ để bất kỳ ai ςướק mất điều đó.”


Lời nói của anh khiến Tường Vy xúc động, nhưng cô biết rằng, trận chiến thực sự chỉ mới bắt đầu.

Novel79, 05/01/2025 14:23:00

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện