"Gái làng chơi", đó là cái tên mỹ miều mà người đời đặt cho loại gái như tôi, nếu không muốn nói đến những cái tên thối nát khác như gái dịch vụ, cave, đĩ, điếm,...
Tôi là Vedette trong một quán bar hạng sang nổi tiếng bậc nhất Hà Thành, nghe có vẻ sang chảnh, nhưng mỗi khi tôi đưa thỏi son YSL lên môi mình để vẽ một đường đẹp đẽ, tôi lại cảm thấy hổ thẹn, nước mắt mặn chát nuốt vào trong...
Năm tôi 16 tuổi, ba mẹ tôi ly hôn, mỗi người một ngả sống cùng tình nhân mới. Tôi từ cô tiểu thư đài các sống trong nhung lụa bỗng trở thành đứa con hoang chỉ sau một đêm... Từ ấy, tôi chưa gặp lại bố tôi lần nào, tôi sống cùng bà nội với số tiền chu cấp ít ỏi từ bố của mình.
Năm tôi 18 tuổi, bà nội tôi mất, tôi gặp lại bố lần đầu tiên sau hai năm xa cách, trong chính đám tang của bà nội. Lúc đó, tim đôi có hàng vạn vết nứt, tôi mất đi người thân duy nhất ở cạnh mình, tôi chỉ muốn chạy đến ôm bố, hít hà lấy một chút hơi ấm, tình thương từ bố. Đã quá lâu rồi... Tôi thèm vòng tay ấm áp của bố vô cùng... Thế nhưng.... Khi vừa chạm mặt bố, ông đã giơ tay lên tát vào mặt tôi một cái thật đau:
"Thứ con hoang, bà nội mà mày cũng không chăm sóc được hả? Mày là nỗi nhục nhã của tao và con đĩ mẹ mày, từ giờ tao xem như không có đứa con như mày tồn tại trên đời, nếu có ai hỏi, tuyệt đối đừng bao giờ nói mày là con của Trần Quốc Đức này"
Kể từ đó, dù bất kì chuyện gì xảy ra cũng không thể khiến tôi khóc được nữa.
Bố tôi không bao giờ biết rằng, số tiền bố tôi chu cấp không đủ để nuôi sống tôi, tôi dùng số tiền đó để lo cho bà trong viện, còn lại tôi đi làm thêm. Vừa học vừa đi làm khiến tôi không kham nổi, số tiền tôi kiếm ra chẳng được bao nhiêu nên tôi quyết định nghỉ học để đi làm thêm kiếm tiền nuôi bản thân và bà.
Tôi lớn lên trong sự đặt điều của hàng xóm láng giềng, ai cũng cho rằng tôi là đứa con hoang, hư hỏng, thất học, bà ốm nằm viện mà bỏ học đi đàn đúm tụ tập, còn nói ra nói vào tôi là gái điếm. Họ đâu biết tôi đi làm cực khổ thế nào, ngày tôi đi rửa bát cho nhà hàng, tối tôi đi làm tạp vụ trong quán ăn, cứ mỗi tối khi trời trở lạnh, bàn tay tôi lại sưng tấy bong tróc vì nước rửa bát quá hại.
Sau đám tang của bà nội, bố tôi bán đi ngôi nhà mà tôi cùng bà tôi đã chung sống, bố đuổi tôi đi, tôi đành tha phương cầu thực, bắt chuyến xe lên Hà Nội kiếm sống cùng một số tiền tiết kiệm ít ỏi. Nhìn qua về ngoại hình, tôi cũng thuộc dạng "ổn" với chiều cao lý tưởng, 1m74, nước da trắng, vòng 1 và vòng 3 đầy đủ, tôi lên Hà Nội nuôi giấc mộng làm giàu
Nhưng sống ở đất phố đâu dễ dàng cho những con người như tôi? Dường như may mắn không bao giờ mỉm cười với tôi, tôi đi xin việc ở chỗ nào cũng bị họ bắt nạt, chèn ép đủ đường, cắt lương và coi thường đứa con gái nhà quê thất học như tôi.
Tôi làm tạp vụ ở quán coffee thì bị khách sàm sỡ, do tính tôi trẻ con mới lên phố nên nóng nảy cãi nhau tay đôi với người ta, hất cốc cafe nóng vào người đàn ông đó, quản lý trông thấy, không quan tâm sự tình thế nào, lập tức sa thải tôi.
