Yêu Tường Vy... là một điều bất ngờ. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là vào một ngày mùa đông năm nhất đại học.
Tuyết rơi phủ trắng cả sân trường, đẹp như một giấc mơ. Khi tôi đến câu lạc bộ, bắt gặp một cô gái nhỏ nhắn đang cố gắng bê chồng tài liệu tuyên truyền nặng trịch của câu lạc bộ. Áo phao hồng phấn nổi bật giữa trời tuyết trắng, khuôn mặt trắng trẻo hồng lên vì gắng sức, sống mũi đọng lại vài giọt mồ hôi.
Cô ấy nhìn thấy tôi, mỉm cười có chút ngại ngùng, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
"Bạn học này, có thể giúp mình mang một phần tài liệu đến phòng sinh hoạt được không? Nặng quá..."
Nụ cười ấy... làm tôi rung động.
Nó như một chồi hoa nhỏ vừa kịp nở rộ trong cái lạnh cắt da của mùa đông.
Tôi không nên động lòng.
Tôi đã có bạn gái. Tên cô ấy là Trần Nhã Kỳ. Dù không cùng trường đại học, nhưng ngay sau kỳ thi đại học, chúng tôi đã có với nhau lời hứa nghiêm túc. Cô ấy yêu tôi chân thành, chỉ có tôi trong mắt và trong lòng.
Tôi biết mình không thể phụ cô ấy.
Thế nhưng, tôi vẫn muốn bắt chuyện với cô gái đang đứng trước mặt. Tôi đón lấy phần lớn tài liệu từ tay cô ấy.
"Chào cậu, tôi là Lâm Tấn Khang."
Cô ấy cười dịu dàng, khẽ gật đầu:
"Chào bạn học Lâm. Tôi là Tường Vy."
Chính khoảnh khắc ấy, tôi đã thật sự rung động.
Không phải thích thoáng qua, mà là rung động thật sự.
Tôi từng tự nhủ rằng:
"Dù sao trường đại học của Nhã Kỳ cũng cách đây gần nghìn cây số. Cho dù tôi và Tường Vy có đến với nhau thì cô ấy cũng không thể biết được."
Thế nhưng tôi vẫn chần chừ. Suy cho cùng, Trần Nhã Kỳ là mối tình đầu của tôi. Đã từng yêu sâu đậm, tôi khó lòng dứt bỏ ngay được.
Đúng vào lúc ấy, Trần Nhã Kỳ đột ngột gửi cho tôi một tin nhắn chia tay.
Cô ấy nói, cô ấy đã phải lòng một đàn anh khóa trên. Họ chính thức yêu nhau vào dịp Giáng sinh. Cô ấy không muốn lừa dối tôi, càng không muốn phản bội người bạn trai mới bằng việc tiếp tục duy trì mối quan hệ với tôi.
Thật ra, việc cô ấy chủ động chia tay khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Như vậy tôi sẽ đỡ áy náy hơn với Tường Vy.
Nhưng lòng tự trọng của một gã đàn ông khiến tôi không dễ dàng vượt qua nỗi tổn thương đó. Đến tận khi đã kết hôn, khi cô ấy quay lại "ôn chuyện cũ", tôi vẫn không kìm lòng được mà rơi vào vòng tay của cô ấy lần nữa.
Tôi theo đuổi Tường Vy suốt một năm trời, từ mùa đông năm nhất cho đến mùa đông năm hai. Cuối cùng, cô ấy cũng gật đầu đồng ý.
Khi ấy, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải yêu cô ấy hết lòng, phải trân trọng cô ấy thật nhiều. Bởi vì cô ấy xứng đáng được nhận tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời.
Cô ấy tốt đến mức luôn để ý đến lòng tự trọng của tôi. Khi yêu nhau, cô ấy nhất quyết chia đôi mọi khoản chi tiêu. Nhưng sau lưng lại lén lút nạp thêm tiền vào thẻ ăn của tôi. Cô ấy còn cẩn thận chọn mua quần áo đủ cả bốn mùa cho tôi. Tuy biết gia cảnh tôi bình thường, cô ấy vẫn không hề chê bai mà còn kiên định muốn cùng tôi xây dựng một gia đình.
Cô ấy cùng tôi chia ngọt sẻ bùi, từng bước gây dựng nên sự nghiệp. Ba trăm triệu đầu tư cho công ty khởi nghiệp cũng là do bố cô ấy cho "mượn".
