Chương 13

Phía Sau Lớp Mặt Nạ

Novel79 05/01/2025 14:22:24

Bóng tối bao trùm căn biệt thự nhà họ Hoàng, nhưng bên trong, không khí lại không hề yên ắng. Tường Vy ngồi trên chiếc ghế bành lớn trong phòng khách, ánh mắt dừng lại trên chiếc đồng hồ treo tường. Mỗi tiếng tích tắc vang lên như thúc giục trái tim cô. Đã hơn một giờ kể từ khi Gia Minh rời đi, và cô không thể ngăn mình lo lắng.


Cánh cửa phòng bật mở, và dì Linh bước vào, trên tay là một khay trà nóng. “Cô Vy, cô nên nghỉ ngơi. Cậu Minh sẽ sớm quay về.”


“Tôi không thể,” cô đáp, giọng nói đầy căng thẳng. “Mỗi lần anh ấy rời đi, tôi lại không biết chuyện gì có thể xảy ra.”


Dì Linh đặt khay trà xuống bàn, đôi mắt hiền từ nhìn cô. “Cậu Minh là một người rất thông minh và mạnh mẽ. Cậu ấy biết cách bảo vệ cả hai người. Cô hãy tin cậu ấy.”


“Dì Linh,” cô nói, giọng đầy nghi hoặc. “Dì nghĩ tôi có thể tiếp tục như thế này bao lâu nữa? Sống trong một ngôi nhà nơi mọi người đều coi tôi là mối đe dọa?”


“Cô Vy,” dì Linh đáp, ánh mắt đầy sự cảm thông. “Mọi chuyện sẽ ổn nếu cô và cậu Minh cùng nhau vượt qua.”


Lời nói của dì Linh không hoàn toàn xua tan nỗi lo lắng trong lòng Tường Vy, nhưng ít nhất, nó mang lại cho cô chút an ủi. Cô thầm cầu nguyện rằng Gia Minh sẽ quay lại an toàn.


Trong lúc đó, ở một góc khác của thành phố, Gia Minh đang ngồi trong văn phòng tại một khách sạn sang trọng. Đối diện anh là ông Phú, ánh mắt ông sắc bén như dao.


“Gia Minh, con biết ta không muốn điều này xảy ra,” ông nói, giọng trầm nhưng đầy sức ép. “Ta đã cho con cơ hội để sửa sai, nhưng con không chịu nghe.”


“Ông nội, đây không phải là sai lầm,” Gia Minh đáp, giọng điềm tĩnh nhưng cứng rắn. “Đây là lựa chọn của con.”


“Lựa chọn?” ông Phú bật cười, nhưng nụ cười ấy không hề mang sự ấm áp. “Con nghĩ mình có thể đặt lựa chọn cá nhân lên trên lợi ích của gia đình sao? Gia đình này đã tồn tại qua bao thế hệ nhờ những quyết định đúng đắn, không phải những cảm xúc bồng bột.”


“Con không đặt cảm xúc lên trên tất cả,” Gia Minh nói, ánh mắt không rời khỏi ông Phú. “Con đang đặt hạnh phúc của mình lên trên những toan tính ích kỷ.”


“Vậy thì con không còn là người thừa kế của dòng họ này nữa,” ông Phú đáp, giọng sắc như dao. “Nếu con muốn bảo vệ cô ta, con sẽ phải từ bỏ tất cả.”


Gia Minh thoáng khựng lại, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. “Nếu đó là cái giá con phải trả, con sẽ chấp nhận.”


Lời nói của anh khiến ông Phú im lặng trong vài giây, nhưng rồi ông khẽ nhếch môi, như thể vừa tìm thấy một cách để giành lại quyền kiểm soát. “Được, Gia Minh. Ta sẽ để con sống với lựa chọn của mình. Nhưng đừng trách ta nếu mọi thứ không diễn ra như con mong muốn.”


Khi Gia Minh trở về biệt thự, Tường Vy vẫn đang ngồi chờ. Cô lập tức đứng dậy khi thấy anh bước vào, ánh mắt đầy lo lắng.


“Anh ổn chứ?” cô hỏi, giọng khẽ run.


“Anh ổn,” anh đáp, giọng trầm nhưng chắc chắn. “Nhưng chúng ta cần nói chuyện.”


“Chuyện gì?” cô hỏi, đôi mắt ánh lên sự nghi ngờ.


“Ông nội đã đưa ra lựa chọn,” anh nói, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm. “Nếu anh muốn bảo vệ em, anh phải từ bỏ vị trí của mình trong gia đình.”


Tường Vy sững lại, trái tim cô như ngừng đập. “Gia Minh, anh không thể làm điều đó vì tôi.”


“Anh không làm điều đó chỉ vì em,” anh đáp, giọng trầm ấm. “Anh làm điều đó vì chính anh. Anh không thể tiếp tục sống dưới sự kiểm soát của họ nữa.”


