Khi Hà Nhiên vào bếp, một người phụ nữ trung niên đang rửa chén thò đầu ra dặn dò:
“Cháu gọi Trần Dự mang ra giúp cháu đi.”
Hà Nhiên cảm ơn ý tốt ấy của bà, cô cũng đang định làm thế. Đến cả nhân viên trong bếp còn phòng hờ ông ta như vậy, chắc chắn là người xấu rồi!
Sau khi Trần Dự tiến vào cùng mâm chén cũ, Hà Nhiên lên tiếng nhờ vả. Cậu ấy là người làm lâu năm ở đây, còn cô mới vào nên được quan tâm và chỉ dạy rất nhiều.
Trần Dự gật đầu rồi cầm lấy chén sốt mới đi về phía bàn của người đàn ông kia, ông ta thấy không phải là Hà Nhiên thì bực bội nói:
“Để bạn sinh viên kia mang ra cho tôi, tôi không thích đàn ông phục vụ mình.”
Sắc mặt của chàng trai trẻ hơi cứng lại, vẫn kiên trì đặt chén sốt lên bàn rồi cười đáp:
“Mong quý khách thông cảm, bởi vì quán hiện tại hơi đông nên nhân viên phải thay phiên nhau chạy bàn ạ.”
Dứt lời, một tiếng loảng xoảng cực to vang lên khiến toàn bộ mọi người phải dời tầm mắt qua đó.
Hà Nhiên giật nảy mình, cái mâm trên tay suýt thì rơi xuống. Cô vội vàng mang nó vào bếp rồi chạy ra xem tình hình, chỉ thấy người đàn ông kia cười nói:
“Tôi lỡ tay, dọn giúp tôi đi rồi mang chén sốt mới lên.”
Ai ở gần đều có thể nhận ra được người nọ cố tình làm khó, nhưng thân là phục vụ, anh chàng kia không còn cách nào khác. Cậu ta cẩn thận nhặt mấy mảnh vỡ lên, dùng khăn giấy trong túi lau sơ qua rồi đứng lên đi vào trong bếp để vứt rác.
Hà Nhiên đợi cậu ta đến gần liền áy náy nói:
“Để tôi ra lau cho.”
Trần Dự cười đáp:
“Thôi không sao, thỉnh thoảng sẽ gặp vài vị khách như vậy ấy mà, quen rồi.”
Họ đều là sinh viên nghèo ra đời học tập và làm việc, độc lập tài chính, một chút áp lực như thế đâu đã khiến họ nản lòng được. Hà Nhiên cắn môi gật đầu, nói một tiếng cảm ơn.
Thế nhưng còn chưa qua năm phút, khi Trần Dự vừa mới lau sàn xong thì lại có tiếng loảng xoảng vang lên. Lần này là một chai bia ở trên bàn không biết làm sao lại rơi ra, sau cú va chạm với sàn nhà, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt không vui. Người đàn ông nhàn nhạt nói:
“Lỡ tay, cậu dọn giúp tôi đi.”
Bắt gặp nam nhân viên sa sầm mặt, ông ta còn nhướng mày khiêu khích:
“Cậu thái độ với tôi à? Yên tâm là tôi sẽ bồi thường đầy đủ.”
Vấn đề không phải bồi thường hay không, mà là sự tôn trọng của ông ta với nhân viên phục vụ bằng con số ấm. Hà Nhiên chịu hết nổi, cô cầm lấy cây chổi và đồ hốt rác chạy đến, mỉm cười với Trần Dự:
“Để tôi quét mảnh vỡ cho.”
Hà Nhiên vừa tới, người đàn ông liền vui vẻ cười hà hà với ba người bạn của mình, tiếng cười cợt nhả vô cùng.
Mặc kệ cho Hà Nhiên cùng cậu chàng kia loay hoay dọn dẹp, ông ta chờ một lát lại ném đồ xuống bên cạnh chân, hết thức ăn đến phần rau xanh, ngay cả thịt nướng cũng vứt, mỗi lần một ít.
Hà Nhiên kéo tay Trần Dự rồi nói:
“Bên kia có người gọi, cậu qua đó xem đi, để tôi dọn được rồi.”
Cô nháy nháy mắt ra hiệu, cậu ta không muốn đi nhưng vẫn bị cô đẩy đi ở lại đây chỉ khiến người đàn ông này phát điên thêm mà thôi.
Khi chỉ còn một mình Hà Nhiên đứng bên cạnh lau dọn, người đàn ông không phá nữa mà vươn tay ra, đột nhiên nắm lấy cây chổi mà cô đang cầm rồi nói:
“Cháu vừa học vừa đi làm có mệt mỏi không?”
“Chú buông tay để tôi chọn cho xong được không?”
Hà Nhiên vô cùng bài xích kiểu tiếp cận này của ông ta, từ khuôn mặt già nua và vàng vọt cùng những nếp nhăn bên mi mắt kia, cô đoán ông ta đáng tuổi cha của mình. Càng nghĩ, cô càng thấy tởm lợm, vội vàng giật mạnh cây chổi rồi quét nhanh và mạnh vài đường và chuẩn bị chuồn khỏi đó.
Người đàn ông vẫn dây dưa chưa tha, đưa bàn tay béo múp của mình ra chặn ngang lối đi của Hà Nhiên rồi nói:
“Cháu định đi vào à? Chờ chút đã, nói chuyện với chú một lát rồi đi.”
Loại người gì thế này chứ? Hà Nhiên rốt cuộc tức giận, chân mày hơi nhăn lại. Cô nhịn nãy giờ là vì ông ta thuộc top những khách hàng quen thuộc ở đây, quản lý cũng đã dặn phải chú ý thái độ phục vụ với khách quý, nhưng ông ta động tay với cô thì sao có thể nhẫn nhịn nổi nữa?
Trong quán thịt nướng này trang trí sang trọng và đẹp mắt, người đến ăn cũng thuộc tầng lớp có tiền một chút, tính sơ qua thì có hơn trăm bàn, mười mấy nhân viên ra ra vào vào, chỉ mình Hà Nhiên bị giữ lại.
Hà Nhiên lui ra sau vài bước, muốn đi đường vòng, nhưng mà người ta vốn không định để cô chạy nên đứng lên tóm lấy cổ tay cô.
Bước chân khựng lại, Hà Nhiên bị kéo lùi ra sau, cô tức giận quát:
“Xin chú đừng cản trở công việc của tôi nữa và hãy tự trọng chút đi!”
Tay phải dùng sức, Hà Nhiên vùng ra khỏi người ông ta thêm lần nữa. Cổ tay của cô truyền tới cảm giác thật nhơ nhuốc, ban nãy ông ta nắm lấy tay cô còn sờ sờ hai cái!
Tiếng hét của Hà Nhiên khiến mọi người đều xì xầm bàn tán. Người đàn ông thẹn quá hóa giận định mắng cô thì Trần Dự đang ở gần đó lau bàn nhìn thấy, gấp gáp xông qua che chắn cho cô, nói:
“Chú bình tĩnh, có gì từ từ!”
Hà Nhiên nói nhỏ vào tai Trần Dự:
“Tôi có nên gọi quản lý không?”
“Gọi đi!” Trần Dự nhíu mày đáp.
Họ chỉ là nhân viên quèn thì làm sao bây giờ? Cũng không thể đánh khách, tiền lương còn chưa kịp nhận!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.