Vậy mà tôi vẫn phụ cô ấy.
Trần Nhã Kỳ trở lại cuộc đời tôi khoảng nửa năm sau khi tôi và Tường Vy kết hôn.
Lúc đó cô ấy vừa ly hôn. Nghe nói chồng cũ không những vũ phu mà còn Ng*ai t*nh. Không muốn quay về quê đối mặt với ánh mắt gièm pha của họ hàng, cô ấy đã tìm đến Giang Thành.
Tối hôm đó, chúng tôi uống rất nhiều rượu. Cô ấy khóc, ôm lấy tôi mà nói rằng từ nay về sau trên đời này cô ấy chỉ còn lại tôi. Cô ấy nói mình đã sai khi chia tay tôi ngay sau khi bước vào đại học.
Tôi đẩy cô ấy ra, lạnh lùng nói rằng tôi đã kết hôn và rất yêu vợ mình.
Cô ấy nhìn tôi, nước mắt rưng rưng, rồi khẽ nói:
"Anh cưới ai em không quan tâm. Chỉ cần trong lòng anh còn một góc nhỏ dành cho em là em mãn nguyện rồi. Em không ngại là người tình trong bóng tối của anh."
Cô ấy nhắc lại những ký ức giữa chúng tôi năm xưa, đêm tốt nghiệp trung học, và những phút giây ở Đào Hoa Pha. Cô ấy bất ngờ hôn tôi.
Tôi định đẩy cô ấy ra một lần nữa, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh của cô ấy khi còn ngây thơ, e ấp. Tất cả lý trí trong tôi phút chốc tan biến. Tôi không còn kiềm chế nổi, ôm chặt lấy cô ấy vào lòng.
Hai tháng sau, Trần Nhã Kỳ báo tin rằng cô ấy đã mang thai. Cô ấy nói chỉ cần một căn nhà nhỏ là đủ, cô ấy sẽ lặng lẽ nuôi con mà không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của tôi và Tường Vy.
Nhưng... đó là con tôi. Làm sao tôi có thể để mẹ con cô ấy chịu khổ được?
Khi ấy, công ty của tôi vừa mới khởi đầu, lợi nhuận còn chưa ổn định. Để tránh bị Tường Vy phát hiện, tôi không dám động đến tài sản đứng tên mình, mà bàn với bố mẹ sang tên căn nhà ở quê cho Trần Nhã Kỳ.
Bố mẹ tôi biết rõ quan hệ của chúng tôi trước kia. Khi biết Trần Nhã Kỳ quay lại, họ rất vui vẻ, vì từng mong tôi cưới cô ấy. Nhưng khi thấy gia đình Tường Vy có điều kiện hơn, có thể giúp đỡ tôi phát triển sự nghiệp, họ cũng tỏ ra đồng tình với cuộc hôn nhân ấy.
Tôi hiểu tâm lý của bố mẹ. Họ mong tôi có một tương lai tốt đẹp, và sẵn sàng nhượng bộ để lấy lòng Tường Vy.
Mà con người sống trên đời, ai mà chẳng có toan tính?
Khi mẹ tôi biết tin Trần Nhã Kỳ đang mang thai đứa con của tôi, bà không những không trách mắng mà còn mừng rỡ khôn xiết. Không một lời oán giận, bà lập tức sang tên căn nhà ở quê cho cô ấy.
Bà nói, đó là cháu đích tôn của nhà họ Lâm. Làm sao bà có thể để máu mủ của mình phải chịu thiệt thòi, càng không thể để Nhã Kỳ một mình gánh vác.
Hơn nữa, gia đình tôi cũng không thiếu thốn đến mức chỉ có duy nhất một căn nhà đó. Sau khi tôi và Tường Vy kết hôn, cô ấy đã mua cho bố mẹ tôi một căn hộ ba phòng ngủ ở Giang Thành. Bố mẹ tôi sớm đã có ý định chuyển lên đó sống để tiện gần gũi vợ chồng tôi.
Mỗi khi nhớ lại những chuyện ấy, trong lòng tôi đều dâng lên một nỗi áy náy khó diễn tả. Tôi xấu hổ, cảm thấy nghẹn ngào và không dám đối mặt với hai người phụ nữ đã từng yêu tôi chân thành.
Dẫu vậy, trong sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn cảm thấy có lỗi với Nhã Kỳ nhiều hơn.
Tình yêu, danh phận, sự đồng hành suốt bao năm… tôi đều trao cho Tường Vy. Vậy nên, tôi chỉ còn cách bù đắp cho Nhã Kỳ bằng tiền bạc và vật chất.
Công ty tôi khi ấy làm ăn ngày càng khấm khá. Tiền trong tay cũng ngày một nhiều lên. Nhưng Tường Vy chưa từng kiểm tra xem tôi dùng tiền ra sao, thậm chí đến tài khoản riêng của tôi cô ấy cũng chưa từng hỏi đến. Ngay cả tài khoản chung, cô ấy cũng rất hiếm khi động đến, hầu như chỉ dùng tiền của chính mình.
Sự tin tưởng vô điều kiện ấy khiến tôi càng ngày càng táo tợn.
Tôi mua không ít quần áo, trang sức đắt tiền cho Trần Nhã Kỳ. Hàng tháng, tôi đều đưa cho cô ấy một khoản không nhỏ để tiêu vặt.
Sợ Tường Vy nghi ngờ, tôi nghĩ ra đủ lý do để hợp thức hóa mọi chi tiêu. Tôi sẽ nói rằng những món quà đó là để tặng cho người yêu của khách hàng, nhằm giữ mối quan hệ làm ăn. Tôi tin chắc Tường Vy sẽ không đến mức đối chất với khách hàng.
Nhưng thực ra, tôi đã lo xa rồi. Cô ấy chưa bao giờ truy hỏi tôi bất cứ điều gì.
Vì muốn đảm bảo tương lai cho con gái riêng, tôi còn lấy tên bố mẹ mình để mua một căn biệt thự trong khu đô thị Thúy Đình, cách nhà tôi khoảng ba cây số. Tôi không thể để con bé đi học mẫu giáo ở trường huyện như con nhà người thường.
Tôi còn giới thiệu Trần Nhã Kỳ vào làm giám đốc hành chính tại công ty của bạn thân. Lương ghi trên hợp đồng là năm vạn tệ mỗi tháng, nhưng thực tế tôi còn âm thầm chuyển thêm bốn vạn để bù vào lương cho cô ấy.
Năm thứ ba sau khi kết hôn, Tường Vy có thai.
Cũng chính là một năm trước khi tôi phát hiện mình mắc ung thư phổi giai đoạn cuối. Tôi và cô ấy vui mừng khôn xiết. Bố mẹ hai bên đều hạnh phúc. Cứ ngỡ rằng vận may cuối cùng cũng mỉm cười với chúng tôi.
Nhưng mọi thứ nhanh chóng rơi vào địa ngục, bắt đầu từ một ngày Trần Nhã Kỳ dắt con gái đến tận nhà tìm tôi.
Tôi hoảng hốt đến mức tay chân luống cuống. Trước giờ cô ấy chưa từng làm chuyện nông nổi như vậy.
Cô ấy vừa khóc, vừa trách móc tôi:
"Anh định bỏ rơi mẹ con em thật sao? Khi con của Tường Vy ra đời, anh sẽ để em và con bị gạt ra bên lề chứ gì?"
Cô ấy còn nói rằng mẹ tôi từng nhiều lần thở dài trước mặt cô ấy, mong rằng đứa con trong bụng Tường Vy sẽ là con trai. Chỉ có như vậy nhà họ Lâm mới có người nối dõi, công ty của tôi mới có người kế nghiệp.
Tôi chỉ mong cô ấy mau chóng rời khỏi nhà, nên vội vàng dỗ dành, cam đoan này nọ mà chẳng để ý gì đến việc con bé đã lẻn vào bếp từ lúc nào.
Tôi hoàn toàn không để tâm. Chỉ nghĩ đơn thuần là trẻ con hiếu động nên chạy lung tung nghịch ngợm.
Cho đến khi tối hôm đó, Tường Vy vào bếp lấy nước, rồi đột nhiên trượt chân ngã.
Tôi vội chạy vào thì thấy dầu ăn tràn lan trên sàn nhà, trơn trượt đến mức có thể khiến bất kỳ ai bị ngã.
Tôi ૮ɦếƭ lặng. Lúc ấy, tôi mới nhận ra—Trần Nhã Kỳ đã xúi giục con bé làm vậy.