Tôi làm chạy bàn ở quán ăn, quán ăn đó rất đông người, không một giây nào tôi ngừng chân, vậy mà họ bắt chẹt gái quê như tôi, cắt đến một nửa tháng lương với những lý do "trên trời", tôi cãi nhau với chủ quán- tôi bị đuổi việc
Tôi làm nhân viên khách sạn, bị ông chủ gạ làm gái, thứ ngành mà tôi ghét cay ghét đắng, khinh bị nhất trên đời, tôi không chịu. Ngoài mặt ông ta xin lỗi tôi, nhưng trong lòng ngấm ngầm mưu kế để "làm thịt" tôi. Ông ta lừa tôi uống say trong bữa tiệc chiêu đãi nhân viên cuối tháng, ông ta lôi tôi vào nhà nghỉ ℓàм тìин, thế nhưng tôi đâu có ngu đến mức ấy, trong túi xách của tôi lúc nào thủ sẵn một con dao nhỏ, thói quen này bắt nguồn từ việc hồi bé tôi hay gặp Biến th'. Tôi đưa con dao lên cổ nói nếu ông ta không thả tôi ra, tôi sẽ ngay lập tức tự vẫn cho ông ta xem, ông ta cười nghĩ tôi không dám, nào ngờ tôi hạ một đường nhẹ ở cổ đã khiến ông ta tái xanh mặt đành thả tôi đi...
Khi tôi rơi vào đường cùng, không tiền, không chốn dung thân, một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe BMW hạng sang màu đen, tôi không bao giờ quên được hình ảnh đó, ông ta đưa bàn tay của mình ra hứa hẹn sẽ giúp tôi có một cuộc đời mới, chỉ cần tôi ngoan ngoãn làm theo lời ông ta chỉ bảo. Ông ta nhận mình là một ông bầu có tiếng ở Hà Thành, quản lý một chuỗi chân dài nổi tiếng, ông ta khen tôi hết lời, nói gương mặt của tôi là thứ ông ta đang tìm kiếm. Một đứa trẻ mười tám tuổi như tôi, sau khi nuốt đủ thứ đắng cay mặn ngọt trên đời, bỗng được hứa hẹn một tương lai rực rỡ, tôi liền gật đầu tin lời. Ông ta cư xử với tôi rất tốt, biết tôi thiếu thốn tình cảm của cha mẹ nên ban đầu luôn chăm sóc, hỏi han tôi như người cha tôi để bù đắp cho tôi. Tôi không nghĩ tới việc ông ta đã quá sành sỏi trong việc lừa các cô gái trẻ vào đời. Vẻ ngoài hào nhoáng của ông ta che mờ đôi mắt của tôi, ông ta đưa tôi ngồi vào chiếc xe sang trọng, mua những bộ quần áo đắt tiền cho tôi, gọi thợ trang điểm giỏi nhất tới trang điểm cho tôi... Tôi hạnh phúc lắm, thế rồi ông ta hứa sẽ tài trợ cho tôi để thi hoa hậu, tôi lại càng tin tưởng ông ta hơn nữa. Ông ta cho người hướng dẫn tôi từng bước catwalk, dạy tôi cách cư xử lịch thiệp, còn mời giáo viên về dạy cả tiếng Anh và tiếng Trung cho tôi. Tôi thầm cảm tạ trời đất, tôi khi ấy nghĩ mình là cô gái may mắn nhất trên đời
Trước đêm chung kết, tôi ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình trong gương, không giấu nổi nụ cười hạnh phúc, tôi sắp trở thành người nổi tiếng rồi. Và rồi...
Tôi thành công! Tôi đã là một hoa hậu! Tuy là một giải thưởng không lớn nhưng cũng đủ tầm để cho tôi bước vào con đường nghệ thuật.... Nhưng... Tôi không biết rằng đây là mồ chôn thân của mình. Ông ta cho tôi thi cuộc thi này để có thể bán tôi với giá cao hơn...
Tôi không thể nào quên được, đó là một buổi tối sấm chớp bão bùng... Tôi bị đánh thuốc ***, bị bán cho một gã đại gia chịu chơi bỏ ra 5 tỷ để mua một đêm của tôi...
