Chương 11

Phía Sau Lớp Mặt Nạ

Novel79 05/01/2025 14:21:08

Ngày hôm sau, không khí trong biệt thự trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Tường Vy cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của mọi người xung quanh, từ những người làm đến dì Linh. Dù họ không nói ra, nhưng ánh mắt đầy lo lắng và dè chừng của họ khiến cô không thể phớt lờ.


Buổi sáng, Gia Minh rời đi sớm, nhưng anh không quên nhắn lại một lời hứa ngắn gọn: “Đừng lo lắng. Tôi sẽ bảo vệ cô.”


Dù lời nói của anh mang lại chút an ủi, nhưng Tường Vy vẫn cảm thấy bất an. Cô biết những lời đe dọa từ ông Phú và Phương Hào không phải chỉ để dọa dẫm. Họ sẽ hành động, và cô không chắc mình có thể đối mặt với điều đó một mình.


Trong khi đó, tại một văn phòng sang trọng ở trung tâm thành phố, Gia Minh đang ngồi trước mặt ông Phú. Không gian giữa hai người đầy căng thẳng, như một trận chiến ngầm đang diễn ra.


“Gia Minh, con biết vì sao ta đến đây hôm nay không?” ông Phú hỏi, giọng trầm nhưng mang theo sức ép.


“Con đoán rằng ông muốn nói về Tường Vy,” Gia Minh đáp, ánh mắt không dao động.


“Đúng vậy,” ông Phú nói, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Gia Minh. “Con bé không phù hợp với gia đình ta. Con giữ nó ở lại chỉ khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn.”


“Đây là quyết định của con,” Gia Minh nói, giọng nói đầy quyết tâm. “Và con không nghĩ bất kỳ ai có quyền can thiệp vào cuộc sống của con.”


“Quyền?” ông Phú bật cười, nhưng nụ cười ấy không mang chút ấm áp nào. “Con nghĩ rằng gia đình ta được xây dựng bằng thứ gọi là quyền tự do sao? Mỗi quyết định của con đều ảnh hưởng đến gia đình này, và ta không thể để con phá hủy tất cả chỉ vì một cô gái.”


“Con không phá hủy gì cả,” Gia Minh đáp, giọng lạnh lùng hơn. “Con chỉ đang cố gắng bảo vệ người con quan tâm.”


Lời nói của anh khiến ông Phú khựng lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc. “Nếu con thật sự muốn bảo vệ cô ta, thì hãy để cô ta đi. Đó là cách duy nhất.”


“Không,” Gia Minh nói, ánh mắt anh ánh lên sự kiên định. “Con sẽ không để cô ấy đi. Và nếu gia đình không thể chấp nhận điều đó, thì con sẽ tự mình đối mặt.”


“Gia Minh, con không biết mình đang nói gì đâu,” ông Phú nói, giọng trở nên sắc bén hơn. “Nếu con tiếp tục cố chấp, ta sẽ không ngần ngại loại bỏ cô ta.”


“Vậy thì ông cứ thử đi,” Gia Minh đáp, giọng nói mang đầy sự thách thức. “Nhưng con sẽ không để điều đó xảy ra.”


Không khí giữa hai người trở nên đặc quánh, như thể bất kỳ lời nói nào tiếp theo cũng có thể châm ngòi cho một cuộc chiến lớn.


Tối hôm đó, Gia Minh trở về biệt thự, khuôn mặt anh lộ rõ sự căng thẳng. Khi anh bước vào phòng khách, Tường Vy đang chờ sẵn, ánh mắt cô đầy lo lắng.


“Anh đã nói chuyện với ông nội anh chưa?” cô hỏi, giọng run nhẹ.


“Rồi,” anh đáp, ngồi xuống bên cạnh cô. “Và tôi muốn cô biết rằng, dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không để họ làm tổn thương cô.”


“Gia Minh, tôi không muốn anh mạo hiểm vì tôi,” cô nói, ánh mắt tràn đầy lo lắng. “Họ là gia đình anh, và tôi không muốn trở thành lý do khiến anh phải đối đầu với họ.”


“Cô không phải lý do,” anh nói, giọng trầm nhưng chắc chắn. “Đây là lựa chọn của tôi. Và tôi sẽ không để bất kỳ ai thay đổi điều đó.”


Lời nói của anh khiến Tường Vy cảm thấy trái tim mình như dịu lại. Nhưng cô biết, sự đối đầu này sẽ không dễ dàng. Và cả hai sẽ phải chuẩn bị cho những gì sắp tới.


