Thẩm Bích Tâm mỉm cười, đi tới bên cạnh Đồng Húc Lãng, ngồi xuống: "Thế nào, phim xem có hay không?"
Đồng Húc Lãng không lên tiếng, buồn chán cầm điều khiển tivi chuyển kênh. Thẩm Bích Tâm lo lắng giằng lấy điều khiển tivi: "Mẹ hỏi con đấy, lại nếm mùi thất bại rồi sao?"
Đồng Húc Lãng thở dài, hai tay đưa ra sau gáy, ngửa đầu tựa vào ghế salon. "Ban đầu thì thật tốt, nhưng khi xem được một nửa cô ấy đột nhiên khóc rồi chạy đi."
Thẩm Bích Tâm thật tò mò: "Mẹ thấy tính tình của con bé rất bình tĩnh, không giống như người đa sầu, đa cảm." Bà lại đến gần, nhỏ nhẹ hỏi: "Có phải con xúc phạm con bé rồi hay không hả?"
Đồng Húc Lãng liếc mắt, nói: "Ôi! Nghe mẹ nói con kìa, nếu cô ấy không muốn con có thể ***ng vào cô ấy sao?"
Thẩm Bích Tâm có chút hoài nghi: "Thật không ***ng chứ?"
Đồng Húc Lãng không được tự nhiên, bĩu môi: "Có hôn một cái, lúc đó cô ấy cũng không kháng cự."
Vẻ mặt Thẩm Bích Tâm nghiêm khắc, trừng mắt nhìn anh: "Thế mà còn nói không có xúc phạm người ta?"
"Cũng không liên quan, trước khi con hôn cô ấy, cô ấy đã khóc rồi."
"Thì ra còn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, con thật biết nắm bắt thời cơ đấy chứ." Thẩm Bích Tâm không khỏi châm chọc, nói. Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ khác chợt lóe lên: "Ah, có gì đó không đúng, nói như vậy là có liên quan đến bộ phim, có phải có đoạn nào gợi lên chuyện đau lòng của con bé hay không?"
Đồng Húc Lãng vỗ đù*, đồng ý nói: "Không sai, nhất định là gì đó khúc mắc."
"Mẹ đã nói rồi, một cô gái khỏe mạnh bình thường, sao lại vô duyên vô cớ mà không muốn kết hôn." Thẩm Bích Tâm cân nhắc, nói: "Nếu không, để mẹ đi hỏi thăm chuyện lúc trước của con bé một chút xem sao?"
Nhưng Đồng Húc Lãng hơi lo lắng, ngăn cản: "Thôi đi mẹ, như vậy động vào vết thương lòng của cô ấy, không được, con không quan tâm cô ấy trải qua chuyện gì, ai chẳng có một chút quá khứ không muốn người khác biết."
Ngay từ lần đầu gặp gỡ, anh đã đoán rằng Lâm Sâm Sâm là một người từng trải. Khi đó, anh tràn ngập tò mò đối với chuyện cũ của cô. Thế nhưng từng bước từng bước một, anh đã bất tri bất giác sa chân vào vũng bùn, không cách nào tự thoát ra được. Anh biết quá rõ tấm chân tình của mình đối với cô, cho dù cô có trải qua chuyện không muốn nhớ lại đến thế nào, anh cũng không muốn truy xét, chỉ cần có thể ở bên cô là tốt rồi. Nhưng ai có thể nghĩ tới, một kẻ tự cao tự đại như vậy mà đối mặt với tình cảm cũng hèn hạ, tầm thường.
Thẩm Bích Tâm vô cùng coi thường, nhìn anh: "Không phải mẹ có thành kiến đối với con bé mới đi điều tra nó, nhưng chung thân đại sự của con vẫn không thể không để ý. Cố tình tìm hiểm chắc sẽ có lời giải, mẹ dày dạn kinh nghiệm như vậy thấy cũng buồn bực trong lòng. Tất cả chờ mẹ hỏi thăm được kết quả rồi hãy nói, con cũng chuẩn bị tinh thần, nếu như thật sự không có duyên phận thì sớm thu hồi tâm tư đi."
Thái độ Thẩm Bích Tâm đột nhiên kiên quyết, nghiêm nghị làm cho lòng Đồng Húc Lãng trùng xuống, ngay cả người mẹ già từ trước đến giờ đều cưng chiều anh cũng không chịu đứng về phía anh. Chuyện cho tới bây giờ, nếu thực sự cần phải vì cô dốc sức chế thuốc chữa tâm bệnh, cho dù phải trả giá cả đời cô đơn anh cũng nguyện ý chờ.
Từ sau khi trải qua nụ hôn ý loạn tình mê, Lâm Sâm Sâm vẫn trốn tránh Đồng Húc Lãng. Cô tắt điện thoại di động, đến ở trong nhà bạn học. Đồng Húc Lãng tìm cô khắp nơi không được, không thể làm gì khác hơn là thông qua điện thoại di động nhắn tin để nói rõ lập trường. "Anh biết rõ em có tâm sự rất sâu nặng, cần phải có thời gian để lắng đọng. Anh không cần em có thể lập tức tiếp nhận tình cảm của anh, anh nguyện ý chờ đợi. Chỉ mong em đừng tự làm khổ mình, đồng ý với anh hãy cố gắng bỏ qua chuyện cũ, để cho mình sống được vui vẻ, thoải mái."
Khó được anh cầu xin như vậy lại làm tâm tình Lâm Sâm Sâm nặng nề hơn. Cô cười lạnh nghĩ, nhất định anh đã biết tất cả chuyện đã qua của cô rồi chứ? Sao lại không biết được, gia đình bọn họ như vậy, từ nhỏ đã tài trí hơn người, muốn biết bất cứ chuyện gì không phải là dễ như trở bàn tay hay sao. Vào giờ phút này, cô chỉ có một loại cảm giác - đó chính là khó chịu vô cùng, giống như là vết sẹo mới vừa kết vảy bị ***ng trúng, nứt ra máu mủ trộn lẫn phơi bày ra ở trước mặt người khác rất xấu xí, khó coi. Mặc dù chuyện đã qua nhiều năm, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn quên đi, nếu không cũng sẽ không tạo thành thói quen mỗi ngày ăn chay, đọc kinh Phật nghe nhạc Phật, chỉ vì những thói quen đặc biệt này có thể làm cho tâm linh cô được an bình. Nhưng mà, nếu như muốn chân chính làm cho mình được thanh tịnh, cách xa hồng trần phức tạp quả thực so với lên trời còn khó hơn, chỉ cần cô vẫn tồn tại ở thế gian này thì trước sau gì cũng không thể thoát khỏi ân oán, thị phi.
Ở trong phòng nhiều ngày buồn bực, rốt cuộc Lâm Sâm Sâm cũng không chịu được nên đi ra ngoài hóng mát một chút. Cô đi không có mục đích, đi dọc đường phố, căn bản là không biết mình muốn đi đâu, chỉ cần có thể nhìn thấy người là tốt rồi, ở một chỗ sẽ chỉ làm cho người ta lâm vào tình trạng suy nghĩ lung tung, cô cũng không muốn tự mua dây buộc mình.
Lâm Sâm Sâm không để ý, đi dạo đến trước một trung tâm thương mại, bỗng nhiên phát hiện phía trước có đám đông vây kín, những người đó đứng ở phía trước sân chỉ chỉ chỏ chỏ. Lâm Sâm Sâm theo tầm mắt của mọi người cũng nhìn lên trên, chỉ thấy một người con gái ngồi ở phía ngoài ban công ở trên sân thượng của trung tâm thương mại, hai chân lắc lư ở giữa không trung, giống như lúc nào cũng có thể nhảy xuống. Sắc mặt Lâm Sâm Sâm lập tức thay đổi, cô không dám nhìn nữa, vội vàng thu hồi tầm mắt sững sờ đứng trong đám đông.
"Rốt cuộc, cô gái này vì việc gì nghĩ không ra muốn nhảy lầu sao?"
"Còn có thể vì việc gì? 89% là vì tình cảm. Không phải chồng cô ta cặp bồ ở ngoài thì chính là cô ta bị coi thường, bị người nhà từ bỏ."
"Ôi, người trẻ tuổi bây giờ . . . "
"Đi thôi, đi thôi, chuyện như vậy ngày nào chẳng xảy ra, có gì hay mà xem, đợi lát nữa cảnh sát tới lại muốn đuổi người đấy."
Nhóm người xem ồn ào rồi cũng tản đi, nhưng Lâm Sâm Sâm bước không nổi, hai chân giống như hai lon chì. Cô cứ đứng sững tại chỗ như vậy, cho đến khi cảnh sát tới phong tỏa hiện trường, đội cứu hỏa tới mang nệm dày trải ra, người đàm phán tới khuyên ngăn cô gái, đám đông vây xem cũng dần dần tản đi, cô mới khôi phục lại ý thức, chậm rãi đi về phía trước. Cô vừa đi vừa sợ, nghĩ, thật may là thảm kịch lần này không tiếp tục xảy ra.
Đi tiếp một lúc lâu, Lâm Sâm Sâm cảm thấy hơi khát nước, liếc nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy một quán bar vừa mới mở cửa, lúc này cô mới phát hiện sắc trời hơi tối - đã là hoàng hôn rồi. Đi vào quầy R*ợ*u, gọi một phần bánh ngọt cùng thức uống, một mình cô ngồi ở trong góc yên, lặng ăn.
"Người đẹp, tới đây không uống R*ợ*u sao?" Một người đàn ông trung niên ngồi xuống ở trước mặt cô, trong tay bưng hai ly R*ợ*u màu hồng không biết tên.
Trong quán bar, khắp nơi không bao giờ thiếu loại cao thủ làm quen như thế này, vì năm xưa Lâm Sâm Sâm từng viết tiểu thuyết nên đã ở trong quán bar tỉ mỉ quan sát một thời gian. Loại người như thế không coi pháp luật và kỷ cương ra cái gì, chỉ cần không để ý tới họ tự nhiên họ sẽ thức thời tránh ra đi tìm mục tiêu tiếp theo. Lâm Sâm Sâm tiếp tục cúi đầu thưởng thức bữa ăn tối, không nhìn người đàn ông không được hoan nghênh này. Tới nơi này đương nhiên là chỉ để uống R*ợ*u, nhưng mà trước hết phải lấp đầy dạ dày cô đã, nếu như xuất huyết dạ dày, ૮ɦếƭ ở đây cũng không ai biết.
Ăn xong bánh ngọt, Lâm Sâm Sâm gọi người phục vụ tới. "Người đẹp, xin hỏi cô cần gì ạ?"
Lâm Sâm Sâm mở thực đơn R*ợ*u ra, hễ cảm thấy tên R*ợ*u nào hứng thú cô đều chọn một ly. Vừa qua bị K**h th**h quá nhiều, hãy để cho mình thoải mái một chút đi. Cô nhận từng ly từng ly một từ từ uống, nhàn nhã giống như thưởng thức trà. Người đến quán bar dần dần nhiều lên, âm lượng nhạc cũng dần dần tăng lên, cách đó không xa tiếng người huyên náo trong sàn nhảy cũng bắt đầu, đàn ông tìm đến Lâm Sâm Sâm cũng càng ngày càng nhiều. R*ợ*u mời chậm rãi đưa đến, Lâm Sâm Sâm bắt đầu cảm thấy đầu choáng váng, bóng người trước mắt cô từ từ mơ hồ, thay vào đó là hồi ức đoạn phim ngắn vừa cùng Đồng Húc Lãng xem qua. Cô dùng sức lắc lắc đầu, dễ dàng đem đoạn phim ngắn hất ra, nhưng tình cảnh có người định nhảy lầu gặp phải buổi chiều ở trung tâm thương mại lại chui vào đầu. Đôi tay cô ôm lấy đầu đang đau như muốn nứt ra, nhỏ giọng ***.
"Bảo bối, em không sao chứ? Đi thôi, anh dẫn em về nhà." Một đôi tay từ một bên đưa qua quàng lên bả vai Lâm Sâm Sâm.
Cô quay đầu, chăm chú phân biệt khuôn mặt xa lạ bên cạnh, mặc dù trong đầu choáng váng, nhưng ý thức cô vẫn còn mấy phần tỉnh táo, vẻ bỉ ổi trên mặt hắn làm cô buồn nôn. Cô ra sức tránh cánh tay của người đàn ông, thừa dịp còn có thể đi thì nhanh chóng cầm túi lên, chạy đến quầy đưa mấy tờ tiền lớn rồi xoay người rời đi.
Ra khỏi cửa quán bar, không khí trở nên hư không, cô đứng ở bên đường cái hít sâu vài cái, nhưng cảm thấy đầu vẫn đau nhức dữ dội. Thế này, tự mình đi về là không được rồi, thật đúng là tự đánh giá cao tửu lượng của mình, cô tự chế nhạo mình rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn. Điện thoại vẫn không ai nghe, Lâm Sâm Sâm thử lại ba lần rồi hoàn toàn bỏ cuộc. Trước mắt, từng cơn choáng váng ập đến, cô cố gắng ý thức đi tới cửa hàng bên cạnh dựa vào tường. Còn có thể nhờ ai giúp đỡ được đây, cô day trán rồi chợt nhớ tới một người.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.