Sáng hôm sau, Tường Vy thức dậy với cảm giác lạ lùng trong lòng. Những lời nói của Gia Minh tối qua khiến cô không khỏi suy nghĩ. Anh thực sự nghiêm túc, nhưng liệu anh có đủ mạnh mẽ để đối đầu với gia đình mình? Và liệu cô có sẵn sàng ở lại để cùng anh vượt qua tất cả?
Khi cô bước xuống cầu thang, không khí trong biệt thự có vẻ nặng nề hơn thường ngày. Dì Linh đang dọn dẹp bàn ăn, nhưng ánh mắt bà ánh lên sự lo lắng.
“Cô Vy, cậu Minh ra ngoài từ sớm,” dì nói, ngập ngừng. “Cậu ấy bảo tôi nhắn với cô rằng hôm nay sẽ có một vị khách quan trọng đến gặp cô.”
Tường Vy khựng lại. “Khách? Ai vậy, dì?”
Dì Linh lắc đầu. “Tôi không rõ. Nhưng tôi nghĩ cô nên chuẩn bị.”
Tường Vy không hỏi thêm, nhưng trong lòng cô là hàng loạt câu hỏi. Ai lại muốn gặp cô? Và tại sao Gia Minh không báo trước?
Buổi chiều, một chiếc xe sang trọng dừng trước cổng biệt thự. Người bước ra là một người đàn ông trung niên với dáng vẻ quyền uy và ánh mắt sắc bén. Ông ta tiến vào, dáng đi ung dung nhưng toát lên vẻ áp đảo.
“Tôi là Hoàng Phú, ông nội của Gia Minh,” ông ta nói ngay khi bước vào phòng khách, ánh mắt không giấu được vẻ soi mói. “Tôi đến để gặp cô.”
Tường Vy cố gắng giữ bình tĩnh, đứng dậy chào ông. “Chào ông. Tôi là Tường Vy.”
Ông Phú ngồi xuống ghế, đôi mắt ông quét qua cô như để đánh giá. “Tôi đã nghe nhiều về cô. Nhưng tôi muốn biết cô nghĩ gì về vị trí của mình ở đây.”
“Thưa ông, tôi không biết vị trí của mình là gì,” cô đáp, giọng điềm tĩnh. “Tôi chỉ biết rằng tôi đang cố gắng làm tốt trách nhiệm của mình.”
“Trách nhiệm?” Ông Phú bật cười, nhưng tiếng cười ấy không mang chút ấm áp nào. “Cô thật sự nghĩ mình có thể phù hợp với gia đình này sao? Cô có biết gia đình tôi đã phải hy sinh những gì để có được vị trí hôm nay không?”
“Tôi không biết, và tôi cũng không muốn đoán,” cô nói, ánh mắt kiên định. “Nhưng tôi không nghĩ điều đó liên quan đến tôi.”
“Cô sai rồi,” ông Phú nói, giọng trở nên sắc lạnh hơn. “Cô không chỉ liên quan, mà còn là mối đe dọa. Cô đang khiến Gia Minh trở nên yếu đuối, và điều đó sẽ phá hủy mọi thứ.”
Tường Vy cảm thấy tim mình thắt lại, nhưng cô không lùi bước. “Tôi không ép Gia Minh giữ tôi ở đây. Đó là quyết định của anh ấy.”
“Đúng, và đó cũng là sai lầm lớn nhất của nó,” ông Phú nói. “Nhưng cô vẫn có cơ hội sửa sai. Rời đi trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.”
“Thưa ông, tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể làm điều đó,” cô nói, giọng chắc chắn. “Tôi đã quyết định ở lại, và tôi sẽ không thay đổi.”
Ánh mắt ông Phú trở nên lạnh lẽo hơn. “Vậy thì cô nên chuẩn bị đối mặt với hậu quả.”
Tối muộn, Gia Minh trở về, khuôn mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi. Khi bước vào phòng khách, anh thấy Tường Vy đang ngồi lặng lẽ bên bàn, ánh mắt đầy suy tư.
“Ông nội anh đến gặp tôi hôm nay,” cô nói ngay khi thấy anh.
Gia Minh khựng lại, ánh mắt anh tối sầm. “Ông nói gì với cô?”
“Ông muốn tôi rời đi,” cô đáp, đôi mắt không rời khỏi anh. “Và ông không ngần ngại dùng bất kỳ cách nào để đạt được điều đó.”
Gia Minh ngồi xuống đối diện cô, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ căng thẳng. “Tôi sẽ nói chuyện với ông. Cô không cần lo.”
“Gia Minh, anh không thể cứ nói mãi như thế,” cô nói, giọng pha chút bực dọc. “Anh cần phải làm gì đó. Nếu không, tôi không chắc mình có thể ở lại.”
Lời nói của cô khiến Gia Minh im lặng. Anh biết cô nói đúng. Nếu anh không hành động, anh có thể mất cô mãi mãi.
