Sân bay Quốc tế Incheon Hàn Quốc,
” Đồ đạc của em anh đã sắp xếp đủ rồi. Đi thôi.”
” Ừm.”
Đứng trước cửa sân bay, gương mặt lạnh tanh của Thư nhìn Hàn Quốc lần cuối rồi đi theo thằng Hổ vào khu vực checkin.
Thằng Hổ chọn vé ngồi hạng thương gia, suốt cả quãng đường bay nó không ngủ, ánh mắt chăm chăm quan sát Thư. Suốt 6 tháng qua, nó vẫn ngày đêm ở bên Thư, chăm sóc cho Thư, thế nhưng cũng là 6 tháng nó nhìn sắc mặt Thư mà sống. Vì nó sợ, sợ chỉ cần nó làm sai một việc gì đó là Thư đuổi nó, không cho nó ở bên cạnh chăm sóc.
Máy bay vừa hạ cánh, thằng Hổ bảo Thư ngồi đợi nó, rồi chạy đi lấy hành lý.
” 4 tiếng bay không ngủ, em mệt không?”
” Không mệt.”
” Về nước rồi, mà sao anh thấy em vẫn không vui vậy? Anh làm gì không vừa ý em à.”
Thư khẽ liếc thằng Hổ một cái, ” Hừ” lạnh một tiếng nói:
” Trải qua 10 lần phẫu thuật trong đau đớn mà hai vết thẹo này vẫn còn, anh nghĩ vui được à.?”
” Ít ra cũng đỡ nhiều rồi, anh thấy em vẫn rất xinh đó.”
” Nhiều lời.”
Thư nói xong rồi đi thẳng, bỏ lại thằng Hổ lẽo đẽo đi theo phía sau. Thằng Hổ chuẩn bị sẵn cho Thư một căn hộ chung cư cao cấp ở Quận A. Sau khi sắp xếp mọi thứ xong thì thằng Hổ rời đi. Trước khi nó đi, Thư không quên dặn nó:
” Anh đi xem chỗ đàn em anh thế nào. Có gì báo lại em.”
” Anh nhớ rồi. Em nghỉ ngơi đi.”
Thằng Hổ vừa đi khỏi, Thư liền bấm số gọi cho con Thuý. Đầu giây bên kia vừa nghe máy là giọng nói gắt ngủ vang lên:
” Đứa điên nào gọi giờ này đấy. Không để người khác ngủ à?”
” Mày dậy đi, giờ này còn ngủ nghê cái đéo gì. Đêm qua bị thằng nào chơi cả đêm nên không ngủ được hả.?”
” Mẹ con điên này, mày nói linh tinh cái gì đấy, có tin tao tát ૮ɦếƭ mày không?”
” Mày ngồi dậy căng mắt mà xem con đang gọi cho mày là con điên nào.”
Con Thuý ngồi bật dậy nhìn màn hình điện thoại, thấy người gọi đến là Thư liền hét lớn:
” Mẹ kiếp, con chó này. Chị đi đâu biệt tăm biệt tích suốt 6 tháng thế. Thậm chí còn không liên lạc với ai. Em còn tưởng chị dính phốt bỏ về quê.”
Con Thư phì phèo hút ***, nhả ra làn khói trắng, giọng nói không nhanh không chậm:
” Qua nhà tao đi, tầng 10A06, toà tháp Tây, khu Đông Tây, Quận A.”
” Ui chu choa, ghê nha. Mấy tháng không gặp chị lại lên đời à?”
” Mày qua không? Nhiều lời thế?”
” Qua liền, qua liền.”
Con Thuý bật dậy thay quần áo nhanh chóng đến nhà Thư. Vừa bước vào đến nơi, mồm nó suýt xoa:
” Chu choa, nhà đẹp nha chị Thư. Đại gia nào mua cho chị thế?”
” Tao làm gì có diễm phúc được đại gia nuôi.”
” Ha ha, hay lại chăn được con cừu non nào.” Con Thuý cười phá lên nói.
” Mày hỏi làm gì? Không phải chuyện của mày.”
Thư lườm con Thuý một cái, nhận thấy ánh mắt sắc lẹm của Thư nhìn mình, con Thuý liền im bặt. Được một lúc sau, con Thuý hỏi:
” Mà chị gọi em sang đây có chuyện gì không? Không phải chỉ khoe nhà mới thôi chứ?”
Mặc kệ sự tò mò của con Thuý, Thư vẫn phì phèo ***, cho đến khi rít đến điếu cuối cùng mới dừng lại:
” Thời gian tao đi, ở quán Bar có gì mới không?”