Thức dậy với một cơ thể đau đớn nhức mỏi, tôi hoảng loạn khi thấy mình không *** cùng một mảng máu trên chiếc ga giường trắng tinh... Tôi điên loạn, gào thét trong nước mắt, gã đàn ông đáng kinh tởm kia... Ông ta...
Ông ta nghiễm nhiên bước vào, kèm theo đó là mười tên vệ sĩ giữ tay chân tôi. Tôi như một con thú hoang không kiểm soát được hành động của mình, dùng hết sức lực vùng vẫy, nhưng sức con gái vốn yếu đuối, không thể nào bì được với sức mạnh của đàn ông. Dẫu thế tôi vẫn không đầu hàng, liên tục kháng cự, tôi muốn liều ૮ɦếƭ với ông ta, tôi sẽ giết ông ta rồi tự vẫn! Tôi gào lên:
"Thằng già khốn nạn!"
Ông ta nhếch miệng lên cười, ngồi xuống chiếc sofa đối diện, một chân vắt lên chân kia nhàn nhã châm một điếu thuốc hạng sang hút:
"Bình tĩnh nào cô gái, tôi sẽ giữ đúng lời hứa của mình, cô rất có tài năng, tôi sẽ biến cô thành một trong những "Vedette" số 1 Hà Thành"- Nói đoạn, ông ta đứng dậy tiến đến gần tôi, đưa tay ra P0'p cằm tôi, ánh mắt ông ta hệt như một con rắn độc:
"Khuôn mặt này, thân hình này, thật sự là một tuyệt tác, hơn bất cứ những đứa con gái nào ngoài kia, cô là hàng cực phẩm, khuôn mặt ngây thơ trong sáng này thực sự K**h th**h bất cứ thằng đàn ông nào, một nét đẹp hiếm có"
Tôi khinh bỉ, nhổ một bãi nước bọt vào mặt ông ta:
"Chó ૮ɦếƭ! cầm mồm"
Ông ta tức giận tới mức nổi gân xanh trên mặt, ông ta tát tôi một cái khiến khóe miệng của tôi rách ra rỉ máu
"Con đĩ, từ giờ mày đã trở thành đĩ dưới tay tao rồi, phải hầu hạ tao nghe không? Gọi tao là ông chủ Lâm"
Tôi uất hận, tôi có ૮ɦếƭ cũng không bao giờ phục vụ cho ông ta, tôi ngước mắt lên nhìn ông ta bằng ánh mắt hận thù như muốn băm vằm ông ta thành hàng nghìn mảnh. Nước mắt chảy ra... Đã lâu rồi tôi không khóc
"Haha, ánh mắt rất đẹp, đúng rồi, đến tức giận cũng xinh đẹp, đúng là cực phẩm của tao, nói cho mày nghe, số mày là số hưởng mới rơi vào tay tao nghe không? Ở ngoài kia có biết bao nhiêu đứa con gái muốn được vào tay tao mà không được kìa, còn đang phải đứng ở Trần Duy Hưng xếp hàng đấy, haha"
"Đừng hòng, thằng chó! Tao thà ૮ɦếƭ cũng không bao giờ phục vụ cho mày"
Ông ta cười một tràng quái dị
"Haha! Cô bé, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi"- Nói xong, ông ta cầm chiếc điều khiển ti vi, bấm nút, ti vi hiện lên một màn Hoan **, mà nhân vật chính trong đó không ai khác là tôi...
Tôi nhắm chặt mắt, đau đớn, nhục nhã, trái tim như bị ai chọc khoét đến không còn hình dạng, nước mắt rơi nhiều hơn. *** rỉ đầy *** kia tràn vào tai tôi, tay tôi muốn đưa lên bịt tai lại, nhưng đang bị mấy tên đàn ông kia giữ, tôi bất lực gào lên trong tuyệt vọng
"TẮT ĐI! LÀM ƠN TẮT ĐI!"
Ông ta không những không tắt đi, còn cười to hơn nữa
"Haha, thấy không? Đi theo tôi, cô có một con đường sung sướng, còn không, tôi sẽ phát tán đoạn video này lên mạng, lúc ấy cô không còn mặt mũi để ra đường đâu. Sẽ không ai chứa chấp loại gái điếm như cô, hahaha"
Tôi đến cùng cực của tuyệt vọng, tôi không biết bao nhiêu lần mình nghĩ tới việc ૮ɦếƭ đi. Nhưng ông ta đã điều tra tất cả thông tin về tôi, bố mẹ tôi, ngay cả trường học khi xưa,bạn bè,... Ông ta đều biết. Ông ta nói sẽ không để bố mẹ tôi yên ổn nếu tôi dám nghĩ đến việc trốn thoát hoặc tự vẫn. Bố mẹ tôi đã bỏ rơi tôi, tôi hận họ, nhưng tôi chưa bao giờ muốn họ sống trong đau khổ, nhục nhã...
....
Đó, là lý do nghiệt ngã khiến tôi phải dấn thân vào con đường này. Quán bar hạng sang này là chốn dung thân, là "nhà" của tôi...
_________
Nhớ lại quá khứ, tôi rơi nước mắt, tôi bây giờ đã 20 tuổi, những người khác nhìn tôi với ánh mắt ghen tỵ, túi sách hàng hiệu, quần áo sang trọng, xe hơi tiền tỷ, nhà biệt thự... nhưng họ không biết rằng tôi là G.i g.i cao cấp...
Là "Kiều nữ", chúng tôi được đối xử "ưu ái" hơn so với những loại G.i g.i khác, nghề nghiệp được giữ kín và che giấu với vai trò là hoa hậu, á hậu, người mẫu. Chúng tôi ai cũng có những danh hiệu nào đó, nổi tiếng rồi sau đó mới đi làm gái. Khách của chúng tôi toàn là những đại gia có tiền, "chơi đẹp" cư xử lịch sự, nói một cách tôn trọng thì là "chân dài hẹn hò với đại gia" nhưng thực ra thì....
"Kiều nữ" cũng chỉ là một tên gọi sang chảnh, thực tế thì cũng chỉ là gái, chẳng qua là "G.i g.i cao cấp". "G.i g.i cao cấp" khác so với những cô gái khác là đối tượng của chúng tôi là đại gia, chúng tôi được trân trọng, và được đối xử như một tình nhân thực sự. Trong ngành, chúng tôi gọi đó là "hẹn hò" chứ không phải cách gọi dẫn dã "đi khách". Chúng tôi là những cô gái đẹp nhất, nổi tiếng nhất và "sạch nhất" vì khoảng một tháng chúng tôi mới thay đổi đối tượng "hẹn hò". Có thể bắt cá, tùy thích, nếu có can đảm và khôn khéo để không bị phát hiện.
Còn có những người đàn ông thích tôi, bao chọn tôi cả tháng, đưa tôi đi du lịch châu âu, chỉ cần tôi ngoan ngoãn nghe lời, cái gì ông ta cũng sẽ cho tôi, nào là túi xách tiền tỷ, đồng hồ tiền tỷ, chỉ cần tôi cung phụng ông ta, thứ gì tôi muốn cũng sẽ có được. Nhưng tôi không phải cô gái sành đồ hiệu, có chăng tôi mua cũng chỉ để nâng tầm giá trị của mình, để tiếp đón những đại gia. Những ông lớn thích tôi cũng một phần vì tôi không hay đòi hỏi, thế nhưng tôi càng không đòi hỏi, các ông lại càng chi cho tôi nhiều tiền.
Hôm nay, tôi tiếp một vị khách đặc biệt, đích thân ông chủ tới dặn dò tôi. Thật bất ngờ khi ông ta xuất hiện ở đây, ông ta thường nói tôi là niềm tự hào của ông ta, là át chủ bài của quán ấy vậy mà hôm nay ông ta vẫn đích thân đến còn dặn tôi là thể hiện cho tốt, đừng để ông ta mất mặt . Ông chủ Lâm vốn là một con rắn độc khôn ngoan và cẩn thận, chứng tỏ là người đàn ông tối nay tôi đón tiếp mang một thân phận vô cùng lớn. Nghe nói đó là một vị quan chức cấp cao trong ngành quân đội.
Tôi lấy khăn giấy lau đi một vệt son do bất cẩn không để ý mà làm nguệch ra khỏi viền môi, ngay lúc đó Hạ Vi chạy vào nhà vệ sinh gọi tôi
Hạ Vi là cô gái đi cùng tôi tối nay, cô ấy cũng phục vụ một người đàn ông khác là đối tác của người đàn ông bí ẩn mà tôi phục vụ:
"Này, Lan Anh, bà xong chưa thế, vị boss huyền bí kia sắp đến rồi đó, nghe nói người này không thích chờ đợi đâu"
Tôi lạnh lùng, đánh lại viền môi của mình bằng màu son hồng cam, đôi mắt được kẻ bằng một nét thanh mảnh, khuôn mặt được đánh một lớp phấn mỏng mịn
"Có profile của ông ta không?"
