Người xưa nói, tên hai người có duyên phận có thể gắn kết với nhau.
Đường Hà Thanh 14 tuổi sợ duyên phận không đủ dày nên chọn ngày sinh nhật của mình cùng với ngày sinh Chu Hải Yến:
- --Ngày 26 tháng 6. (Chú thích. 26 tháng 6 là Ngày quốc tế phòng chống Mα túч.)
Sau này, hàng năm chúng tôi cùng tổ chức sinh nhật với nhau.
Dì cười vui đến không khép miệng lại được, nói không ngờ đến tuổi trung niên mà dì có thể có cả con trai lẫn con gái.
Ông trời thường xuyên khiến con người khi không có gì trong tay, cho người đó ít ngon ngọt khi người đó đã chìm sâu vô vọng, và lấy lại khi người đó trầm mê.
Ngay khi tôi nghĩ mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp thì ba tôi trở lại với một đống nợ.
Hai tháng qua, ông ta cầm số tiền thắng được ra ngoài tiêu xài phung phí, biết được phồn hoa thì càng không cam lòng với hiện trạng, quên mất bài học từng thua đến mức nhà không còn gì ăn, chỉ nhớ đến những ngọt ngào của lần thắng tiền duy nhất, cảm thấy mình là rồng sa nước cạn, không muốn làm việc kiếm tiền, chỉ mơ mộng hão huyền dựa vào đánh bạc mà một bước lên mây.
Nhưng ông ta không biết, khi nhìn xuống vực sâu, vực sâu cũng đang nhìn lại.
Không ai có thể dựa vào đánh bạc để phất nhanh, ít nhất ba tôi thì không.
Ông ta hai bàn tay trắng lại thua đến táng gia bại sản, thậm chí bán căn nhà cũ duy nhất của gia đình mà không lấp đầy khoản nợ kia.
Không thể vay mượn, không còn gì để bán, cùng đường, ông ta nhớ tới mình còn đứa con gái.
Biết tôi ở nhà họ Chu, ông ta không dám trực tiếp tới cửa nên chặn tôi trên đường đi học.
Câu đầu tiên ông ta nói với tôi là: .“Bây giờ mày ngon rồi, đù* ai cũng ôm được, nếu mẹ mày thức thời như vậy thì cuộc sống hiện giờ tốt biết bao nhiêu.”
Ánh mắt tính toán nhìn tôi từ trên xuống dưới; .“Nghe nói thằng nhóc với bà điên nhà họ Chu kia đều thương mày, vậy mày hỏi họ 200.000 tệ cho bố mày, coi như bồi thường lần trước đánh tao.” (Hơn 650 triệu việt nam đồng)
Ông ta đến gần, tôi không nhịn được run rẩy cả người.
Tôi Ϧóþ chặt lòng bàn tay, cố gắng ra vẻ bình tĩnh: .“200.000, ông cảm thấy mình xứng sao? Dù sao tôi cũng không có bản lĩnh đó.”
Ông ta tức điên, vung tay tát tôi, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tôi vẫn không tránh kịp. Tai phải quen thuộc, tiếng ù ù quen thuộc.
Ông ta hằn học ra lệnh tôi ngày mai phải đưa tiền cho ông ta, nếu không ông ta Gi*t tôi.
Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của ông ta, không hiểu sao tôi bật cười. Cảm xúc sợ hãi Lên đ điểm thì bật ngược lại, sợ hãi đến mức nào đó thì không còn sợ nữa.
Một khi kẻ yếu nhảy khỏi long giam sợ hãi, chuyển từ góc độ nạn nhân thành người ngoài cuộc đứng nhìn thì sẽ phát hiện hóa ra kẻ thực hiện hành vi Bao luc chẳng qua chỉ là như thế, bản chất như nhau, chẳng qua kẻ Bao luc giỏi dùng sức mạnh để che giấu sự kém cỏi, hèn nhát của mình.
Kết quả tệ nhất chính là bị đánh ૮ɦếƭ, nhưng ông ta không dám, ông ta chỉ lợi dụng sự sợ hãi cái ૮ɦếƭ của người ta tạo lợi thế cho mình.
Tôi bình tĩnh nói: .“Đòi tiền không có, muốn mạng có một cái, ông có thể lựa chọn đánh ૮ɦếƭ tôi ngay bây giờ, không cần đợi đến ngày mai. Dĩ nhiên, sau khi đánh ૮ɦếƭ tôi thì nửa đời sau ông sống trong tù đi.”
Ba tôi phát hiện sách lược Bao luc thông thường của mình đã bị nhìn thấu, mất tác dụng vốn có, vì thế ông ta chơi bài tình cảm. Người đàn ông cao to thô kệch, mặt đầy nước mắt tỏ vẻ đáng thương, chỉ thiếu nước quỳ xuống với tôi.