” Ui xời, nhiều cái mới cực kì luôn chị biết không. Con Ly thì không làm ở quán thì chị biết rồi đấy, đến con Kiều cũng không làm nữa luôn, nhưng con Kiều cũng thường xuyên lui tới quán, còn con Ly từ ngày đó đến giờ em chưa gặp nó lần nào.”
” Con Ly không bén mảng đến quán à?”
” Không chị ơi, mất hút con mẹ hàng lươn luôn.”
” Thế sao con Kiều vẫn lui tới? Chăn khách à?”
” No…no…no….con Kiều lui tới quán là vì ông Tùng, bồ cũ chị đấy. Nghe đâu từ ngày con Ly biến mất, ông Tùng hôm nào cũng đến quán Bar uống đến say mèm. Lần nào ông này say là con Kiều cũng đưa ông này về. Em nghi con này có tình ý gì với ông này lắm.”
Nghe những lời con Thuý nói, khoé miệng Thư nhếch lên nụ cười nham hiểm, trong đầu nó cũng nhanh chóng hình thành một kế hoạch.
” Chị có định về quán Bar làm nữa không đấy?”
” Có.”
” Lại làm bà hoàng.”
” Bà hoàng theo cách khác. Chứ không phải như mày nghĩ đâu.”
” Là sao, là sao. Em không hiểu.”
Khoé miệng Thư nhếch lên nụ cười giảo hoạt: ” Rồi mày sẽ biết.”
Con Thuý càng tò mò, Thư lại càng im lặng. Mặc cho con Thuý nheo nhéo bên tai, ánh mắt Thư nhìn ra khoảng không trước mặt, trầm lặng rít từng ***.
Thằng Hồ về đến nhà cũng là lúc con Thuý rời đi, nó nhìn Thư vui vẻ nói:
” Mọi chuyện chuẩn bị xong rồi. Em muốn khi nào hành động.?”
” Giờ chúng ta đi.”
” Được.”
Thằng Hổ lái xe đưa Thư đến quán Bar, nhìn thấy Thư, một thằng đưa tay lên định vuốt ve mặt Thư thì bị thằng Hổ vặn ngược tay lại, gằn giọng nói:
” Người của tao đéo phải để mày động vào.”
” Anh Hổ, anh Hổ…em có mắt như mù, anh tha cho em, từ nay em không dám ạ.”
Thằng Hổ ” Hừ” lạnh một tiếng rồi buông tay ra, lạnh giọng nói:
” Gọi anh Trọc của chúng mày ra đây.”
” Vâng…vâng….”
Con Thư tuỳ tiện ngồi xuống một bàn cạnh đó, rót một ly R*ợ*u nhàn nhã ngồi thưởng thức. Ở bên trong, thằng Trọc nhận được thông báo tức giận đi ra, nó nhìn Thư và thằng Hổ một lượt, hất hàm nói:
” Thư, mày trốn đâu suốt 6 tháng, tao tìm mày cũng hơi vất vả đấy. Hợp đồng còn đó, mà mày bặt tin như thế. Mày coi tao là gì hả.?”
Con Thư lắc lắc ly R*ợ*u, ánh mắt hờ hững nói: ” Anh Trọc, nóng giận làm gì. Anh hết thời rồi, còn ra oai với ai?”
Thằng Trọc nhíu mày: ” Con điên, mày nói luyên thuyên cái gì đấy.?”
Con Thư cười cười, hướng ánh mắt về phía thằng Hổ, thằng Hổ hiểu ý con Thư, chậm rãi nói:
” Quán Bar này từ hôm nay thuộc quyền quản lý của tao.”
” Mày nói gì thằng kia.”
” Lời tao nói chính là lệnh.”
Thằng Hổ vừa nói xong thì sau lưng nó xuất hiện gần trăm anh em, xăm trổ kín mình, đứa nào cũng cầm VK, mặt đứa nào đứa đấy đều vô cùng dữ tợn. Thằng Trọc đánh giá một lượt, sống lưng lạnh toát nói:
” Mày cũng không cần phô trương thế đi.”
” Quán Bar này tao đã mua lại rồi, không muốn anh em của mày bị thương thì tốt nhất mau chóng rời đi.”
Anh em phía sau thằng Trọc thằng nào cũng chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu. Thằng Trọc trầm mặc một lúc, nhìn thằng Hổ:
” Nếu mày đã mua rồi thì quán Bar này là của mày. Anh em, đi.”
Thằng Trọc đi ngang qua chỗ con Thư, con Thư cười cười:
” Anh Trọc, trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi. Sáu tháng trước anh gián tiếp giao em cho thằng Tùng, anh đừng quên.!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.