Có người nói, ý nghĩa thực sự của cuộc sống là: đánh một bạt tay rồi cho một quả táo ngọt.
Đối với tôi có lẽ là cho một quả táo ngọt rồi lại cho một cái tát.
Trước khi ngủ, tôi còn đang nghĩ nên xin lỗi cô Lý thế nào, tôi nên làm gì để bảo vệ bản thân trước tình trạng Bao luc của bọn họ.
Ngày hôm sau đi học lại biết tin cô Lý nghỉ dạy. Nghe nói cô có thai được hơn hai tháng, thai nhi không ổn định nên bị chồng bắt ở nhà dưỡng thai.
Chủ nhiệm lớp mới là một cô giáo tuổi trung niên, dịu dàng nhưng không có tính uy quyền.
Vì thế sau giờ tôi, tôi bị chặn lại trong lớp.
Họ hung hăng ném chổi qua, đầu chổi dơ bẩn lướt qua chân tôi, đôi giày trắng lấm đen.
.“Quét không xong thì đừng có về, tiện thể theo chúng tao vào WC chơi.”
Nắm đấm bên hông tôi co lại rồi thả ra.
Đám người này đang ở giữa khoảng trưởng thành và trẻ con, thích tìm kiếm sự tồn tại và cảm giác thành tựu quái dị, bắt nạt kẻ yếu. Bọn họ thường bí mật bàn tán xem muốn nhận ai làm đại ca, không lâu trước đó còn nói trong hẻm có tên lưu manh khó chơi, đến tiệm xăm xin xăm hình anh ta không chịu.
Tôi lấy giấy lau khô vết bẩn trên mũi giày. Đây là đôi giày mới mà dì mua cho tôi.
.“Này! Nói với mày đó, có nghe không?” Cô gái cao cao cầm đầu không kiên nhẫn.
Tôi ngước mắt lên, giọng bình tĩnh: .“Nghe, nhưng tôi không quét.”
Cô ta giơ tay tát tôi. Tôi không né: .“Tát đi, tát mạnh lên. Chu Hải Yến là anh trai tôi, chỉ cần hôm nay các người không đánh ૮ɦếƭ tôi thì ngày mai chờ bị anh ấy đánh ૮ɦếƭ đi.”
Cô ta nghe vậy thì khựng lại, theo bản năng nhìn những người xung quanh, do dự.
Tôi đã tự diễn tập cảnh này rất nhiều lần trong đầu. .“Sao? Không tin? Nếu không tin thì hoặc là cùng tôi về nhà xem, hoặc chờ ngày mai họp phụ huynh sẽ biết. Tốt nhất là đi cùng tôi về, đến lúc đó đóng cửa lại thì cho mấy người kêu trời trời không biết gọi đất đất chẳng hay.”
Tôi diễn vai .“chó cậy thế chủ” vô cùng nhuần nhuyễn đến mức họ không tin không được.
Đến tận khi tôi ung dung ra khỏi lớp, đi ra khỏi trường cũng không có ai đuổi theo. Tôi thở hắt ra một hơi.
Nhưng miệng nói không hiệu quả bằng đích thân người ra mặt. Sau khi về, tôi suy tính làm sao để ngày mai Chu Hải Yến giả danh anh trai tôi đi họp phụ huynh cho tôi.
Buổi tối, dì Chu nghỉ ngơi, Chu Hải Yến đang xăm hình.
Tôi ngồi cạnh anh xum xoe, đuổi cũng không đi. Nóng thì quạt, lạnh đắp chăn, khát rót nước, mỏi Ϧóþ vai, đau đấm lưng. Anh cần dụng cụ gì, giây tiếp theo tôi đã khử trùng xong đưa tới tầm tay anh.
Rồi lại khen ngợi: thẩm mỹ thật tốt, kỹ thuật tuyệt vời.
Khách đến xăm trêu Chu Hải Yến, tìm đâu ra trợ lý có tâm như vậy.
Anh cúi đầu lên bóng, động tác vững vàng, nghiêm túc: .“Trên trời rơi xuống.”
Khách thích thú quên cả đau.
Thời gian lên bóng dài, trong tiếng máy rì rì, tôi bất giác nằm bò ra bàn ngủ quên.
Khi thức dậy là đang nằm trên chiếu, lúc này công việc của Chu Hải Yến vừa hoàn thành. Khách đi rồi, anh cởi bao tay, đi thẳng vào vấn đề: .“Có chuyện gì nói đi.”
.“Hả? Rõ ràng vậy sao?” Tôi xoa xoa mặt.
Anh không nói nhưng mắt hiện rõ câu .“Em không giấu được chuyện gì”.
Tôi ấp úng nói: .“ờm ngày mai có cuộc họp phụ huynh, anh có thể đi dự được không?”
Sợ anh không đồng ý, tôi lại gọi một tiếng .“Anh trai.”
