Buổi tối hôm đó, sau khi xong việc thì Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục cũng chỉ nằm ôm nhau rồi đi ngủ, tuy nhiên thì ngay lúc này anh lại có điện thoại, hiển nhiên Phó Thiêm Dục cũng có đưa mắt nhìn về phía người con gái bên cạnh, tuy nhiên thì hiện tại cô vẫn còn nhắm mắt nên anh nghĩ rằng cô đã ngủ rồi, đến lúc này thì anh mới nhẹ nhàng bước xuống giường, rồi đi đến phía ban công, nhấc máy.
- Có chuyện gì?
- [Anh Phó, không xong rồi, người của bang Mật Thước bắt đầu hành động, hiện tại hệ thống của chúng ta đã bị họ tấn công, những cơ mật quân sự sắp bị họ lấy đi rồi]
Tuy đây là chuyện lớn nhưng Phó Thiêm Dục hình như lại không quan tâm lắm, tuy là vẫn nghe người ở đầu dây bên kia nói gì nhưng sự chú ý của Phó Thiêm Dục hiện tại không phải là ở chỗ của họ, mà lại là ở chỗ của Tô Nhiễm, anh đưa ánh măt có chút không thoải mái về phía của cô, nhưng có vẻ như cô không nghe thấy gì nên hoàn toàn chẳng có chút động tĩnh nào cả. Đến lúc này thì Phó Thiêm Dục lại nói:
- Có lẽ các cậu nhầm rồi, bang Mật Thước không phải loại người như vậy, làm sao họ lại có thể nhân lúc mọi người không tập trung mà làm ra những chuyện vô sỉ đó chứ, bang Mật Thước tôi biết không phải như thế, các cậu đã cho điều tra kĩ chưa?
Hiển nhiên thì người ở đầu dây bên kia vẫn gật đầu và nói rằng họ đã tra rất kĩ lưỡng rồi, địa chỉ IP và cả tên hacker đều chỉ rõ là bang Mật Thước đã âm thầm hành đông, nghe đến đây thì Phó Thiêm Dục cũng không thể ngồi yên được nữa, anh ngay lập tức thay bộ quân phục rồi chuẩn bị rời đi, trước khi ra khỏi cửa thì anh còn hôn nhẹ lên trán của vợ mình, xem như là đã chào tạm biệt cô rồi.
Nhưng ngay khi Phó Thiêm Dục mở cửa rời đi thì Tô Nhiễm đã mở mắt, cô cũng chỉ có chút nghi hoặc về những điều anh vừa nói thôi, rõ ràng Tô Thước và Dieter đã đảm bảo với cô rằng sẽ không hành động kia mà? Tại sao đột ngột lại có chuyện này xảy ra chứ? Chẳng lẽ có người đứng phía sau giựt dây chuyện này?
Ngay lập tức thì Tô Nhiễm cũng đã cải trang thành Alan rồi lấy điện thoại ra để gọi điện cho Đàn Tâm, hẹn cô ấy đến trụ sở sớm nhất có thể. Tuy nhiên thì lúc này Lucius vẫn còn đang có việc riêng nên không thể nghe máy, ban đầu Tô Nhiễm còn không nghĩ nhiều, nhưng đến cả Đàn Tâm cũng không nghe máy thì xem ra chuyện này không còn nằm trong sự kiểm soát của cô nữa rồi.
Tức khắc thì Tô Nhiễm hay nói đúng hơn là Alan đã lấy một chiếc moto từ tầng hầm gửi xe của khách sạn, con xe này là chiếc xe phân khối lớn đầu tiên mà Tô Thước đã tặng cô, vốn dĩ định sẽ đưa em nó về An Thành, nhưng hình như em nó vẫn có duyên với Italy hơn, vì thế nên cô vẫn mãi chưa đón được em nó… Không ngờ hôm nay cô lại có thể lái em nó rồi, đã lâu như vậy… Đúng là có chút mong chờ.
Ngay sau khi đến nơi thì Tô Nhiễm đã nhìn thấy Lucius cũng ở đây, ban đầu cô còn không hiểu tại sao cô bé lại biết được và có sự hiện diện ở đây, nhưng rồi Alan nhìn thấy Hứa Vãn Tùng thì có vẻ như cô đã hiểu hết mọi chuyện rồi, bang Mật Thước không phải loại người như vậy, nhưng lần này lại có ke r muốn đổ lỗi cho bang Mật Thước. vì thế nên Tô Thước mới gọi Hứa Vãn Tùng đến và hi vọng anh ta có thể giúp khôi phục lại mọi thứ, đồng thời cũng xem như là giúp Mật thước lấy lại công bằng, vì thứ Tô Thước hướng đến không phải tiền tài hay địa vị, mà thứ anh muốn bang phái hướng đến là một cuộc sống ấm no giữa con người và con người. Lần này có vẻ như Tô Thước đã bị chọc hoàn toàn rồi.
- Tô Nhiễm đến rồi sao?
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao mọi người lại không báo cho tôi?
Nghe được câu hỏi chất vấn từ cô thì ngay cả Tô Thước cũng im lặng, vì anh biết rằng lần này sẽ không thể tránh khỏi việc bang Mật Thước và đoàn đội quân nhân chạm trán, mà Tô Nhiễm lại còn là vợ của Phó Thiêm Dục, vì thế nên họ cũng không muốn cô khó xử. Tuy nhiên thì đó cũng chỉ là suy nghĩ của họ mà thôi, còn suy nghĩ của Tô Nhiễm thì hình như họ vẫn chưa nghe qua thì phải.
- Lão đại, nếu anh còn xem tôi là thành viên của bang Mật Thước thì không nên giấu tôi chuyện này, nếu như không phải tôi nghe thấy điện thoại của Thiêm Dục thì chẳng phải Alan này trở thành kẻ bất nhân, bất nghĩa rồi sao?
- Cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là thấy chuyện này không lớn, nên mới…
- Không lớn? Bây giờ Hứa Vãn Tùng cũng ở đây rồi mà anh còn nói là không lớn sao?
Bây giờ Tô Thước bị mắng đến ngốc luôn rồi, ê hình như không đúng lắm nha… Rõ ràng anh mới là ông chủ mà? Tại sao anh lại bị nhân viên của mình mắng đến mức vuốt mặt không kịp luôn vậy? Là anh hiền quá hay bà nhân viên này quá hung dữ đây?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.