“Cô sẽ không phải đi đâu cả,” anh nói, giọng chắc nịch. “Tôi sẽ bảo vệ cô, dù điều đó có nghĩa là đối đầu với cả gia đình mình.”
Lời hứa của anh khiến Tường Vy cảm thấy trái tim mình như dịu lại. Nhưng cô cũng biết, con đường phía trước không hề dễ dàng. Và lần đầu tiên, cô thấy mình thực sự tin tưởng anh.
Buổi sáng hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng khắp biệt thự, nhưng không làm giảm đi sự căng thẳng đang bao trùm nơi đây. Tường Vy ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn khu vườn xanh mướt. Những lời hứa của Gia Minh từ tối qua vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô. Anh nói sẽ bảo vệ cô, nhưng cô không thể ngăn mình tự hỏi: liệu anh có đủ sức để làm điều đó?
Dì Linh bước vào, mang theo một tách trà nóng. “Cô Vy, tôi thấy cô có vẻ lo lắng. Có chuyện gì sao?”
Tường Vy khẽ lắc đầu, nhưng nụ cười trên môi cô không thể che giấu sự bất an. “Tôi chỉ đang suy nghĩ về những điều đang diễn ra.”
“Cậu Minh là một người mạnh mẽ,” dì Linh nói, giọng chắc chắn. “Cậu ấy sẽ không để cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào.”
“Tôi muốn tin điều đó, nhưng mọi thứ quá phức tạp,” cô đáp, ánh mắt đầy mâu thuẫn.
Dì Linh đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng. “Đôi khi, để vượt qua những sóng gió, chúng ta cần tin tưởng vào những người bên cạnh mình. Hãy cho cậu Minh thời gian.”
Trong khi đó, Gia Minh đang ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt anh sắc lạnh khi nhìn vào màn hình máy tính. Anh biết mình không thể trì hoãn thêm nữa. Gia đình anh đã đi quá xa, và nếu anh không hành động, anh sẽ mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Cánh cửa phòng bật mở, Phương Hào bước vào, ánh mắt đầy sự thách thức. “Gia Minh, chúng ta cần nói chuyện.”
“Về chuyện gì?” Gia Minh đáp, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lùng.
“Về Tường Vy,” Phương Hào nói, không vòng vo. “Cô ta không thuộc về nơi này, và cậu biết điều đó. Gia đình chúng ta không thể chấp nhận sự hiện diện của cô ta.”
“Đây là quyết định của tôi, không phải của anh hay bất kỳ ai khác,” Gia Minh nói, ánh mắt sắc lạnh như dao.
“Quyết định của cậu đang hủy hoại tất cả những gì gia đình chúng ta đã xây dựng,” Phương Hào nói, giọng cao hơn. “Cậu nghĩ rằng chỉ cần bảo vệ cô ta là đủ sao? Cậu đang đặt cả gia đình vào nguy hiểm.”
Gia Minh đứng dậy, tiến lại gần Phương Hào, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm. “Tôi không quan tâm gia đình nghĩ gì. Nếu anh hoặc bất kỳ ai còn cố gắng can thiệp vào cuộc sống của tôi và Tường Vy, tôi sẽ không ngần ngại chống lại tất cả.”
Lời nói của Gia Minh khiến Phương Hào thoáng sững lại. Anh ta không ngờ tới sự quyết liệt từ người em họ thường ngày vẫn luôn điềm tĩnh. Nhưng ngay sau đó, anh ta khẽ cười, một nụ cười đầy châm biếm. “Cậu sẽ phải trả giá, Gia Minh. Đừng nói rằng tôi không cảnh báo.”
Phương Hào rời đi, để lại Gia Minh với những suy nghĩ ngổn ngang. Nhưng lần này, anh biết mình không thể lùi bước. Vì Tường Vy, anh sẵn sàng đối đầu với tất cả.
Tối muộn, Gia Minh quay trở về biệt thự. Khi bước vào phòng khách, anh thấy Tường Vy đang ngồi đợi, ánh mắt cô lóe lên một tia sáng khi thấy anh.
“Anh đã nói chuyện với họ chưa?” cô hỏi, giọng nói pha chút lo lắng.
“Rồi,” anh đáp, ngồi xuống đối diện cô. “Và tôi muốn cô biết rằng, tôi sẽ không để họ làm tổn thương cô.”
“Gia Minh,” cô nói, đôi mắt cô tràn đầy cảm xúc. “Tôi không sợ họ. Tôi chỉ sợ rằng, anh sẽ không giữ được lời hứa.”
Anh nhìn cô, đôi mắt anh dịu lại. “Tôi sẽ giữ lời hứa, bằng mọi giá.”
Lời nói của anh khiến Tường Vy cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm. Nhưng cô cũng biết, sóng gió thực sự vẫn chưa bắt đầu. Và cô chỉ có thể hy vọng rằng, cả hai sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.