Căn biệt thự chìm trong ánh sáng vàng nhạt của buổi chiều tà, tạo nên một không gian yên tĩnh đến lạ thường. Tường Vy ngồi bên cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn ra khu vườn nơi những bông hoa hồng đang đung đưa trong làn gió nhẹ. Sự xuất hiện của Phương Hào tối qua khiến cô không khỏi suy nghĩ. Anh ta không chỉ là một kẻ ngang tàng, mà còn rất nguy hiểm.
Cô thở dài, cố gắng đẩy những ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Nhưng trước khi cô kịp thư giãn, tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Dì Linh bước vào, nét mặt có vẻ khẩn trương hơn thường lệ.
“Cô Vy, tôi cần nói chuyện với cô,” dì nói, giọng nhỏ nhưng gấp gáp.
“Dì Linh, có chuyện gì vậy?” cô hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
Dì Linh ngồi xuống đối diện cô, đôi mắt bà ánh lên vẻ trầm tư. “Tôi nghĩ đã đến lúc cô biết một số chuyện. Gia đình họ Hoàng không chỉ đơn giản là một gia tộc quyền lực. Họ sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ danh tiếng và quyền lợi của mình. Và tôi e rằng, cô đang trở thành mục tiêu của họ.”
Tường Vy im lặng, đôi tay cô khẽ run. “Dì nghĩ họ sẽ làm gì?”
“Cô không phải là người đầu tiên thách thức gia đình này,” dì Linh đáp, giọng trầm buồn. “Nhưng những người trước đây đều phải rời đi, và không phải ai cũng rời đi trong bình yên.”
Lời nói của dì Linh như một lời cảnh báo, khiến trái tim Tường Vy thắt lại. Nhưng thay vì sợ hãi, cô cảm thấy một ngọn lửa đang bùng lên trong lòng. “Dì Linh, tôi không muốn rời đi. Tôi sẽ không từ bỏ, dù họ có làm gì đi nữa.”
Dì Linh nhìn cô, đôi mắt bà thoáng qua một tia ngạc nhiên. “Cô thực sự rất dũng cảm, cô Vy. Nhưng hãy cẩn thận. Cậu Minh là người tốt, nhưng cậu ấy không thể bảo vệ cô khỏi tất cả.”
Tối hôm đó, khi Gia Minh trở về nhà, anh ngay lập tức nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Tường Vy. Cô không còn vẻ mệt mỏi hay bất an như trước, mà thay vào đó là sự quyết tâm.
“Chúng ta cần nói chuyện,” cô nói ngay khi anh bước vào phòng khách.
Gia Minh gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện cô. “Tôi nghe đây.”
“Tôi muốn biết kế hoạch của anh,” cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy nghiêm túc. “Anh đã nói sẽ bảo vệ tôi, nhưng anh chưa từng nói anh sẽ làm điều đó như thế nào.”
Gia Minh im lặng một lúc, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm. “Cô muốn biết sự thật?”
“Tôi không muốn sống trong mơ hồ nữa,” cô đáp, đôi mắt kiên định.
“Được,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng mang một sức nặng. “Gia đình tôi có thể làm bất kỳ điều gì để loại bỏ những gì họ coi là mối đe dọa. Nhưng tôi sẽ không để họ làm tổn thương cô.”
“Vậy anh định làm gì?” cô hỏi, giọng khẽ run.
“Tôi sẽ đối đầu với họ,” anh đáp, ánh mắt không dao động. “Dù điều đó có nghĩa là tôi phải từ bỏ vị trí của mình trong gia đình.”
Lời nói của anh khiến Tường Vy sững lại. “Gia Minh, anh không cần phải làm điều đó vì tôi.”
“Cô không hiểu sao?” anh nói, đôi mắt anh ánh lên sự chân thành. “Tôi làm điều này không chỉ vì cô. Tôi làm điều này vì tôi không muốn tiếp tục sống dưới sự kiểm soát của họ nữa.”
Cô nhìn anh, trái tim cô rung động trước sự quyết tâm trong ánh mắt anh. “Nếu anh thực sự muốn làm điều đó, tôi sẽ ở bên anh.”
Lần đầu tiên, Gia Minh mỉm cười. “Cảm ơn cô, Tường Vy.”
Sáng hôm sau, một bức thư được gửi đến biệt thự. Nội dung bức thư là lời mời Gia Minh và Tường Vy đến tham dự một buổi họp gia đình. Điều này khiến cả hai không khỏi bất ngờ.
“Tôi không nghĩ họ sẽ mời tôi,” Tường Vy nói, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Họ không mời cô để chào đón,” Gia Minh đáp, giọng điềm tĩnh. “Họ mời cô để gây áp lực. Nhưng chúng ta sẽ không nhượng bộ.”
“Anh chắc chứ?” cô hỏi, ánh mắt lo lắng.
“Tôi chắc,” anh đáp, giọng chắc nịch. “Đã đến lúc chúng ta đối mặt với họ.”
Buổi họp gia đình sắp tới không chỉ là một cuộc gặp mặt đơn thuần. Đó sẽ là nơi định đoạt tương lai của họ, và cả tương lai của mối quan hệ giữa hai người.
Căn phòng họp lớn của nhà họ Hoàng nằm ở trung tâm một tòa biệt thự xa hoa, nơi những ánh đèn pha lê lấp lánh phản chiếu qua những bức tường kính. Không gian được thiết kế sang trọng nhưng không giấu được vẻ lạnh lẽo và quyền lực. Tường Vy bước vào cùng Gia Minh, cảm nhận ngay những ánh mắt soi mói, tò mò và cả thù địch đang dồn về phía mình.