Cô nhìn anh, đôi mắt tràn đầy cảm xúc. “Gia Minh, tôi sẵn sàng rời đi nếu điều đó có thể giúp anh.”


“Không,” anh nói, giọng chắc nịch. “Chúng ta đã đi quá xa để từ bỏ. Anh sẽ không để họ làm tổn thương em.”


Lời nói của anh khiến Tường Vy cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm. Cô biết, cuộc chiến này sẽ không dễ dàng, nhưng với Gia Minh bên cạnh, cô tin rằng họ có thể vượt qua tất cả.


Sáng hôm sau, ánh nắng len qua từng tán cây trong khu vườn lớn của biệt thự, nhưng không thể làm dịu đi bầu không khí căng thẳng bao trùm nơi đây. Tường Vy tỉnh dậy với một cảm giác lạ lùng. Những lời nói của Gia Minh tối qua vẫn còn vang vọng trong đầu cô: anh sẵn sàng từ bỏ vị trí trong gia đình để bảo vệ cô. Điều đó làm trái tim cô vừa rung động, vừa đau đớn.


Khi cô bước xuống phòng khách, Gia Minh đã ngồi đó, ánh mắt dừng lại trên tờ báo trong tay. Anh mặc một bộ vest màu đen, nét mặt điềm tĩnh nhưng ánh lên sự cương quyết.


“Em dậy rồi à?” Anh hỏi, giọng trầm ấm.


“Vâng,” cô đáp, ngồi xuống đối diện anh. “Hôm nay anh có kế hoạch gì không?”


“Tôi sẽ chính thức thông báo với gia đình về quyết định của mình,” anh nói, ánh mắt không rời khỏi cô. “Họ cần biết rằng tôi không thay đổi ý định.”


“Gia Minh, anh chắc chứ?” Cô hỏi, giọng pha chút lo lắng. “Điều này có thể thay đổi cả cuộc đời anh.”


“Anh chắc chắn,” anh đáp, giọng nói đầy cương quyết. “Nhưng trước khi anh đi, có một việc anh cần làm.”


“Chuyện gì vậy?” Cô nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ tò mò.


“Anh muốn đưa em đi cùng,” anh nói, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng. “Nếu đây là cuộc chiến của chúng ta, chúng ta nên đối mặt cùng nhau.”


Buổi chiều, Gia Minh và Tường Vy đến trụ sở chính của gia đình họ Hoàng, một tòa nhà lớn tọa lạc ở trung tâm thành phố. Những bức tường kính phản chiếu ánh sáng chói lòa, nhưng không thể che giấu sự lạnh lẽo toát lên từ nơi này.


Họ bước vào phòng họp lớn, nơi các thành viên gia đình đã chờ sẵn. Ông Phú ngồi ở vị trí trung tâm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào họ khi họ bước vào.


“Gia Minh,” ông nói, giọng trầm nhưng đầy quyền uy. “Ta đã nghe nói về quyết định của con. Hôm nay con đến đây để xác nhận nó?”


“Phải,” Gia Minh đáp, ánh mắt không hề nao núng. “Tôi không muốn tiếp tục sống dưới sự kiểm soát của gia đình. Tôi từ bỏ vị trí thừa kế.”


Tiếng xì xào vang lên khắp phòng. Những ánh mắt khó chịu và kinh ngạc đều dồn về phía anh. Một người phụ nữ lớn tuổi lên tiếng, giọng đầy chỉ trích: “Gia Minh, con không nghĩ đến hậu quả sao? Gia đình này đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào con!”


“Tôi không từ bỏ trách nhiệm của mình,” anh đáp, giọng chắc nịch. “Tôi chỉ từ bỏ những ràng buộc không cần thiết.”


“Tất cả chỉ vì cô gái này sao?” Phương Nhã lên tiếng, ánh mắt sắc bén hướng về Tường Vy. “Cô ta không đáng để anh đánh đổi mọi thứ!”


“Cô ấy đáng,” Gia Minh nói, giọng lạnh lùng. “Và điều đó không cần bất kỳ ai trong gia đình này phải đồng ý.”


Sau buổi họp, Gia Minh và Tường Vy rời khỏi trụ sở trong im lặng. Khi họ bước vào xe, Tường Vy khẽ thở dài, cảm giác như vừa trải qua một cơn bão.


“Em ổn chứ?” Gia Minh hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn cô.


“Em ổn,” cô đáp, nhưng giọng nói khẽ run. “Gia Minh, anh thực sự không hối hận chứ?”


“Không,” anh nói, giọng chắc nịch. “Vì đây là lựa chọn của anh, và anh biết mình đang làm đúng.”


Tường Vy nhìn anh, lòng cô dâng lên một cảm giác vừa biết ơn, vừa lo lắng. Cô biết, cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc, và họ phải chuẩn bị cho những thử thách lớn hơn đang chờ đợi phía trước.

Novel79, 05/01/2025 14:22:24

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện