Bước đi của quỷ.
Ngân Hằng thấy hai người như vậy vội vã lên tiếng để ngăn cản cơn giận của ahi người:
- Chuyện lần này là lỗi của tôi. Nếu sau này tôi làm sai, tôi sẽ tự mình gánh lấy trách nhiệm.
Hai người quay đầu nhìn cô, sự căng thẳng cũng dịu lại bớt, Ngân Hằng bèn nói tiếp:
- Buổi lễ đã xong, tôi có chuyện gấp, xin phép về trước.
Không đợi hai người họ trả lời, cô quay người bước đi vội vã, Quang Khải bèn giữ cô lại nói:
- Để anh đưa em đi.
- Không cần. Em tự đón xe đi.
Nói xong cô vùng tay ra khỏi tay Quang Khải rồi đi nhanh, cô vội vã đến bệnh viện chăm sóc cho Gia Bảo. Mấy năm nay, cô cố gắng hết sức để chăm sóc, ổn định tinh thần của Gia Bảo, không để thằng bé bị kích động. Nhưng lần này, Gia Bảo kích động như thế quả thật là có vấn đề, cô phải tìm cho ra nguyên nhân.
Khi cô đến, Gia bảo nhìn cô vui mừng gọi:
- Chị, chị đến rồi.
- Gia Bảo thế nào rồi – Ngân Hằng cười với thằng bé một cái rồi quay sang hỏi Bảo Trâm đang có mặt trong phòng bệnh chăm sóc cho Gia Bảo.
- Bảo Duy nói nó khỏe rồi, nằm thêm hai ngày để theo dõi, nếu thấy không có gì thì có thể ra về – Bảo Trâm bèn đáp. Công ty của cô nằm gần ở đây, nên sau khi nghe Bảo Duy nói, vừa nghỉ trưa cô bèn chạy qua đây chăm Gia Bảo giúp, dù gì thằng bé cũng mới 12 tuổi, vẫn chưa tự chăm sóc mình được.
- Cám ơn hai người rất nhiều .
- Còn bày đặt khách sáo với tụi này làm gì. Chỉ cần đến khi tụi này đám cưới, nhớ bỏ phong bì to là được rồi – Bảo Trâm vui vẻ đùa.
- Nhất định rồi – Ngân hằng phì cười gật đầu. Sau đó cô đi đến bên Gia bảo ngồi xuống nhìn thằng bé hỏi – Gia Bảo nói cho chị biết, ở trường có bạn nào ăn *** em không?
- Không có? – Gia bảo lắc đầu đáp khi cô hỏi.
- Hay là cô giáo khó quá nên Gia Bảo sợ?
- Không ạ. Thầy cô rất hiền, rất thương em – Gia Bảo vẫn một mực lắc đầu bảo. Gia Bảo do có vấn đề về tim nên hầu như không được vận động mạnh. Cho nên thằng bé tập trung vào học bài nhiều hơn là vui chơi, Ngân hằng cũng rất nghiêm khắc rèn luyện vấn đề học tập của Gia Bảo, cho nên thằng bé luôn là học sinh giỏi và ngoan của trường, thầy cô đối với Gia Bảo cũng rất thương yêu.
- Hôm nay em bị ngất, khiến chị rất sợ, em có biết không? Anh Bảo Duy nói rằng do em bị kích động, gặp chuyện gì sợ hãi nên mới như thế. Gia Bảo mau nói cho chị nghe, cái gì đã làm em sợ – Ngân Hằng dịu dàng nhìn Gia Bảo hỏi nhỏ.
Gia bảo nghe Ngân hằng hỏi như thế thì người co lại, gương mặt cũng sầm xuống lo lắng, mãi một lúc sau, thằng bé mới khẽ khàng nói:
- Em thấy dì ở trường. Em sợ dì phát hiện ra em. Em sợ…em sợ lắm chị ơi…- Nói xong, Gia Bảo ôm lấy cô bật khóc, thân hình thằng bé run lên đầy sợ hãi – Em không muốn đến trường nữa đâu.
Ngân Hằng cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, cô và Bảo Trâm cùng đưa mắt nhìn nhau. Sau đó cô ôm Gia Bảo vỗ về nói:
- Không sao. Không sao đâu. Gia Bảo ngoan đừng sợ gì hết, dì không dám làm hì em nữa đâu. Đã có chị ở đây rồi. Chị sẽ không để dì làm em sợ hãi nữa.
- Phải đó Gia Bảo, có chị Trâm ở đây, chị sẽ không để cho dì ức hiếp em nữa đâu – Bảo trâm cũng tiến đễn vỗ lưng Gia Bảo an ủi.
Ngân Hằng thương em trai vô cùng, thằng bé từ nhỏ đã chịu nhiều áp lực tâm lí từ bà Kim Lương, sự ђàภђ ђạ giày vò của bà ta thật là đáng sợ. Cô không thể tưởng tượng được, một đứa bé 5 tuổi lại có thể dùng dao lam rạch đù* mình để áp đảo sự sợ hãi trong lòng nó, đến khi không thể chịu đựng được nữa, tim nó bị kinh hãi mà co P0'p đến nỗi phát bệnh tim như thế. Quá nhiều tổn thương mà bà ta đã đem lại cho Gia Bảo, lần này cũng thế.
Ngân Hằng hết sức tức giận, cô trấn an Gia Bảo rồi gọi điện đến trường Gia bảo tìm hiểu. Quả nhiên là trường Gia Bảo đang xây dựng thêm một dãy lớp ở cổng sau, bà Kim Lương nhận thầu công trình này nên đến đó quản thúc. Gia bảo và bạn bè đi chơi vô tình ra đó và nhìn thấy bà ta nên sau bao nhiêu năm gặp lại mới kích động như thế.
Nhờ mọi người chăm sóc Gia Bảo, Ngân Hằng đi đến công ty gặp bà Kim Lương. Bà Kim Lương nghe tên cô, vội vàng mời cô vào. Ngân hằng đẩy cửa thì phát hiện Ngân Quỳnh đang ở bên trong. Ngân Quỳnh nhìn thấy cô thì ngạc nhiên kêu lên.
- Chị.
Ngân Hằng không chú ý đến Ngân Quỳnh, cô rút trong túi ra một bản hợp đồng quăng xuống bàn bà Kim Lương nói:
- Thứ bà cần ở đây. Tôi chỉ có một yêu cầu mà thôi.
Bà Kim Lương nhìn thấy đó là hợp đồng cùng hợp tác xây dựng công trình bệnh viện đó thì rất vui mừng. tất nhiên bên bà chỉ là bổ sung nhân lực, gọi là hỗ trợ chứ không phải là người trực tiếp. Nhưng nhận được sự hợp tác thế này cũng khiến công ty nở mày nở mặt. Cho nên vui mừng nói với Ngân Hằng:
- Con có yêu cầu gì cứ nói đi, dì nhất định sẽ làm theo.
Ngân Hằng thấy hai con mắt sáng rực của bà ta mà cảm thấy khinh bỉ vô cùng. Cô nói:
- Có phải bà đang nhận xây một dạy lớp ở một trường học không?
- Đúng vậy, có chuyện gì à.
- Để Ngân Quỳnh đi thay bà đi. Từ nay về sau, đừng bước chân đến đó nữa, nếu không bà đừng hòng chúng tôi tiếp tục hợp tác với bà nữa.
Dù chưa hiểu là chuyện gì nhưng bà Kim Lương cũng vội vã nhận lời cô.
- Được. Không thành vấn đề.
Ngân Hằng chán ghét, không muốn nhìn mặt bà ta thêm nữa bèn quay lưng ra về, cô nhìn thấy Ngân Quỳnh, vẻ mặt tức giận có chút dịu lại, dù Ngân Quỳnh đã nói ra sự thật là chính bản thân ích kỷ nên mới khiến Lâm Phong và cô mỗi người mang theo oán hận xa cách như thế. Nhưng cô không trách Ngân Quỳnh. Bởi vì dù Ngân Quỳnh có nói ra sự thật cho cô hay vào lúc đó đi chăng nữa thì cô và lâm Phong cũng khó lòng chạy thoát, một khi Hạ Huyền đã biết được âm mưu bỏ trốn của hai người.
- Em tiễn chị – Ngân Quỳnh thấy vậy bèn nói.
Ngân hằng cũng không từ chối. Hai chị em đứng trong thang máy. Ngân Quỳnh e dè nhìn cô hỏi.
- Có phải Gia Bảo học ở đó không chị.
- Ừ…..
Im lặng một lúc, Ngân Quỳnh nói:
- Chuyện đó.
Ngay lúc đó thang máy mở cửa, Ngân Hằng bèn bước ra, nhưng trước khi đi cô buông một câu:
- Chuyện cũng đã qua rồi, chị không muốn trách ai nữa. Đó cũng không hoàn toàn là lỗi của em.
Ngân Quỳnh nhất thời cảm động đứng im nhìn theo bóng của ngân hằng, rồi bật khóc. Cô cuối cùng đã có thể thanh thản trong lòng rồi sao.
Khi Ngân Hằng trở lại bệnh viện, Bảo Duy cũng có mặt ở đó. Cô cảm ơn bảo Duy và Bảo Trâm xong, liền xoa đầu Gia Bảo nói:
- Xong rồi, dì sẽ không đến trường nữa đâu. Em cứ an tâm mà đi học, có lẽ chị Ngân Quỳnh sẽ đến trường thăm em đó.
- Thật sao chị? – Gia bảo vui mừng hỏi, đối với Ngân QUỳnh, Gia Bảo vẫn rất yêu mến.
- Ừ….
- Yeah!!!!!!!!!!!- Gia Bảo nhảy cẩng lên vui mừng.
Bảo Trâm, Bảo Duy, và cô thấy vậy thì phì cười. Bỗng bên ngoài có tiếng của một y tá:
- Bác sĩ Duy ở trong phòng này. Anh cứ vào đó tìm bác sĩ.
Sau đó là tiếng gõ cửa nhẹ, Bảo Duy liền ra mở cửa, không ngờ người bên nghoài lại là Lâm Phong. Lâm Phong thấy Bảo Duy thì liền cười nói:
- Mình có chút chuyện nên đến bệnh viện, sẵn tiện ghé thăm cậu…..
Lâm Phong chưa kịp nói gì thì đã thấy gương mặt Ngân hằng phía sau, cậu bỗng im bặt.
Không khí trong phòng bỗng nhiên chìm vào im lặng, cho đến khi Gia bảo kêu lên:
- Anh Phong.
Lâm phong mới cười cười bước vào đến bên Gia bảo nói:
- Gia Bảo, em bị bệnh à.
- Dạ. Sáng nay em bị ngất xỉu.
Lâm Phong khẽ liếc nhìn Ngân Hằng một cái, cậu đã hiểu lí do vì sao Ngân hằng đến trễ. Cậu mĩm cười nói tiếp:
- Em thấy khỏe chưa?
- Gia Bảo, đừng nói chuyện với hạng người này – Bảo Trâm đột nhiên lên tiếng xen vào.
Gia bảo nghe Bảo Trâm nói vậy thì xìu mặt xuống, lén lút nhìn Lâm Phong. Lâm Phong có chút khó chịu, nhìn Bảo Trâm, sau đó cười nhạt nói.
- Bảy năm không gặp, mình dường như đã bị xếp vào hạng người nào đó rồi. Đúng là thời gian làm con người thay đổi, cả tình bạn cũng không còn.
- Xếp vào cái hạng người là cũng như đã coi trọng tình bạn năm xưa lắm rồi đó. Chứ người như cậu, còn thua cầm thú – Bảo Trâm không chút khách sáo nào, bĩu môi buông tiếng mắng ****.
Bảo Duy rất khó xử giữa Lâm Phong và Bảo Trâm, bên bạn thân, bên người yêu, nên nãy giờ vẫn im lặng. Bây giờ nghe Bảo Trâm nói khó nghe như vậy thì quát lên.
- Bảo Trâm, thôi đi, chuyện cũng đã qua rồi.
- Nếu như anh vẫn còn bên vực hạng người này nữa thì chúng ta chia tay đi. Lễ cưới cũng hủy bỏ đi – Bảo Trâm bị quát thì tức giận hét lên. Là bạn bè bao nhiêu năm, cô rất thương cho hoàn cảnh của Ngân Hằng. Cô hiểu đối với người con gái, mối tình đầu thường rất khó lãng quên, nhất là người sống nội tâm như Ngân Hằng. Cô vẫn thấy Ngân Hằng đeo sợi dây truyền chiếc lọ thủy tinh nhỏ kia không rời, cô biết Ngân Hằng mãi không thể quên được Lâm Phong. Cho nên cô nhất thời tức giận mà mất đi lí trí.
- Em ….- Bảo Duy nhất thời không nói nên lời, cậu biết Bảo Trâm xưa nay nóng tính lại cố chấp, dù cho buộc miệng nói nhưng tuyệt đối sẽ không rút lại lời mình nói.
Ngân Hằng thấy vậy cũng vội vã nói:
- Bảo Trâm, ăn nói bậy bạ quá. Đừng nói nữa.
Nhưng Lâm Phong cảm thấy tức giận vì bị Bảo Trâm nói như thế, rõ ràng năm xưa cậu mới là người bị bỏ rơi, vì sao Bảo
Trâm đối xử với cậu như thể cậu là người có lỗi.
- Nói rõ đi, vì sao lại trở nên ghét mình như thế – Cậu hết sức kìm chế nhìn bảo Trâm hỏi rõ.
- Được. Vậy thì chúng ta cứ ba mặt một lời đi – Bảo Trâm nhìn Lâm Phong, quyết định làm rõ mọi chuyện.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.