Sau khi trò chuyện xong, Lâm Sâm Sâm có chút không yên lòng, Lục Tuấn Huy cảm thấy lo lắng: "Sao thế, có chuyện gì sao?"
Khi chuông điện thoại vang lên, Lâm Sâm Sâm thấy là Đồng Húc Lãng gọi tới, cầm di động hồi lâu cuối cùng không nhịn được mở máy nghe, đáng tiếc xung quanh vô cùng ồn ào, tín hiệu lại không tốt, hoàn toàn không nghe rõ âm thanh của đối phương, cô nghĩ nên tắt máy đi.
"Chúng ta đi ăn cơm đi, kẻo muộn cảnh quay buổi chiều của anh." Cô thúc giục, lảng tránh vấn đề anh hỏi.
Lục Tuấn Huy hơi áy náy, cười một tiếng: "Thời gian quá gấp, chỉ có thể ăn đồ ăn nhanh thôi, buổi tối sẽ mời em ăn bữa ngon nhé."
Lâm Sâm Sâm vội vàng lắc đầu: "Không, còn không biết xấu hổ để anh mời nữa. Anh đã giúp em nhiều rồi, em còn chưa cảm ơn anh được."
Lục Tuấn Huy vẻ mặt cứng đờ: "Em còn khách sáo với anh đấy." Đổi thành Đồng Húc Lãng, cô cũng sẽ không phân chia rõ ràng như vậy đi? Người yêu và bạn bè cuối cùng có sự khác biệt, trong lòng anh chua chát.
Nhanh chóng ăn bữa cơm ở gần đó, bọn họ lại trở về hiện trường đóng phim. Trong kịch bản, Lục Tuấn Huy đóng vai một hiệp sĩ phong lưu đa tình, cảnh diễn ngay sau đó có thể thể hiện rõ ràng trình độ của anh, bày ra một mặt khí phách anh hùng, tự nhiên anh hi vọng có Lâm Sâm Sâm cổ động và khích lệ. Mà Lâm Sâm Sâm cũng cảm thấy có hứng thú với phim kiếm hiệp, vì vậy ở lại xem.
Lúc Lục Tuấn Huy hóa trang thì Biên đạo mới nói cho anh biết, cảnh tiếp theo tạm thời thay đổi bằng cảnh diễn tình cảm, đầu óc anh trong chợt ong lên. Thử cùng Biên đạo tranh luận hồi lâu không có kết quả, anh không khỏi âm thầm lo lắng. Vừa nghĩ tới việc ở ngay trước mặt bạn gái, lại thân thiết với cô gái khác, cảm thấy rất lúng túng. Lục Tuấn Huy lập tức hồi hộp, đầu ra đầy mồ hôi.
Hồi hộp thì cứ hồi hộp, công việc một giây không thể chậm trễ. Đạo diễn nhắc nhở diễn viên mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, anh căn bản không có dũng khí đi nhìn nét mặt của Lâm Sâm Sâm. Đạo diễn cũng nhận thấy được anh căng thẳng, trêu: "Tiểu Lục, thả lỏng một chút, bây giờ là lúc cậu và cô gái tán tỉnh nhau, không phải màn Tra t**, hiểu chưa?" Mọi người nghe xong cười ầm lên.
Lục Tuấn Huy cau mày hít sâu một cái, bắt buộc mình tập trung tinh thần, ánh mắt ngừng ở trên mặt nữ diễn viên. Từ lúc bắt đầu liếc mắt đưa tình đến đoạn mở miệng trêu đùa đều tốt, nhưng đến thời điểm ôm hôn nhau, anh đột nhiên sinh lòng chần chừ dừng một chút. Thời gian cứ trôi qua như vậy, đạo diễn liền kích động hô ngừng."Trước kia không diễn qua vai trêu đùa với đối thủ sao? Có biết thế nào gọi là tán tỉnh không hả? Diễn lại!"
Diễn lại mấy lần, đúng lúc mấu chốt đều bị đạo diễn gọi lại, Lục Tuấn Huy cúi đầu xua tay, tỏ vẻ không có tâm trạng. Đạo diễn lên tiếng: "Nghỉ ngơi trước đi, Tiểu Lục, hai người các cậu bồi dưỡng cảm xúc một chút, sớm điều chỉnh cho tốt, đừng chậm trễ cảnh tiếp theo đấy."
Lục Tuấn Huy do dự một chút, nhắm mắt đi về phía Lâm Sâm Sâm, ấp úng mở miệng: "Sâm Sâm, chuyện này, khi anh diễn vai đùa giỡn kiểu này, không có thói quen có người quen ở đây xem."
Lâm Sâm Sâm lập tức hiểu ý: "Được, vậy em tránh đi trước nhé." Hôm nay, người xem ở trường quay không nhiều lắm, loe hoe mấy người, còn lại tất cả đều là nhân viên tổ diễn, cô cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Lục Tuấn Huy gật đầu: "Em đến khu nghỉ ngơi bên kia ngồi đi, quay xong anh qua tìm em."
Lâm Sâm Sâm nói một câu khích lệ, rồi đi về phía khu nghỉ ngơi. Thật ra thì cô rất ghét nơi toàn người lạ, nhưng nếu đã đồng ý đến xem, nên ở lại đến cùng.
Cô tìm nơi vắng vẻ ngồi xuống, thấy ở phía xa không ít diễn viên đều tự tìm chỗ để tập lời kịch hoặc thử đùa giỡn để tìm cảm giác, cô chẳng bị tác động hay để ý đến bất cứ cử chỉ chuyên nghiệp nào. Đang lúc chán muốn ૮ɦếƭ, một âm thanh chợt vang lên ở bên tai: "Rất buồn chán sao?" Âm thanh quá mức đột ngột, mới nghe thấy có mấy phần rợn cả tóc gáy, Lâm Sâm Sâm nhanh chóng quay đầu nhìn về phía người tới.
"Cô là Lê Tiểu Phỉ sao?" Giọng nói của cô là khẳng định.
"Đại Tác Giả trí nhớ thật không tệ." Lê Tiểu Phỉ không khỏi châm chọc nói, cặp mắt lại nhìn chăm chú vào Camera Kỹ thuật số trong tay. "Cho chị xem đồ tốt này."
Cô ta mở camera ra, mở tới video, đưa qua, cảnh Lục Tuấn Huy cùng nữ chính hôn quên hết tất cả xuất hiện trước mắt Lâm Sâm Sâm.
"Cảm giác thế nào?"
Lâm Sâm Sâm cũng không có bất kỳ cảm giác khác lạ nào, ngược lại rất bội phục bọn họ có thể dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người biểu diễn chân thật tự nhiên. "Biểu diễn rất đúng chỗ." Cô nói thật lòng.
"Thật sao? Thật bội phục chị đấy." Lê Tiểu Phỉ cười đến quỷ dị: "Thẳng thắn mà nói, tôi vẫn cảm thấy chị đặc biệt giả tạo."
Lần đó, kinh nghiệm rơi xuống hồ nước lại hiển hiện trước mắt. Lâm Sâm Sâm xúc động phẫn nộ: "Đừng quá đáng, tôi và cô, nói là quen biết thì cũng chưa phải, vì sao lại gây khó dễ với tôi vậy?"
Lê Tiểu Phỉ bật cười: "Hả? Tôi có gây khó dễ với chị sao?"
Lâm Sâm lạnh lẽo hừ: "Trò trẻ con!"
"Vâng, chỉ có chị là cao thượng. Tôi ghét nhất loại người giả bộ thanh cao như chị, không phải là sáng tác truyện sao, làm như tài cán lắm vậy, còn dùng loại ánh mắt coi thường đó tới xem chúng tôi nữa. Lần đó hợp tác với chị, tôi nhìn chị đã không vừa mắt rồi, chị còn hết lần này tới lần khác mê hoặc, làm Lục Tuấn Huy u mê theo, nhìn kiểu cách anh ấy bội phần ân cần với chị, tôi thật tức ૮ɦếƭ mà!" Cô ta một bụng tức giận bất bình, ánh mắt dữ tợn đến đáng sợ.
Thì ra là như vậy, cô gái này lòng vẫn thầm mến Lục Tuấn Huy, cho nên thái độ đầy thù địch đối với cô gái nào thân thiết với Lục Tuấn Huy, trong lòng Lâm Sâm Sâm đã sáng tỏ. Cũng chỉ là một cô gái suy nghĩ chưa chín chắn thôi, không cần chấp nhặt với cô ta. Lâm Sâm Sâm hất mặt không để ý tới cô ta nữa.
Lê Tiểu Phỉ tức giận đi vòng qua trước mặt cô: "Còn nữa, nếu như thực sự coi thường diễn viên thì đừng bám lấy Lục Tuấn Huy, cách xa anh ấy một chút."
Lâm Sâm Sâm thở dài: "Tôi chưa từng coi thường ai, đây là thành kiến của cô thôi. Nếu cô thích Lục Tuấn Huy, có thể thoải mái theo đuổi, cần gì dùng thủ đoạn không đứng đắn làm tổn thương người khác. Chẳng lẽ mỗi cô gái tiếp xúc với anh ấy, cô đều phải đi đối phó sao?"
"Chị nói đơn giản quá, tôi đã bỏ qua nhiều cơ hội diễn vai nữ chính, luôn nhờ vả người xung quanh để vào cùng một tổ diễn với anh ấy, nhưng ở trước mặt tôi, anh ấy mở miệng ngậm miệng đều là tên của chị, thử hỏi tôi đối với chị có ấn tượng hay không, khen tác phẩm của chị viết rất hay, trừ chị ra thì không có đề tài nào khác. Nếu như chị là tôi, chị sẽ nghĩ sao?"
Lâm Sâm Sâm bùi ngùi lắc đầu: "Cô tuổi còn rất trẻ. Tôi khuyên cô một câu, chơi lửa có ngày bỏng tay. Gậy ông đập lưng ông. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, chi bằng để tâm đến sự nghiệp, thành danh càng sớm càng tốt."
Lê Tiểu Phỉ như có điều suy nghĩ, một hồi lâu đột nhiên hỏi: "Vậy chị và Lục Tuấn Huy rốt cuộc có quan hệ thế nào?"
"Bạn tốt." Lâm Sâm Sâm thản nhiên đáp.
Lê Tiểu Phỉ lại hỏi: "Chị xem anh ấy và người khác đóng cảnh tình cảm có khó chịu không?"
"Sẽ không." Về điểm này, trong lòng Lâm Sâm Sâm rất xác định, lúc vừa nãy xem đoạn video kích tình đó cũng không có cảm giác khó chịu. Một ý nghĩ kỳ quái chợt nảy ra, nếu người đàn ông trong video đổi thành Đồng Húc Lãng thì sao đây? Nội tâm chợt một hồi đau nhói. Cô nhanh chóng tập trung ý chí, không cho mình suy nghĩ lung tung.
"Vậy chị có nói cho anh ấy biết hay không?" Thấy cô không đáp, Lê Tiểu Phỉ lại thêm vào một câu: "Có phải cảm giác được một diễn viên thích rất hãnh diện hay không, không muốn bỏ loại kiêu hãnh này?"
Âm thanh từ mơ hồ đến rõ ràng, Lâm Sâm Sâm kéo tưởng tượng trở lại thực tế. Cô không hiểu, mọi người ai cũng có cái nhìn này, Đồng Húc Lãng như vậy, Lê Tiểu Phỉ cũng như vậy. Chẳng lẽ thái độ của cô không đủ trong sáng? Nhưng quan hệ với Lục Tuấn Huy vẫn tự cho là bạn bè vô tư trong sáng, cũng không bất kỳ thể hiện đặc biệt nào, cũng không thể mỗi lần đều thể hiện lập trường trước mặt anh chứ? Như vậy không khỏi có vẻ tự mình đa tình rồi.
Không đợi được câu trả lời của Lâm Sâm Sâm, xa xa Lê Tiểu Phỉ đã nhìn thấy Lục Tuấn Huy đang đi về phía bên này, ánh mắt hiện lên vẻ hốt hoảng. Cô có chút chột dạ nói: "Tôi đi chuẩn bị diễn đây." Cất bước đi rồi lại xoay đầu lại cẩn thận nói: "Chuyện lần trước. . . . . ."
"Tôi không nói cho bất kỳ ai cả."
Lê Tiểu Phỉ thở phào nhẹ nhõm: "Thật ra thì tôi thật sự không ngờ, chị sẽ ngã xuống nước, lúc ấy chỉ muốn làm chuyện xấu dọa chị một chút thôi, thật may là không có việc gì xảy ra."
Lâm Sâm Sâm cười khổ: "Tôi coi là việc ngoài ý muốn, cô đi đi."
Là cố ý hay là vô tình cũng đã không quan trọng, mang thù hận trong lòng không có lợi đối với thân thể, bỏ qua cho người khác thì đồng nghĩa với bỏ qua cho chính mình. Vậy mà, lời của Đồng Húc Lãng, pháp sư ở chùa và Lê Tiểu Phỉ giờ phút này chồng chất lên nhau, chỉ làm cho cô thêm quyết tâm khép lòng. Lê Tiểu Phỉ xuất hiện để cô nhận thức rõ ràng hơn, mình đối với Lục Tuấn Huy không hề sinh ra bất kỳ tình ý gì vượt qua mức bạn bè. Cho dù có ồn ào với Đồng Húc Lãng không chịu nổi, trong lòng vẫn chỉ có anh, chỉ tưởng tượng là anh cùng những cô gái khác đều cảm thấy không cách nào nhịn được. Về phần Lục Tuấn Huy, cô thật lòng hi vọng anh có thể sớm tìm được người tâm đầu ý hợp bầu bạn. Bất luận anh là đối với cô thật sự có ý hay không, cô đều nên giữ quan hệ làm rõ một chút, không thể mập mờ không rõ nữa.
Lâm Sâm Sâm đến xem khiến Lục Tuấn Huy tâm tình thật tốt, buổi tối, sau khi kết thúc công việc thì mời cô đi ăn bữa ngon. "Anh biết một quán có món tủ cực ngon, cam đoan em sẽ thích." Anh tràn đầy niềm tin, nói.
Ai biết được lại là chỗ này, sắc mặt Lâm Sâm Sâm lập tức thay đổi. Nơi này không phải nơi khác, chính là quán ăn của lão Triệu – bạn thân Đồng Húc Lãng mở. Cô vội vàng kéo Lục Tuấn Huy lại, nói: "Chúng ta đổi quán khác đi, quán này em đã ăn qua rồi."
Lục Tuấn Huy còn chưa kịp phản ứng, lão Triệu cũng đã tinh mắt nhận ra cô, chỉ nghe một tiếng kêu to: "Ơ, đây không phải là bà xã lão Đồng sao? Mau vào đi."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.