Hạ Vi nhún nhún vai nói:
"Không có, vị khách này rất đặc biệt nha, thân thế cũng được bảo mật nữa, nghe nói trẻ tuổi, hy vọng đẹp trai, haha"
Tôi nhếch miệng lên cười
"Đẹp trai thì có mài ra mà ăn được không? quan trọng là thoải mái, tip nhiều tiền"
Tôi hất mái tóc xoăn của mình ra đằng sau lưng, lạnh lùng chỉnh trang lại chiếc váy body màu trắng bó sát lại một lần nữa
Hạ Vi thấy vậy liền nhăn nhó, xị mặt, thầm chửi sau lưng tôi:
"Hừ, đúng là đồ kiêu ngạo, tưởng mình là hàng hot lên mặt với ai? Cùng là gái đĩ cả thôi"
Tôi bước đi kiêu ngạo với đôi cao gót bảy phân, khi nghe nói đối tượng thuộc ngành quân đội, tôi ngay lập tức đổi một chiếc váy xòe màu trắng kiểu công chúa, đeo một chiếc túi xách màu hồng phấn. Nghe nói, các ông làm nhà nước thích những cô bé ngây thơ.
Ngay khi tôi cùng Hạ Vi bước ra khỏi sảnh của khách sạn đã có một chiếc xe limousine màu đen tuyền dài, chúng tôi cùng nhau tiến tới chiếc xe ấy, một vệ sĩ bước xuống lịch sự mở cửa sau cho chúng tôi bước vào. Tôi bị bất ngờ, có hai người đàn ông trong xe, một người đàn ông bụng phệ mặc vest lớn tuổi, còn người ngồi cạnh là một người đàn ông vô cùng trẻ,cỡ khoảng 27 tuổi, gương mặt vô cùng điển trai cương nghị, lông mày rậm, sống mũi thon, môi trái tim, ánh mắt lạnh lùng. Anh ta mặc một chiếc sơ mi đen cùng quần tây tối màu tôn lên dáng người rất đẹp và khỏe khoắn. Hạ Vi nói đối tượng của tôi là một người đàn ông trẻ tuổi, tôi liền đi vào ngồi cạnh anh ta. Hạ Vi trông thấy đối tượng tiếp khách của tôi liền tỏ ra không phục, bĩu môi, thế nhưng ngay lập tức cô ta phải đeo chiếc mặt nạ ngây thơ đến buồn nôn lên mặt, lại gần ngồi cạnh vị đại gia kia. Tay cô ta lập tức như xúc tu uốn éo dán chặt lấy cánh tay mập mạp của vị đại gia kia mà nịnh nọt.
Còn tôi thì không có thói quen ấy, tôi tỏ ra bình thường, có phần hơi lạnh lùng, có lẽ do tôi không giả tạo và đóng kịch giỏi nên tôi mới được các vị đại gia yêu quý, có một người đàn ông từng nói với tôi rằng, tôi khiến cho những người đàn ông khác nảy sinh cảm giác muốn chinh phục. Thấy tôi ngồi xuống, anh ta cũng không hỏi gì tôi, một tay chống cằm một tay tiếp lời với người đàn ông bụng phệ kia mà không để ý tới tôi. Qua cuộc trò chuyện, tôi nhận ra người đàn ông tôi tiếp đêm nay tên Vũ Khôi Nguyên, 33 tuổi, tôi bất ngờ với tuổi của anh ta vì nhìn mặt anh ta trông rất trẻ. Quân hàm của anh ta vẫn là một ẩn số. Nhưng tôi thấy người đàn ông bụng phệ tên Thắng tỏ ra rất kính trọng Khôi Nguyên, ứng xử đều nhìn mặt anh ta mà nói. Chứng tỏ người này có chức vị vô cùng cao.
Chiếc xe như con cá mập đen lăn bánh trong màn đêm, tôi dù rất buồn ngủ nhưng cũng phải che miệng kìm nén cơn ngoáp lại, trên đường bọn họ toàn nói chuyện công việc, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi bây giờ tốt nhất là không chen miệng vào. Điểm đến của chúng tôi là một nhà hàng sang trọng, đến bữa ăn mà cũng toàn chuyện công việc nữa, tôi thở dài, chẳng có gì vui cả.
