55 năm hạnh phúc trên Hạ giới, Lăng U cuối cùng cũng trở về U Minh. Cô được quỷ sai dẫn đi, lại nuối tiếc nhìn lại mọi người đang khóc bên xác của mình.
" Lăng U cô nương...." quỷ sai vô cùng kính cẩn chào cô.
" Ngươi biết ta?" Lăng U ngạc nhiên nhìn quỷ sai lại thấy hắn chỉ cười cười mà không nói thêm gì.
Vừa bước chân đến cầu Nại Hà, đôi mắt to tròn của Lăng U liền híp lại. Ký ức trước kia ùa về khiến cô không khỏi khó chịu, bước chân mạnh mẽ đi đến ngôi nhà cạnh sông Vong Xuyên. Đám người hầu vừa nhìn thấy cô liền vội vàng chạy lại, sau khi cô đầu thai, Diêm Vương đại nhân không cho phép bất kỳ ai vào đây, chỉ giữ lại những người hầu hạ cô để dọn dẹp căn nhà nhỏ luôn luôn sạch sẽ.
" Lăng U cô nương.... cuối cùng cô cũng quay lại rồi......" đám người quỳ dưới đất khóc lóc nhìn cô.
Lăng U vội vàng đỡ họ lên, lại nhìn căn nhà kiếp trước cô ở, hình như không khác trước kia, chỉ có điều lại cảm thấy có chút hưu quạnh.
" Tôi trở về rồi." Lăng U cười an ủi họ nhưng trong lòng lại lôi 18 đời tổ tông nhà anh ra chửi một lượt.
Lăng U quay lại khiến U Minh vô cùng náo nhiệt. Tên của cô được đám quỷ sai và linh hồn truyền tai nhau, lúc này cô xuất hiện lại muốn chứng kiến tận mặt.
" Một con cũng không câu được nữa sao?" giọng nói bất nam bất nữ lại vang lên sau lưng.
Lăng U không quay đầu cũng biết người đến là ai. Kiếp trước cô cũng gặp Bạch Vô Thường như vậy.
" Sao anh lại ở đây?" Lăng U lại tiếp tục thả cần câu cá. Đáng lẽ lúc này phải ở bên Lăng Thiên mới phải?
" Diêm Vương đại nhân lo lắng nên mới kêu tôi đến xem cô." Bạch Vô Thường ngồi xuống bên cạnh cười cười nói.
" Tiểu Lăng U..... thực ra Diêm Vương đại nhân vẫn luôn yêu cô, dù cô có đầu thai, mất hết ký ức trở thành một người khác."
Lăng U chia đầu không nói. Cô không biết là anh yêu cô hay chỉ vì cô là đầu thai chuyển kiếp của người anh yêu. Cô không phải người ấy, càng không muốn trở thành người thay thế.
" Tôi không phải Lăng U kia."
Bạch Vô Thường nhìn cô, cảm thấy có phải canh Mạnh Bà vẫn còn tác dụng hay không? Cô chính là Lăng U kia, Lăng U kia cũng chính là cô. Diêm Vương đại nhân trước sau chẳng phải vẫn luôn yêu đúng một người sao?
" Lão Bạch, tôi là tôi, tôi với Lăng U của kiếp trước không phải cùng một người. Tôi không giống cô ấy." Lăng U nhíu mày nói.
" Đi theo tôi." Bạch Vô Thường kéo Lăng U rời đi. Diêm Vương đại nhân đã căn dặn thật kỹ, nhất định phải giải quyết xong chuyện này trước khi ngài ấy trở về, nếu không Lăng Thiên cứ đợi mà bị bạo hành đi.
Lăng U bị kéo cô, Bạch Vô Thường thế nhưng lại dẫn cô đến một rừng Mạn Châu Sa hoa đỏ rực như lửa.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.