.“Thanh Thanh, mới nãy không phải ba cố ý, ba chỉ nhất thời nóng giận. Con giúp ba được không? Trên đời này chỉ có hai chúng ta sống nương tựa nhau, chẳng lẽ con trơ mắt nhìn ba bị ép vào con đường ૮ɦếƭ sao? Mẹ con trên trời có linh cũng không nỡ lòng nào nhìn.”
Ích kỷ, tham sống sợ ૮ɦếƭ, hoa mỹ dối trá, vong ân phụ nghĩa, giỏi trò mưu kế… tất cả những từ ngữ miêu tả kẻ tiểu nhân có thể dùng để miêu tả ông ta.
Lòng tôi không mảy may xúc động, .“Vậy ông đi theo mà bầu bạn với mẹ đi, một mình bà cô đơn lắm.”
Con bạc không có giới hạn.
Thấy tôi dầu muối không ăn, mềm cứng không ăn, ông ta bắt đầu giở trò. Ông ta năm lần bảy lượt đến trường tìm tôi, khiến tôi không thể nào học hành yên ổn.
Ông ta đến chợ đổ tội dì Chu, nói tôi ở nhà họ Chu bị ngược đãi.
Thậm chí ông ta còn đến hẻm ăn vạ, tung tin đồn thất thiệt.
Nhưng trên thực tế, cho dù ông ta gây rối bao nhiêu cũng không ai đưa 200.000 cho ông ta. Mọi người đều biết, con bạc không thể nào thỏa mãn, một khi nếm được vị ngon ngọt thì sẽ thành quỷ nghiện hút máu, rơi vào nghiện ngập không bao giờ dứt.
Cho đến khi ba tôi lại lần nữa say rượu nổi điên, miệng bẩn thỉu.
Ông ta nói tôi bị lây vận xui của bà góa điên, cho ông ta 200.000, từ nay về sau ông ta không có đứa con gái này.
Ông ta mắng nhà họ Chu là quỷ vắn số, chú, dì, Chu Hải Yến, tôi đều như vậy.
Ông ta nói quỷ vắn số có kiếm tiền cũng không có mạng mà tiêu, không bằng đưa tiền cho ông ta.
Ông ta nói chú ૮ɦếƭ sớm hơn 80% là vì chú xứng đáng, không chừng sau khi ૮ɦếƭ thì bị Tra t** ở địa ngục.
Từng câu từng chữ như bọc muối vào lưỡi dao, mổ vết thương chưa khép miệng ra một lần nữa.
Dì giận quá ngất đi.
Gân xanh trên trán Chu Hải Yến gồ lên, đè ông ta xuống đất đánh gần ૮ɦếƭ.
Khi cảnh sát Tiểu Phó tìm đến cửa, tôi đã vô thức nghĩ anh ấy đến bắt người.
11 giờ đêm, dì đã đi nghỉ, Chu Hải Yến vẫn đang vẽ phác thảo trong phòng làm việc. Ngày mai là thứ bảy nên tôi không chịu đi ngủ, ăn vạ nhất quyết ở lại bên cạnh anh.
Tôi nghĩ tối nay anh ăn không nhiều, định đi thể hiện tài nấu nướng đã luyện lâu nay làm bữa khuya cho anh. Lúc này một thanh niên đi vào cửa hàng, gương mặt trẻ con quen thuộc.
Đó là người cảnh sát mới về thị trấn, Phó Viễn. Mấy lần tôi báo cảnh sát là anh ấy giải quyết.
Anh ấy hỏi tôi, .“Chu Hải Yến có nhà không?”
Tôi hoảng hốt, rất lo, còn tưởng vì Chu Hải Yến đánh ba tôi nên anh ấy đến bắt. Vì vậy tôi lắc đầu: .“Anh ấy ra ngoài chưa về.”
Vừa dứt lời, Chu Hải Yến từ phía sau tôi bước ra. Đối mặt trực tiếp.
Hai nguời im lặng nhìn nhau, không khí rất kỳ lạ.
Thời gian qua rất lâu, khi tôi nghĩ hai người xông vào đánh nhau thì mắt cảnh sát Tiểu Phó chợt đỏ ửng lên, hung dữ nói: .“Chu Hải Yến, con mẹ nó mày làm tao tìm bao lâu!”
Anh hơi giật mình, nhưng giọng điệu thân thiện mà xa cách, như thể chỉ là cuộc gặp mặt bình thường giữa bạn bè không thân. .“Phó Viễn, đã lâu không gặp.”
Người đối diện cười lạnh lùng, giây sau như pháo đốt, chửi ầm lên: .“Đã lâu không gặp mụ nội mày, mày bày dáng vẻ này cho ai nhìn? Bây giờ là ông chủ thì không quen biết anh em trước kia sao? Tao nói cho mày biết, mẹ kiếp mày còn muốn vứt bỏ tao lần nữa trừ khi tao ૮ɦếƭ!” Nói rồi nước mắt anh ấy tựa như đập tràn.