Hai ngày sau cuộc đối đầu với ông Phú, Gia Minh dành phần lớn thời gian trong văn phòng làm việc, xử lý công việc và những mối quan hệ ngày càng phức tạp trong gia đình. Trong lòng anh, một ngọn lửa âm ỉ cháy. Tường Vy không nói gì thêm về áp lực cô phải đối mặt, nhưng anh cảm nhận rõ sự mệt mỏi trong ánh mắt cô.


Chiều hôm đó, khi trở về biệt thự, anh bất ngờ thấy Tường Vy đang đứng bên cửa sổ phòng khách, ánh mắt nhìn xa xăm ra khu vườn.


“Cô ổn chứ?” Gia Minh cất tiếng hỏi, bước lại gần cô.


Cô quay lại, ánh mắt dịu nhẹ nhưng chất chứa sự bất an. “Tôi ổn, chỉ là… tôi đang tự hỏi liệu mình có thể chịu đựng được áp lực này bao lâu nữa.”


Gia Minh im lặng trong giây lát. Anh biết cô đang chịu đựng rất nhiều, nhưng anh cũng biết rằng cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh.


“Cô không cần phải chịu đựng một mình,” anh nói, giọng trầm ấm. “Tôi đã hứa sẽ bảo vệ cô, và tôi sẽ giữ lời.”


“Nhưng liệu anh có thể bảo vệ tôi khỏi gia đình anh không?” cô hỏi, giọng khẽ run. “Tôi không muốn trở thành lý do khiến anh mất đi những gì quan trọng.”


“Cô không hiểu sao?” anh nói, ánh mắt trở nên dịu dàng. “Cô quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác.”


Lời nói của anh khiến Tường Vy sững lại. Trái tim cô chợt rung động, nhưng trước khi cô kịp đáp lại, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh. Gia Minh cầm máy lên, nét mặt anh dần trở nên căng thẳng.


“Tôi phải đi,” anh nói, ánh mắt lộ rõ sự nghiêm trọng. “Có chuyện ở công ty. Cô hãy ở đây và đợi tôi.”


Trước khi rời đi, anh nhìn cô thật lâu, như muốn khắc sâu hình ảnh cô vào tâm trí. “Tôi sẽ quay lại sớm.”


Tối muộn, Tường Vy vẫn ngồi trong phòng khách, đôi mắt chăm chú nhìn vào màn đêm bên ngoài. Cô cảm thấy sự trống trải trong lòng mỗi khi Gia Minh không có mặt. Nhưng cô cũng biết, anh đang cố gắng hết sức để giữ cô an toàn.


Bỗng nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên. Dì Linh bước vào, nét mặt bà lộ rõ sự lo lắng.


“Cô Vy, có người muốn gặp cô,” bà nói, giọng hạ thấp. “Là Phương Hào.”


Tường Vy khựng lại, trái tim cô đập mạnh. Cô không hiểu vì sao anh ta lại đến đây vào giờ này, nhưng cô không muốn tỏ ra yếu đuối. “Dì cứ để anh ta vào.”


Phương Hào bước vào, dáng vẻ tự tin nhưng ánh mắt lạnh lùng. “Chào cô, lại gặp nhau.”


“Anh muốn gì?” cô hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được vẻ đề phòng.


“Tôi đến để nhắc nhở cô một lần nữa,” anh nói, ngồi xuống ghế đối diện cô. “Cô đang làm mọi thứ trở nên rắc rối. Gia Minh không thể bảo vệ cô mãi mãi, và cô biết điều đó.”


“Tôi không cần anh nhắc nhở,” cô đáp, ánh mắt sắc bén. “Tôi ở đây vì quyết định của Gia Minh, không phải vì bất kỳ ai khác.”


Phương Hào cười nhạt, nhưng nụ cười ấy đầy mỉa mai. “Cô thật sự nghĩ mình có thể thay đổi anh ta sao? Gia Minh luôn đặt gia đình lên hàng đầu, và cô chỉ là một thứ yếu.”


“Vậy thì anh nên lo lắng cho chính mình,” cô đáp, giọng cứng rắn. “Bởi vì nếu anh tiếp tục can thiệp, anh sẽ chỉ khiến Gia Minh càng xa rời gia đình anh hơn.”


Phương Hào thoáng khựng lại, ánh mắt anh ta ánh lên một tia khó đoán. “Cô thật thú vị, Tường Vy. Nhưng tôi sẽ không để cô thắng dễ dàng như vậy.”


Anh ta đứng dậy, ném lại một ánh nhìn đầy thách thức trước khi rời đi. Nhưng khi anh ta biến mất, Tường Vy cảm thấy trái tim mìn*** trĩu. Cuộc chiến này không chỉ là giữa cô và gia đình họ Hoàng, mà còn là giữa niềm tin và sự kiên cường trong chính cô.

Novel79, 05/01/2025 14:21:08

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện