Chương 28

Người Chồng Tốt

NgannKim801 12/07/2024 22:37:34

Từ sau ngày tỏ rõ thái độ, Lâm Sâm Sâm chỉ cần nhớ tới thần sắc trầm buồn của Lục Tuấn Huy đã cảm thấy tâm thần thấp thỏm, dù sao thì lúc cô trải qua đau thương buồn bã anh đã thật tâm thật ý giúp đỡ và quan tâm, còn đi trước mở đường và hao tổn công sức tìm kiếm Pháp sư vì cô nữa, lại còn vô số cuộc điện thoại nói chuyện chân thành cùng cô. Cuộc sống có thể có được người tri kỷ thế này, còn đòi hỏi gì nữa đây? Đáng tiếc chuyện cảm tình căn bản không nói trước được gì, cô hẳn là muốn từ chối đoạn tình cảm này của anh rồi. Nếu không đáp ứng được mong muốn của anh, chỉ có kiên quyết từ chối mới là phương pháp tốt nhất, còn hơn cho người ta hi vọng rồi lại làm người ta thất vọng, như vậy còn tàn ác hơn. Ở trong lòng, cô lặng lẽ cầu nguyện cho Lục Tuấn Huy có thể sớm gặp được một người tâm đầu ý hợp cùng anh bầu bạn trong cuộc sống.
Bình nước trên bếp đã sôi, Lâm Sâm Sâm tư tưởng không tập trung, tắt bếp, sau đó cầm bình nước lên rót nước vào trong ấm trà pha trà, đang phiền lòng khi nghĩ đến chuyện của Lục Tuấn Huy, bất thình lình nghiêng tay làm nước sôi ở trong bình hắt lên đù* mình, lúc này cô bị phỏng nhảy lên, bình nước cũng ném xuống đất. Trên đù* bị phỏng làm da rất nhanh đỏ lên rồi phồng rộp lên vệt nước. Phản ứng đầu tiên của Lâm Sâm Sâm chính là chạy tới dùng nước lạnh xả vào vết thương, ai ngờ họa vô đơn chí, bởi vì nóng vội cô vô ý trượt chân, chưa kịp phản ứng đã ngã nhào. Lúc té xuống, cô đau đến nỗi nước mắt cũng chảy ra ngoài. Vậy mà không để ý suy nghĩ nhiều, cô lại cố gắng đứng lên, nếu không xử lý vết phỏng sẽ nghiêm trọng. Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, chân của cô vừa dùng sức liền đau điếng. Lần này thì hay rồi, chân cũng bị trẹo rồi. Lâm Sâm Sâm tuyệt vọng nằm lại xuống nền. Sống một mình nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Lâm Sâm Sâm cảm nhận được sự bất tiện khi sống một mình. Hôm nay, cách duy nhất chỉ có bò đến phòng khách gọi điện thoại tìm người tới cứu, cô kìm nén lòng chua xót cùng đau chân cắn răng gian nan bò tới điện thoại.
Khi Đồng Húc Lãng chạy tới bệnh viện, Lâm Sâm Sâm đã nằm ở đó mấy ngày. Lòng anh nóng như lửa đốt xông thẳng đến trước mặt cô ồn ào: "Bị thương như vậy tại sao không nói cho anh biết sớm?"
Lâm Sâm Sâm bĩu môi nói: "Anh bận rộn như vậy em đâu dám tìm anh chứ!"
Đồng Húc Lãng đang định nổi giận, lại nhìn thấy trên chân cô quấn băng gạc liền ngừng nói. Anh ngồi ở bên giường, ánh mắt thương xót nhìn chăm chú vào chân của cô, hỏi: "Còn đau không?"
Lâm Sâm Sâm lắc đầu một cái: "Không sao."
Đồng Húc Lãng quay mặt lại, nhìn cô: "Lúc ấy ai đưa em vào bệnh viện?"
Lâm Sâm Sâm nói thật: "Em tự gọi điện thoại kêu xe cứu thương tới, đây là biện pháp nhanh nhất."
Xảy ra chuyện như vậy, đổi lại là một nữ sinh bình thường có lẽ đã sớm khóc đến trời đất mù mịt, không biết làm sao rồi, cô thì vẫn có thể bình tĩnh nghĩ đến biện pháp nhanh nhất. Cảm giác của Đồng Húc Lãng đối với cô lúc này là đau lòng, cũng là bất đắc dĩ. Anh không cách nào tưởng tượng ra nếu cô cố nén phỏng chờ người khác tới giúp sẽ thế nào. Một cô gái bề ngoài yếu đuối thế kia, vì sao nhất định phải ngang bướng kiên trì với cuộc sống một mình như thế, đến nỗi rơi vào tình cảnh thê lương như vậy? Nếu không phải ngày nghỉ phép anh chủ động gọi điện thoại cho cô, thì không biết khi nào mới có thể biết tin cô bị thương chứ.
Nghĩ tới đây, Đồng Húc Lãng liền không nhịn được quát cô: "Làm sao em có thể trà đạp mình như vậy? Tự nhiên em dở chứng phải hay không? Tự gây chuyện cho mình thì rất tốt sao? Rõ ràng rất yếu ớt tại sao phải cậy mạnh chứ? Em trả lời anh đi!" Anh dùng lực nắm hai vai của cô, trên mặt là tràn đầy lo âu và tức giận.
Lâm Sâm Sâm hiểu anh đang lo lắng vì cô, nhưng cô không vừa lòng với thái độ nạt nộ tự cho là đúng này của anh. Phải biết rằng, mấy ngày nay Lục Tuấn Huy đã từng gọi điện thoại tới cho cô, nhưng cô không nói tới một chữ chuyện mình bị thương nằm viện. Sớm biết thế này cũng không nói cho Đồng Húc Lãng biết, chẳng những không nhận được an ủi từ chỗ của anh, ngược lại tự dưng còn gặp chỉ trích.
Trong lòng Lâm Sâm Sâm cảm thấy oan ức, âm thanh lạnh như có thể đóng băng: "Đồng Húc Lãng, thật chẳng hiểu anh thế nào cả, làm phiền anh đi ra ngoài, ở đây là phòng bệnh không cho phép ồn ào lớn tiếng."
Đồng Húc Lãng liếc nhìn giường bệnh nhân cùng phòng bệnh phía đối diện với giường Lâm Sâm Sâm, anh hít sâu một hơi tỉnh táo lại, quay đầu đi chỗ khác không nói lời nào. Lâm Sâm Sâm cũng không để ý anh, phục hồi tâm trạng của mình tiếp tục đọc sách. Đồng Húc Lãng ngửi thấy mùi nước sát trùng của bệnh viện, nhớ chuyện lần trước Lâm Sâm Sâm rơi xuống nước nhập viện, đau lòng lại từ từ thay thế tức giận.
Anh nhìn chằm chằm cô, mặt bình thản ung dung thở dài nói: "Aizz, em thì không thể cẩn thận chút sao? Lần trước là trượt chân rơi xuống nước, lần này lại là mất hồn bị phỏng, thật không rõ một mình em thế nào bình yên vô sự sống tới ngày nay, anh nghĩ cần phải tìm sợi dây đem em cột vào bên cạnh mới có thể yên tâm được."
Miệng người này thật là mỉa mai, Lâm Sâm Sâm tức giận trả lời anh: "Trước khi em biết anh, vẫn sống rất tốt, ngay cả một chút cảm mạo nóng sốt cũng không có, chứ đừng nói vào bệnh viện."
Đồng Húc Lãng nghe càng ấm ức, nói: "Ôi, ý của em là em biết anh mới gặp xui xẻo hả?"
Lâm Sâm Sâm lườm anh, trong ánh mắt biểu thị công khai: Anh coi như tự biết mình.
Người phụ nữ khó ưa! Đồng Húc Lãng giận dữ nắm được một tay cô, liền há mồm cắn.
"A!" Lâm Sâm Sâm đau, kêu thảm thiết."Người này có tật xấu, sao lại động một chút là cắn người thế? Còn chê vết sẹo trên người em chưa đủ nhiều phải không?"
Đồng Húc Lãng híp mắt, hừ lạnh: "Chính là muốn để cho em nhớ bài học kinh nghiệm đau đớn này." Anh nắm tay của cô nhẹ nhàng vuốt ve dấu răng mình in trên đó, trong đầu đột nhiên nảy ra câu nói cô mới vừa nói kia, anh nhíu mày lại, hỏi: "Ý của em là trên đù* để lại sẹo rồi hả?"
Lâm Sâm Sâm vẻ mặt thờ ơ: "Đúng vậy, một vết sẹo lớn rất ghê sợ."
Đồng Húc Lãng cố ý đùa cô: "Nguy rồi, lần này thật không ai thèm lấy rồi, làm thế nào đây?" Trong lòng anh xấu xa tính toán, có sẹo thì cô không thể mặc quần ngắn nữa, quần ngắn làm cho những chàng trai khác nhìn thấy đôi đù* đẹp thon dài trắng nõn kia, như vậy cũng chưa chắc là không tốt.
Lâm Sâm Sâm xem thường trò đùa của anh, cô nhún nhún vai nói: "Cầu cũng không được, vừa đúng thanh tịnh."
Đồng Húc Lãng di chuyển con ngươi, nói: "Có lẽ anh tự nguyện vui vẻ đón nhận em đấy."
Lâm Sâm Sâm lắc đầu, bày ra một bộ dáng rất có chí khí: "Dê đến cũng kiên quyết không ăn."
Đồng Húc Lãng vẻ mặt bất đắc dĩ cười, mắng: "Không biết phân biệt!"
Đồng Húc Lãng không có thời gian ngày ngày chăm sóc Lâm Sâm Sâm, kết quả là phải nhờ cô người làm ở nhà tới chăm sóc giúp đỡ, như thế đương nhiên không tránh khỏi kinh động Thẩm Bích Tâm.
Khi Thẩm Bích Tâm đến, nhìn thấy Lâm Sâm Sâm lẻ loi một mình ngồi dựa vào giường bệnh đọc sách, sự thương hại trong lòng trỗi dậy. Bà ho nhẹ một tiếng rồi từ từ đi tới, trên mặt tràn đầy nụ cười, hỏi thăm: "Sâm Sâm, khỏe chưa?"
Lâm Sâm Sâm nghe âm thanh ám hiệu ho khan thì ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Bích Tâm thì vội vàng luống cuống tay chân đặt sách xuống, ngồi thẳng lên: "Dì Trầm, sao dì lại tới?"
Thẩm Bích Tâm nhìn dáng vẻ hết sức lo sợ của cô càng cảm thấy lòng chua xót, vì thành kiến của mình đối cô trước đây cảm thấy áy náy. "Dì tới thăm cháu một chút. Con bé này, sao lo lắng thế? Bị thương thành như vậy cũng không để cho chúng ta biết. Sẽ để lại sẹo sao?"
Lâm Sâm Sâm cười trả lời: "Để lại sẹo là khó tránh khỏi rồi, nhưng mà bây giờ đã không đau rồi, cám ơn dì đến thăm cháu."
Thẩm Bích Tâm tự trách nói: "Đều tại dì không chăm sóc cháu, thế này làm sao có thể ăn nói với ba mẹ cháu đây?"
Lâm Sâm Sâm cau mày khuyên nhủ: "Dì Trầm, mong dì đừng nói như vậy, cũng oán trách mình cháu thôi. Ba mẹ cháu bên kia làm phiền dì giúp cháu giấu kín một chút."
Thẩm Bích Tâm gật đầu một cái, hốc mắt cũng đỏ. Cô gái này độc lập, tự mình cố gắng khiến người ta chua xót. Bà một mực muốn đưa Lâm Sâm Sâm về nhà chăm sóc tiếp, Lâm Sâm Sâm khéo léo nhưng cũng kiên quyết từ chối ý tốt của bà.
Thẩm Bích Tâm không khuyên nổi cô chỉ đành nhờ cô người làm đến nhà cô ở cùng vài ngày. Ngày xuất viện, Đồng Húc Lãng đặc biệt chạy tới đón Lâm Sâm Sâm. Giọng điệu anh cứng rắn đe dọa: "Em để cho anh bớt lo một chút, về sau nếu xảy ra chuyện như vậy nữa anh đem em xách về nhà liền đấy." Cuối cùng, anh lại hung dữ bổ sung một câu: "Lại có hành động ngược đãi bản thân nữa xem anh trừng phạt em như thế nào!"
Trong lòng Lâm Sâm Sâm than thở: Chuyện mà em ngược đãi bản thân mình nhất là không cần đến chàng trai tốt như Lục Tuấn Huy, cố tình thích loại người bá đạo, tự cho là mình đúng như anh!

Novel79, 12/07/2024 22:37:34

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện