"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
Chu Diệc Phong kinh ngạc nhìn người phụ nữ từ xa bước đến.
Mộc Vân Hi nhìn theo ánh mắt anh, chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, một thân váy đỏ bó sát người, bả vai quàng một chiếc áo lông cừu trắng muốt, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ vô cùng xinh đẹp.
Người phụ nữ xinh đẹp này chính là mẹ của Chu Diệc Phong.
Mẹ Chu từ từ đi tới, đứng từ phía dưới bục nhìn lên, chỉ thấy giọng nói bà ta mang theo vài phần khó chịu:
"A Phong, con có biết là bản thân đang làm cái gì không?"
Mộc Vân Hi thấy Chu Diệc Phong nắm tay mình, cô nghiêng người chỉ nhìn được sườn mặt nghiêm nghị của anh.
Chu Diệc Phong nhẹ giọng nói, đủ chỉ để Mộc Vân Hi nghe thấy:
"Đừng lo, có anh ở đây!"
Mộc Vân Hi gật nhẹ đầu đứng cạnh anh không nói gì.
Chu Diệc Phong quay đầu nhìn mẹ Chu, giọng nói đầy quả quyết:
"Mẹ, con biết mẹ không vui chuyện con hủy hôn. Nhưng chuyện hôn ước đó đều do hai bên gia trưởng ấn định. Trước giờ con chưa hề có ý định muốn lấy Cao Hiểu Đồng!"
Mẹ Chu không hề tỏ ra tức giận, chỉ từ từ bước lên trên khán đài, đi tới cạnh Mộc Vân Hi, nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó ánh mắt chợt thay đổi.
"Chát!"
Một âm thanh chát chúa vang lên, Mộc Vân Hi chỉ cảm thấy má trái đau rát, đầu óc choáng váng.
Trời ạ. Mẹ Chu Diệc Phong trước đây từng tập võ hay sao? Lực trên tay sao lại mạnh thế chứ?
"Mẹ, mẹ đừng quá đáng!"
Chu Diệc Phong đỡ lấy Mộc Vân Hi, tức giận gào lên. Mộc Vân Hi đau tới nỗi nước mắt trào ra, má trái đỏ lử lên, nhưng cô vẫn vội vã kéo cánh tay anh, nhỏ giọng kêu:
"Phong, anh đừng tức giận. Bà ấy là mẹ anh đấy."
Cô chỉ không muốn Chu Diệc Phong và mẹ anh vì cô mà cãi nhau.
Khách khứa ở xung quanh đều im lặng đứng xem náo nhiệt. Ai mà không biết Chu Diệc Phong đã có hôn ước với Cao tiểu thư của Cao thị chứ? Chu thị và Cao thị hai mươi năm nay quan hệ vô cùng hữu hảo. Chuyện hai đứa trẻ của hai bên có hôn ước từ bé cũng là chuyện thường thấy trong giới kinh doanh.
Mẹ Chu hít thở đều đều, nét mặt không thể tin nổi nhìn Chu Diệc Phong:
"Con...con lại vì một người phụ nữ mà cãi lại mẹ?"
Lại quay sang Mộc Vân Hi gằn từng tiếng:
"Còn cô nữa. Cô biết rõ con trai tôi đã có hôn ước còn cùng nó qua lại, cô có còn mặt mũi nào nữa không?"
Mộc Vân Hi cả người run lên, Chu Diệc Phong ở bên cạnh lại xen vào, ngữ khí so với khi nãy còn tăng lên vài phần tức giận:
"Mẹ, con nói rồi. Chuyện hủy hôn ước con cũng đã bàn với Cao Hiểu Đồng rồi. Cô ấy cũng đã đồng ý, chuyện này cứ thế quyết định đi!"
Mẹ Chu tức tới nỗi hít thở đã có phần gấp gáp. Bà ôm ng chỉ tay về phía Mộc Vân Hi rồi nhìn anh đầy phẫn nộ:
"Cứ thế quyết định? Con có biết A Đồng nó thích con từ bé hay không hả? Lẽ nào tình cảm bao nhiêu năm của nó đối với con lại không bằng một người phụ nữ con quen mấy năm hay sao?"
Chu Diệc Phong đỡ Mộc Vân Hi ngồi xuống ghế, lấy đá chườm cho cô, nét mặt hết sức đau lòng. Anh quay đầu nhìn mẹ Chu, lạnh lùng nói:
"Vốn dĩ muốn tìm cơ hội quay về nói rõ mọi chuyện với mẹ. Nhưng hôm nay mẹ lại đánh Hi Hi trong chính buổi tiệc sinh nhật con, cho nên chuyện này không cần con phải nói thêm nữa. Người phụ nữ của con, bất kỳ ai cũng không được ***ng tới. Kể cả mẹ!"
Mộc Vân Hi cảm thấy vết đau trên má bắt đầu sưng lên rồi, nhưng đáy lòng cô lại ấm áp vô cùng.
Mẹ Chu dường như bị câu nói kia làm cho ngỡ ngàng. Chu Diệc Phong từ bé tới giờ đều rất ngoan ngoãn, dù cho bà yêu cầu làm gì, dù cho anh có không thích thì cũng đều làm theo, thậm trí không cãi lại dù một lời.
Bây giờ lại vì người phụ nữ kia mà cãi lại bà? Thật là tức ૮ɦếƭ!
Mẹ Chu quát lên:
"A Phong, con làm như vậy, có từng nghĩ qua cảm nhận của A Đồng hay chưa? Con bé đã thích con lâu như vậy, con cứ như vậy từ chối người ta ư?"
Chu Diệc Phong xoa xoa cái má sưng lên của Mộc Vân Hi, nhẹ giọng hỏi:
"Có đau lắm không?"
Mộc Vân Hi lắc đầu. Chu Diệc Phong vỗ nhẹ đỉnh đầu cô an ủi:
"Ngoan. Ngồi ở đây chờ anh. Anh sẽ giải quyết chuyện này xong sớm thôi!!"
Nói xong anh đứng dậy quay người đi tới chỗ mẹ Chu, thanh âm hết sức lạnh lùng:
"Mẹ, mong mẹ tôn trọng quyết định của con. Con biết Cao Hiểu Đồng còn tình cảm với con, nhưng chuyện tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu. Dù sao con cũng đã quyết định lấy Hi Hi làm vợ, ai nói gì cũng vô ích!"
Mẹ Chu cảm thấy thật sự hôm nay nếu không làm rõ chuyện này thì bà thật sự không có mặt mũi nào nói chuyện với bên Cao thị.
Đang định tiếp tục lên tiếng, đột nhiên từ trong đám người truyền đến một giọng nói, thanh âm hết sức quen thuộc:
"Chu Diệc Phong, ai nói tôi còn tình cảm với anh?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.