Khi từng món sơn hào hải vị được đặt lên bàn ăn, tôi chủ động gắp thức ăn, cắt miếng gan ngỗng đưa vào đĩa của người đàn ông mà tôi phục vụ, anh ta từ đầu tới cuối cũng chẳng thèm nhìn tôi đến nửa ánh mắt. Tôi chưa từng gặp người đàn ông thế này, đúng là bất lịch sự. Những người đàn ông khác thấy tôi là vội ôm eo, không kìm nén được *** mà sờ soạng rồi, còn anh ta thì đến nhìn cũng chẳng thèm nữa là động vào. Tôi không hiểu anh ta tỏ ra cao sang cái gì nữa. Càng tốt, tôi đỡ phải phục vụ nhiều.
Cuối cùng, bọn họ kết thúc chuyện công việc, chuyển sang nói chuyện phiếm, trong lúc đó, người đàn ông mà Hạ Vi phục vụ cứ nhìn tôi chằm chằm
Trần Thắng nghĩ trong đầu, Khôi Nguyên rất hy hữu hứng thú với con gái, với thái độ này ông ta nghĩ rằng Khôi Nguyên không hứng thú với tôi nên mới mở lời
"Khôi Nguyên, tôi để ý cậu hôm nay có vẻ không có hứng thú với cô gái ngồi cạnh thì phải, chi bằng đổi cho tôi được không?"
Hạ Vi thấy vậy, ánh mắt liền sáng rực như ngôi sao, mắt chớp chớp ngây thơ nhìn người đàn ông đối diện, nếu vậy thì còn gì bằng nữa, vừa được tiền lại vừa được phục vụ trai đẹp...
Tôi chẳng biểu lộ cảm xúc gì cả, ai cũng được, miễn là tip cho tôi nhiều tiền một chút
Vũ Khôi Nguyên bấy giờ mới nhìn sang tôi, thật khó đoán được bây giờ anh ta đang nghĩ gì, một chút biểu lộ cũng không có. Tôi đã gặp rất nhiều người đàn ông với nhiều chiếc mặt nạ khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp người đàn ông thế này. Anh chỉ liếc nhìn tôi vài giây, sau đó cầm dĩa thức ăn lấy một miếng gan ngỗng mà tôi vừa bỏ vào đĩa cho anh ta, đưa lên miệng.
Không gian vắng lặng như tờ, Hạ Vi nóng lòng chờ đợi, còn người đàn ông tên Thắng kia thì nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi chẳng quan tâm, gắp một miếng cá bỏ vào miệng ăn. Khôi Nguyên lấy khăn nhàn nhã lau miệng rồi mới nói:
"Đột nhiên hôm nay tôi lại có hứng thú"
Nghe xong, người đàn ông tên Thắng kia mặt tối sầm, như vừa mất đi một con mồi béo bở. Còn Hạ Vi thì không giấu nổi bộ mặt tiếc nuối, nhưng vẫn phải dở trò nịnh nọt người đàn ông cạnh mình kẻo ông ta dở chứng mất vui khiến cô nàng mất miếng ăn.
Ông Thắng liền nở ra một nụ cười ma mị, nâng chén R*ợ*u đến trước mặt tôi
"Vậy thì người đẹp, uống với tôi một ly nhé"
Tiếp R*ợ*u là đặc sản của ngành, thậm chí khi mới vào nghề tôi đã phải tập uống đến một thùng bia, đến giở tửu lượng cũng gọi là kha khá. Nhưng chỉ nhìn qua cũng biết đây là một loại R*ợ*u nặng, tửu lượng của tôi cùng lắm cũng chỉ chịu được hai ly là cùng. Tôi nặn ra một nụ cười quyến rũ, nâng chén R*ợ*u của mình lên cụng ly với ông ta:
"Mời ngài"
Tôi đưa ly R*ợ*u lên đổ vào miệng một hơi uống sạch! Cổ họng nóng rát, sống mũi cay, đúng là loại R*ợ*u nặng mà... Thế nhưng tôi vẫn không biểu lộ bất cứ biểu cảm nào
Ông ta liền vỗ tay
"Hay! có khí chất, không hổ danh Vedette số 1 của Lavish"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.