Anh thở dài: .“Hừ, có việc thì biết kêu anh trai, không có việc gì thì kêu Chu Hải Yến rất vui vẻ.”
Tôi chột dạ sờ sờ mũi.
Gọi dì rất thuận miệng, nhưng không hiểu sao gọi anh trai thấy kỳ kỳ, đặc biệt là khi tôi gọi cứ nghe như tiếng gà mái đẻ trứng. (Chú thích. anh trai tiếng trung quốc, đọc lên nghe như kơ kơ, bạn tự đọc thử đi chứ tui không biết tả sao nữa, đại khái cũng giống tiếng gà mái đó)
Tôi đành phải cắn răng gọi thêm mấy tiếng anh trai nữa.
Khóe miệng anh cong lên có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đôi mắt đẹp chứa ý cười. .“Được rồi, anh đi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội nói: .“Anh trai ơi, vậy ngày mai anh mặc ít chút, có thể khoe cánh tay ra ngoài đó.”
Anh khựng lại, nhìn chằm chằm tôi. .“Có phải em bị bắt nạt ở trường không? Nói thật.”
Tim tôi run lên, do dự một lúc rồi vẫn chọn thành thật thú nhận với anh việc hôm nay tôi mượn hơi anh hăm dọa người khác.
.“Nhìn thì hơi ngốc nhưng lúc quan trọng cũng rất nhạy bén.” Anh gật đầu nói, .“Được, chuyện này anh biết rồi, em yên tâm đi học.”
Thấy anh không giận, tôi được nước lấn tới: .“Anh trai, vậy ngày mai nhất định anh phải lộ cánh tay xăm ra dọa ૮ɦếƭ bọn họ.”
Anh mờ mịt, .“Anh lấy đâu ra cả cánh tay xăm?”
Nói ra cũng kỳ. Tuy Chu Hải Yến là người thợ xăm mình nhưng trên người anh không có một hình xăm nào.
Nhưng không sao, tôi đã có chuẩn bị sẵn.
Mắt tôi sáng lên, móc trong túi mớ hình xăm giá 5 xu để lên bàn.
.“Anh trai, anh thích thanh long hay bạch hổ?”
.“…”
Chú thích.
Lên bóng: Thật ra nguyên gốc là chữ này 打雾, tuy nhiên tui không hiểu được là kỹ thuật gì trong xăm nên sau khi xem qua vài trang web thì tạm chọn là .“lên bóng/đánh bóng”. Tattoo Shading là một trong những kỹ thuật chuyển tông màu từ đậm sang nhạt để tạo độ sáng và tối cho hình xăm. Một người giỏi tô bóng sẽ tạo ra những hình ảnh có chiều sâu và thú vị khi nhìn vào. Tạo bóng thường được thực hiện bằng mực đen và có nhiều kỹ thuật khác nhau bạn có thể sử dụng để tạo bóng tối hơn hoặc sáng hơn.
Ví dụ, bạn có thể bắt đầu với áp lực nặng hơn khi bắt đầu bằng nét viền, làm nhẹ nét xăm của bạn khi bạn nhấc kim ra khỏi da khi kết thúc một nét. Có những phương pháp khác để tạo ra một lớp bóng nhẹ hơn. Một số nghệ sĩ sẽ thêm màu trắng vào màu đen để tạo màu xám tùy chỉnh. Những người khác chọn thêm nước hoặc chất lỏng khác vào màu đen của họ. Tất nhiên, bóng rất quan trọng, những nghệ sĩ nhiều kinh nghiệm sẽ hiểu rõ các tính chất của hình họa để đưa nó vào hình xăm; tạo nên một hình xăm 3d nổi bật.
Ngày hôm sau, các cha mẹ khác đến gần đủ mà chưa thấy bóng dáng Chu Hải Yến. Tôi không thể không tự hỏi có phải anh tạm thời đổi ý không.
Khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ đến làn thứ ba mươi, trong tầm mắt cuối cùng xuất hiện hình bóng quen thuộc.
Người thanh niên mặc áo khoác da đen, đeo kính râm, mang đôi bốt Martin, sải đôi chân dài mạnh mẽ, người gọn gàng, phóng khoáng, tựa như lão đại xã hội đen trong phim Hồng Kông.
Anh ngồi xuống cạnh tôi, lớp học đang ồn ào lập tức yên tĩnh.
Tôi vỗ vỗ ng, nói nhỏ: .“Cứ tưởng anh không tới.”
Mặt anh không biểu cảm: .“Suýt vậy, bảo vệ giữ cả buổi mới cho anh vào.”
Anh *** khoác, lộ ra chiếc áo ngắn tay đen bên trong. Hai cánh tay lộ ra ngoài, trái Thanh long, phải Bạch hổ.
Cô gái cao cao cầm đầu vẫn luôn âm thầm quan sát hít hà một hơi. Hiệu quả thấy rõ, tôi lén giơ ngón cái lên với Chu Hải Yến.