Con gái tôi… khi ấy mới chỉ bốn tuổi. Một đứa trẻ nhỏ như vậy, làm sao có thể hiểu được hậu quả của hành động mình gây ra?
Tôi không thể để Tường Vy phát hiện ra sự tồn tại của mẹ con họ. Nếu chuyện đó vỡ lở, hôn nhân của tôi với cô ấy chắc chắn sẽ tan vỡ.
Vì vậy, tôi lựa chọn gánh hết trách nhiệm về mình.
Tai nạn khiến đứa bé không giữ được. Bác sĩ nói đó là một bé trai.
Nhưng điều khiến tôi đau đớn nhất không phải là cái thai, mà là khi nghe bác sĩ thông báo: Tường Vy bị tổn thương nghiêm trọng, sau này rất khó có thể mang thai được nữa.
Tôi quỳ rạp dưới chân Tường Vy, từng cái tát giáng xuống mặt như muốn xé rách lớp mặt nạ tội lỗi của chính mình.
Tôi không cầu xin sự tha thứ, bởi tôi biết mình không xứng. Lúc này, ngoài cách tự ђàภђ ђạ bản thân, tôi còn có thể làm gì?
Có lẽ đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho tôi. Đúng vào ngày đáng lẽ con trai tôi chào đời, tôi lại nhận được kết quả chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn cuối.
Cảm giác ấy… như cả thế giới sụp đổ ngay trước mắt.
Ban đầu, Tường Vy còn giận dữ, còn lạnh nhạt, còn trách móc. Nhưng từ khi biết tôi mắc bệnh, cô ấy đã khóc đến sưng cả mắt. Cô không còn nhắc đến đứa bé nữa, mà chỉ cắm đầu vào tìm bệnh viện. Cô dẫn tôi đi khắp nơi, trong và ngoài nước, chạy chữa bằng mọi cách.
Cuối cùng, nhờ mối quan hệ của bố cô với một người bạn chiến đấu cũ, chúng tôi mới gặp được một vị lão trung y nổi tiếng ở Kinh thành.
Vị thầy thuốc ấy đã dừng hành nghề nhiều năm. Nhưng vì nể tình đồng đội cũ từng vào sinh ra tử, vì tấm lòng tha thiết của bố Tường Vy và cô ấy, ông mới đồng ý khám cho tôi.
Khi đó, tôi cũng chỉ ôm một chút hy vọng mong manh, vì dù sao bệnh cũng đã bước vào giai đoạn cuối. Thật không ngờ, nhờ phương thuốc của ông, bệnh tình tôi lại được kiểm soát.
Nhưng cái giá phải trả không hề nhỏ.
Tường Vy đã vì tôi mà vất vả đến mức tưởng như kiệt sức. Cô ấy dậy từ bốn giờ sáng mỗi ngày để sắc thuốc, từng bữa ăn cũng phải thay đổi thực đơn liên tục, sao cho đủ chất, đủ vị.
Rất nhiều đêm, tôi nằm trên giường, quay sang nhìn người phụ nữ đang ngủ thiếp đi vì kiệt sức. Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác xót xa.
Giá như… lúc đó tôi có thể dừng lại trước khi bước qua ranh giới.
Tôi từng thú nhận với cô tất cả những lỗi lầm của mình. Tôi đã quỳ trước mặt cô, xin được tha thứ. Nhưng rồi… tôi lại tiếp tục phạm sai lầm.
Tôi không biết có phải bệnh tật đã khiến tâm lý tôi thay đổi hay không, nhưng mỗi lần nhìn thấy con gái, tôi lại cảm thấy áy náy đến tột cùng. Một đứa bé vô tội, mang trong mình dòng máu của tôi.
Tôi bắt đầu dành nhiều thời gian cho con bé hơn. Đưa đón nó đi học, chơi đùa cùng nó. Tôi nghĩ, nếu sau này nó nhớ về tôi, ít nhất cũng sẽ còn những ký ức tốt đẹp.
Trần Nhã Kỳ… là kiểu phụ nữ khác hoàn toàn với Tường Vy. Cô ấy yếu đuối, thiếu quyết đoán, lại sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ. Mẹ cô ấy và người anh trai chưa bao giờ coi trọng cô, nếu cô đưa con gái về quê, chắc chắn sẽ bị coi thường, bị xua đuổi.
Tôi không đành lòng. Tôi biết lỗi, nhưng tôi vẫn muốn đảm bảo tương lai cho hai mẹ con họ.