“Gia Minh, con đã đến,” giọng ông Phú vang lên từ chiếc ghế lớn ở đầu bàn, nơi ông ngồi như một vị vua cai trị. Ánh mắt sắc bén của ông lướt qua Tường Vy trước khi quay sang Gia Minh. “Và con mang theo cô ta.”
“Phải,” Gia Minh đáp, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần mạnh mẽ. “Cô ấy là một phần trong cuộc sống của con, và con sẽ không để ai xúc phạm cô ấy.”
Tiếng xì xào nổi lên từ những người họ hàng ngồi hai bên bàn. Một người phụ nữ trung niên, với mái tóc 乃úi cao và đôi mắt sắc lạnh, lên tiếng: “Gia Minh, con nghĩ rằng mối quan hệ này có thể tồn tại lâu dài sao? Con có biết rằng, quyết định của con đang ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình mình không?”
“Cô ấy không ảnh hưởng đến bất kỳ ai ngoài con,” Gia Minh đáp, ánh mắt không rời khỏi bà ta. “Và con sẵn sàng chịu trách nhiệm về mọi quyết định của mình.”
“Chịu trách nhiệm?” Một người đàn ông lớn tuổi với giọng nói trầm duc bật cười. “Con không hiểu rằng, những gì con làm sẽ gây tổn hại đến cả gia đình sao? Gia Minh, con là người thừa kế của dòng họ này. Con không thể để cảm xúc cá nhân lấn át lý trí.”
Tường Vy lặng im, cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí. Nhưng cô không muốn để Gia Minh đứng một mình trong cuộc chiến này. “Thưa mọi người,” cô lên tiếng, giọng nói đầy sự tự tin dù trái tim cô đang đập loạn nhịp. “Tôi không đến đây để gây rắc rối cho gia đình anh ấy. Tôi chỉ muốn thực hiện trách nhiệm của mình.”
“Trách nhiệm?” Bà Hoàng – mẹ của Gia Minh – nhếch môi, ánh mắt lạnh như băng. “Cô nghĩ trách nhiệm của cô là gì, Tường Vy? Là khiến Gia Minh chống lại cả gia đình mình sao?”
“Không phải,” cô đáp, ánh mắt kiên định. “Trách nhiệm của tôi là bảo vệ những gì tôi trân trọng. Và nếu điều đó khiến tôi phải đối mặt với sự thù địch từ gia đình này, tôi sẵn sàng chấp nhận.”
Không gian trở nên im lặng, chỉ còn tiếng thì thầm nhỏ to từ những người họ hàng. Ông Phú nhìn Tường Vy, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết. “Cô thật sự nghĩ mình có thể đứng vững trong thế giới này sao, Tường Vy?”
“Tôi không biết,” cô đáp, giọng nói không chút nao núng. “Nhưng tôi sẽ không từ bỏ, dù bất kỳ điều gì xảy ra.”
Sau buổi họp, Gia Minh và Tường Vy rời khỏi biệt thự trong im lặng. Khi họ bước vào xe, Tường Vy thở dài, cảm giác như vừa trải qua một trận chiến.
“Cô làm tốt hơn tôi nghĩ,” Gia Minh nói, ánh mắt dịu lại khi nhìn cô.
“Nhưng tôi không chắc điều đó có đủ để thuyết phục họ,” cô đáp, giọng khẽ run.
“Chúng ta không cần thuyết phục họ,” anh nói, giọng chắc nịch. “Chúng ta chỉ cần bảo vệ những gì thuộc về mình.”
Tường Vy nhìn anh, lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp. Dù con đường phía trước vẫn còn rất nhiều khó khăn, nhưng ít nhất, cô biết mình không đơn độc.
Tối muộn, khi cả hai trở về biệt thự, một chiếc xe khác đang đợi sẵn trước cổng. Phương Nhã bước ra, dáng vẻ thanh lịch nhưng ánh mắt đầy thách thức.
“Gia Minh, tôi cần nói chuyện với anh,” cô ta nói ngay khi thấy anh.
“Bây giờ không phải lúc,” Gia Minh đáp, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lùng.
“Không phải lúc? Anh nghĩ rằng chỉ cần một buổi họp là có thể giải quyết mọi chuyện sao?” Phương Nhã cười nhạt. “Gia đình tôi đã đầu tư rất nhiều vào mối quan hệ này, và anh đang phá hủy tất cả.”
“Phương Nhã, đây là cuộc sống của tôi,” Gia Minh đáp, giọng cứng rắn. “Và tôi sẽ không để ai kiểm soát nó.”
“Anh sẽ hối hận,” cô ta nói, ánh mắt lóe lên sự giận dữ. “Tôi sẽ không để chuyện này kết thúc như thế.”
Cô ta quay người bước lên xe, để lại Gia Minh và Tường Vy đứng trong sự im lặng nặng nề. Nhưng lần này, Gia Minh không để sự tức giận của cô ta làm lay chuyển quyết tâm của mình.
“Tôi đã nói rồi,” anh nói, quay sang Tường Vy. “Dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không để họ làm tổn thương cô.”
Tường Vy nhìn anh, lòng cô dâng lên một cảm giác vừa ấm áp, vừa lo lắng. Cô biết, cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc, và họ phải sẵn sàng cho những gì sắp tới.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.