.“…” Chu Hải Yến xoa xoa huyệt Thái dương, bất lực, chán nản đẩy anh ấy ngồi xuống sô pha, ném cho anh ấy một túi khăn giấy. .“Tự lau đi.”
Cảnh sát Tiểu Phó vung tay, ném lại túi giấy vào long ng anh, nói với giọng ngắt quãng, mỉa mai châm chọc: .“Ra ngoài không mang tiền, mẹ kiếp tao không dám dùng, dù gì chúng ta cũng không thân.”
Sau đó đứng dậy, .“Tao nào dám ngồi, tao chỉ xứng đứng, dù gì hai chúng ta cũng không thân.”
Chu Hải Yến nhíu mày, lạnh giọng: .“Phó Viễn!”
.“Có! Lớp trưởng!”
.“Nói năng đàng hoàng.”
.“Dạ được.”
……
Bất tri bất giác khoảng cách vô hình do thời gian dần như biến mất, thứ đọng lại quanh họ là sự ăn ý giữa những người thân quen.
Biết cảnh sát Tiểu Phó không phải đến bắt Chu Hải Yến, tôi yên tâm, giao phòng khách lại cho hai người, định vào bếp nấu ăn.
.“Anh trai, nạm bò sốt cà được không? Em mới học của dì.”
Chu Hải Yến chưa kịp nói, cảnh sát Tiểu Phó đã lau mặt, vội vàng: .“Được được, em gái, làm nhiều lên, anh cũng thích ăn.”
Giây sau ăn ngay cái khuỷu tay.
Chu Hải Yến nghiêng đầu liếc anh ấy: .“Là em gái mày sao mà mày kêu?”
Người sau đúng lý hợp tình: .“Em gái mày là em gái tao, hai đứa mình đâu có phân biệt rõ ràng vậy.”
Đến khi tôi vào bếp còn nghe tiếng anh ấy hét to. .“Em gái! Nhớ cho thật cay nhé!”
Nhà bếp cạnh phòng khách, xung quanh yên tĩnh, cảnh sát Tiểu Phó nói to, hai người nói chuyện tôi là kẻ điếc hơn nửa vẫn nghe thấy rõ.
.“Khoan, mới bao lâu không gặp, sao tự nhiên mày có em gái?”
.“Con bé tên Đường Hà Thanh, đừng có em gái ơi em gái hỡi.”
.“Đệt! Con gái lão khốn Đường Thế Quốc? Thay đổi nhiều vậy, nhìn thoáng qua không nhận ra. Mấy tháng trước con bé còn gầy nhom, nhìn ai cũng ủ rũ, không thích nói chuyện.”
…
.“Tao biết ba con bé, không ngờ lại khốn nạn như vậy. 200.000 mà hắn cũng dám mở miệng. Đối với cái loại bài bạc vô lại này, trừ khi đánh ૮ɦếƭ hắn, hoặc tống hắn vào tù, nếu không trước khi em gái Đường trưởng thành còn phải chịu tội dài dài.
Không thể đánh ૮ɦếƭ, tống vào tù càng khó. Đặc biệt là vấn đề bạo hành gia đình trẻ vị thành niên như em Đường, pháp luật chưa hoàn thiện, ít nhất phải bị thương tích nhẹ ở mức độ hai mới có thể tuyên án, nếu không đều xử lý nhẹ. Khi thực sự đến mức độ thương tích độ hai thì chính là bệnh viện giành người với Diêm Vương, đã muộn rồi.”
Người còn lại không nói tiếng nào, chỉ nghe tiếng bật lửa châm thuốc.
…
Mức độ thương tích cấp hai.
Hóa ra Bao luc gia đình có thể bị xử tù chứ không phải tạm giam. Trước nay chưa từng có ai nói với tôi, bọn họ đều bảo tôi nhẫn nhịn chịu đựng.
Thậm chí sau này báo cảnh sát trở thành thủ tục, ngay cả tạm giam cũng không còn, chỉ giáo dục miệng. Chỉ có cảnh sát Tiểu Phó mới đến này, hết lần này đến lần khác không chê phiền.
(Chú thích. Trong việc giải quyết các vụ án hình sự và một số vụ án, thương tích cơ thể là một yếu tố quan trọng trong việc kết án, tuyên án và trừng phạt. Trong Tiêu chuẩn giám định mức độ thương tích của con người do Tòa án nhân dân tối cao, Viện kiểm sát nhân dân tối cao, Bộ Công an, Bộ Công an và Bộ Tư pháp ban hành Trung Quốc ban hành có quy định cụ thể về độ dài, rộng vết thương, vị trí, mức độ….
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.