Vì vậy, tôi bắt đầu rút vốn khỏi công ty, âm thầm chuyển thành vàng và tiền mặt. Tất cả tôi cất vào két sắt, giấu kỹ.
Tôi dự định sau khi mình ૮ɦếƭ, số tiền ấy sẽ được chia cho bố mẹ tôi và cho hai mẹ con Nhã Kỳ. Còn Tường Vy... cô ấy có gia thế, có bố mẹ yêu thương, dù không còn tôi, cuộc sống của cô ấy vẫn sẽ không thiếu thốn.
Tôi tự nhủ như vậy, tự biện hộ cho bản thân như vậy. Nhưng càng về sau, tôi càng nhận ra, tất cả chỉ là ngụy biện cho sự ích kỷ của mình.
Tôi đã lợi dụng tình yêu và lòng tin của Tường Vy. Tôi không chỉ phản bội cô, mà còn coi thường tất cả những gì cô dành cho tôi. Vậy nên, khi cô ấy đứng lên đáp trả, tôi không thể trách cô. Người như cô, một khi đã quyết tâm, sẽ không bao giờ nương tay.
Tôi chấp nhận.
Nhưng tôi vẫn lo cho Nhã Kỳ. Cô ấy đang mang thai đứa con thứ hai của tôi, rất có thể là như vậy.
Haiz…
Giá như… có thể làm lại từ đầu…
Ba năm sau khi ૮ɦếƭ, tôi vẫn còn vương lại chốn trần gian.
Tôi như một linh hồn lặng lẽ trôi giữa những góc khuất quen thuộc, dõi theo từng người từng mảnh đời mà mình từng nắm giữ.
Tôi nhìn thấy Nhã Kỳ. Cô ấy dắt theo bố mẹ trở về quê. Hai đứa con nhỏ được giao lại cho ông bà trông nom, còn cô thì khoác tay một người đàn ông đã từng ly hôn, bước vào một cuộc hôn nhân mới.
Tôi không ngạc nhiên, chỉ cảm thấy một chút lạnh lẽo.
Tôi cũng nhìn thấy Tường Vy.
Cô ấy đã có bạn trai mới, giờ là chồng của cô ấy. Người đàn ông ấy cao ráo, gương mặt điềm đạm, dáng vẻ hơn tôi về mọi mặt. Bố mẹ anh ta nhìn qua cũng biết là người có học, cư xử chừng mực, nói năng nhẹ nhàng, đối xử với cô ấy bằng sự trân trọng thật lòng.
Tường Vy trở nên xinh đẹp hơn trước. Cô ấy không còn gầy gò xanh xao, không còn dáng vẻ tất bật vì chăm sóc một kẻ bệnh tật như tôi. Cô có da có thịt, thần sắc rạng ngời.
Cô ấy khoác tay người đàn ông kia, môi nở nụ cười dịu dàng. Người đó nắm lấy tay cô, ánh mắt dõi theo cô ấy một cách trân quý.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, rồi chợt sững người.
Bụng Tường Vy… đã hơi nhô lên.
Cô ấy… đang mang thai sao?
Giọng cô ấy vang lên dịu dàng, quen thuộc:
"Em đã nói là em tự đi khám thai được rồi mà. Anh lo công việc của mình đi, em không sao đâu."
Người đàn ông khẽ lắc đầu, giọng kiên định:
"Làm sao mà được chứ? Không gì quan trọng bằng em."
Cái ánh mắt ấy… cái giọng nói ấy… từng là của tôi, từng hướng về tôi. Thế mà ngày tôi ra đi, ánh mắt Tường Vy nhìn tôi chỉ còn lại sự lạnh lùng và căm hận. Tôi từng nghĩ, dù cô ấy có ghét tôi, có nguyền rủa tôi đi chăng nữa, thì trong lòng cô vẫn còn lưu lại bóng dáng tôi.
Nhưng không.
Cô ấy đã thật sự quên tôi rồi.
Cô ấy sống vui vẻ, sống tự tại, sống một cuộc đời mới – không có tôi.
Tôi vẫn ở đây, mắc kẹt trong những điều tiếc nuối. Còn cô ấy thì đã buông bỏ tất cả, tiếp tục bước về phía trước.
Chỉ còn tôi là mãi mãi dừng lại ở năm ấy.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.