Lời tỏ tình... và hậu quả Thẩm Quân Nghị từ đầu đến cuối không nói gì, anh chỉ nhìn chăm chăm tôi, xong anh kéo tôi vào lòng, mặc cho tôi vùng vẫy, kêu gào.
- Thẩm Quân Nghị, anh bị điên sao?
Anh ôm ngang eo tôi, đẩy cửa vào, đè tôi xuống sofa.
- Thẩm Quân Nghị, tên khốn nhà anh, buông tôi ra mau.
Mùi R*ợ*u của anh nồng nặc.
- Lam Tuyết Vy, trở về đi…
Giọng anh khàn khàn.
Tôi thoáng chốc sững người, anh vậy mà kêu tôi trở về sao?
Thẩm Quân Nghị thấy tôi ngớ người, anh không hỏi nữa, trực tiếp cưỡng hôn tôi.
- Ưm~
Cái người này cuồng hôn sao?
Tay anh bắt đầu không yên phận, sờ soạng khắp người tôi.
Lần này, tôi không để anh được toại nguyện nữa, trực tiếp đá thẳng vào *** của anh.
Thẩm Quân Nghị tái mặt lại, anh kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống. Thế là họa mi không còn hót nữa.
- Cho chừa cái tật nhà, anh muốn *** thì về mà kiếm người yêu anh đấy!
Tôi đẩy anh ra.
Thẩm Quân Nghị không trả lời tôi, vẫn nằm im đấy.
- Này! Thẩm Quân Nghị, anh đứng dậy cho tôi.
Thấy anh không phản ứng, tôi lại gần
Anh vậy mà ngất rồi, không phải do đau quá mà ngất đấy chứ.
Tối nay chưa kịp tận hưởng, đã phải vác thêm cái cục nợ này về nhà.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy.
Thẩm Quân Nghị vẫn còn say giấc.
Píng pong ~ , tiếng chuông của vang lên.
Lần này lại ai đến nữa đây?
Tôi mở cửa, cơn đau nhói truyền đến cùng âm thanh kêu to.
Đào Nhã Tịnh nhìn tôi bằng gương mặt giận dữ, cô ta la lớn.
- Tiện nhân, cô bây giờ ly thân mà vẫn còn muốn quyến rũ Nghị?
Tôi quay sang nhìn khinh cô ta.
- Kiếm người yêu? Cô không quản anh ta chặt chẽ thì nói gì đến tôi?
Tôi một chân đạp cô ta ra ngoài hành lang.
Quay vào nhà, cầm tay Thẩm Quân Nghị đang ngủ say quăng luôn ra ngoài.
- Phiền các người đừng đến đây nữa, không hoan nghênh.
Rầm! Tôi đóng cửa lại, sáng sớm đã gặp âm binh cô hồn gì đâu không biết, xui rủi.
Tôi đến công ty với cái mặt đau rát, cô ta cũng mạnh tay thật chứ.
Đến chiều, tôi lại nhận được cuộc gọi của Thẩm Quân Nghị.
- Tan làm đợi tôi, tôi đón cô.
Đón tôi? Một tổng tài bận bịu như anh lại đi đón một nhân viên nhỏ như tôi.
- Không cần, tôi tự về.
- Cô học cách phản kháng ở đâu ra vậy?
Anh gầm gừ trong điện thoại.
Tôi trực tiếp cúp máy, nói chuyện với anh phí sức.
Tan làm, tôi đi về cùng Trương Quang - sếp của tôi.
Do anh cứ nằng nặc đòi về cùng tôi, tôi cũng hết cách.
Tính tình anh vui vẻ, dịu dàng, nói chung là rất ga lăng nha.
Dừng ở căn hộ, Trương Quang đột nhiên nắm lấy tay tôi.
- Lam Tuyết Vy, từ lúc gặp em, anh đã thích em rồi, em làm bạn gái anh được không?
Tôi sững người, đỏ mặt không biết nói gì.
Bất giác, tôi thấy lành lạnh sau gáy.
Ai đó mặt đen lại như mới ăn vài cân ***, có thể nổ bất cứ lúc nào. Hàn khí bao phủ xung quanh.
- Sếp... em sẽ suy nghĩ.
Tôi lúng túng lên tiếng.
Trương Quang cười dịu dàng, xoa đầu tôi.
- Được, anh chờ em.
Nói rồi, anh xoay người đi.
Tôi cũng quay lại căn hộ với tâm thế thoải mái trước thảm họa.
Trước cửa thang máy, người đàn ông đứng dựa vào vách tường khẽ lên tiếng.
- Xem ra ly thân rồi vẫn còn ve vãn đàn ông, cô tính ly hôn cùng tôi xong rồi chạy theo hắn ta à?
Tôi giật mình nhìn lại, Thẩm Quân Nghị với anh mắt *** nhìn tôi.
Tôi xoay người ấn thang máy đi lên, mặc xác anh.
Thang máy sắp đóng, Thẩm Quân Nghị chặn cửa bước vào.
- Anh, anh vào đây làm gì?
Anh vẫn im lặng, đến lúc thang máy dừng ở tầng căn hộ tôi, Thẩm Quân Nghị một tay bế tôi lên, tay kia cầm chìa khóa vào nhà.
Tôi vùng vẫy trên không trung, la lớn.
- Thẩm Quân Nghị, đồ thần kinh, buông tôi ra.
Anh quăng tôi lên giường ngủ, cởi cavat ra.
- Tôi đói, tôi muốn ăn cô.
Gì chứ, cú đá *** của tôi không có tác dụng sao?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.