Trong giờ giải lao, mấy học sinh nam nhìn chằm chằm cánh tay xăm của Chu Hải Yến, thì thầm bàn tán.
.“Sao tao thấy hình xăm của anh ấy phản quang?”
.“Chẳng lẽ là giả?”
Tôi nghe vậy thì cứng đờ người. Người bên cạnh tựa lưng vào ghế, tay kéo kính râm xuống, lộ vẻ khinh thường.
.“Mấy đứa thì biết cái gì, một đám nhà quê, đây là kỹ thuật xăm mới nhất.”
.“…”
.“…”
Tôi thẳng lưng lên, phụ họa: .“Đúng đó! Bọn nó biết gì đâu! Một đám hai lúa!”
Mấy nam sinh phía sau đỏ mặt trách nhau.
.“Tao nói không phải hình xăm dán, mày cứ nói phải.”
.“Cục cớt, ngay ánh mắt đầu tiên tao đã thấy không phải vậy, chỉ có mày không tin.”
Mấy người lớn vừa được giáo viên mời ra ngoài thảo luận việc thành tích. Vị trí sau lưng tôi đã chen đầy người, người ngày thường không đến cũng bu lại, giống như quên mất trước kia từng bắt nạt tôi. Họ mồm năm miệng mười.
.“Anh trai cậu đẹp trai thật!”
Tôi: .“Anh ấy hung dữ lắm.”
.“Anh trai cậu cao ghê.”
Tôi: .“Anh ấy đánh nhau đỉnh lắm.”
.“Sao trước đây không biết cậu có anh trai?”
Tôi: .“Anh ấy lăn lộn giang hồ, suốt ngày hứng mưa bom bão đạn, lần trước mới diệt một phe hắc hổ, nay mới rảnh rỗi.”
.“…”
Tôi: .“Tính khí anh ấy thất thường, ghét nhất kéo bè kết cánh bắt nạt người khác, một lời không hợp là đánh nhau.”
.“…”
Học sinh trung học là thời kỳ nổi loạn, nghe gió tưởng mưa, hơn nữa bề ngoài Chu Hải Yến đủ để dọa người, thần bí không rõ lai lịch nên nói gì người ta tin nấy. Bọn họ bị tôi hù dọa đến sửng sốt, ánh mắt lấp lóe. Tôi càng thổi phồng càng nghiện.
Chu Hải Yến quay lại, anh đứng sau tôi, một tay đút túi quần.
Tôi đảo mắt, đè tay anh lại, hoảng hốt la to: .“Anh trai, đừng manh động đừng manh động, có chuyện gì từ từ thương lượng, đừng nổ S***g.”
Một đám như ong vỡ tổ nhanh chóng tan sạch.
Anh: .“…”
Uy danh phô trương lần đầu thành công vang dội, hơn nữa không biết Chu Hải Yến nói gì với cha mẹ bọn họ mà sau này nhìn thấy tôi họ đều bỏ đi đường vòng.
Tôi mừng đến mức ăn thêm một bát cơm.
Nhưng vui mừng quá sớm.
Buổi tối, Chu Hải Yến chỉ vào bài kiểm tra toán được 17 điểm của tôi, giọng ẩn ý: .“Không nhìn ra em là cái bao nhỏ nổi bật.”
Tôi đỏ bừng mặt.
Tháng trước kiểm tra toán, họ liên tục đá ghế tôi bảo tôi đưa bài giải. Trong lúc tức giận, tôi chỉ làm trong năm phút, thời gian sau đó chỉ ngồi ngây người.
Cây cao đón gió.
Thành tích tốt, trầm lặng ít lời, không nơi nương tựa sẽ chỉ khiến tình hình hiện tại của tôi trở nên tồi tệ hơn, vì vậy tôi luôn giữ cho mình là một người bình thường, hạ thấp cảm giác tồn tại.
Chu Hải Yến không vẽ phác thảo, bê băng ghế nhỏ đến ngồi cạnh tôi, cầm bài kiểm tra dạy toán cho tôi.
Tôi cứ tưởng anh nói đùa, nhưng càng nghe càng khiếp đảm, anh giảng đề bài từ phức tạp thành đơn giản dễ hiểu, suy một thành ba, hạ 乃út thành văn.
Tôi kinh ngạc, tiêu chuẩn của lưu manh giờ cao vậy sao?
Có lẽ ánh mắt tôi biểu thị quá rõ nên anh 乃úng lên trán tôi một cái: .“Nhìn cái gì mà nhìn? Bằng cấp anh dư sức dạy cho em.”
Tôi lơ mơ: .“Nhưng anh không giống dáng vẻ người chịu học hành.”
Anh đầy thâm ý: .“Anh thấy em rất giống người thích học hành.”
Tôi: .“…”
Vì vậy, mỗi tối anh sẽ dành thời gian dạy kèm môn toán cho tôi. Tôi học hành cũng được, nhưng môn toán lại là môn yếu nhất, thế nên không từ chối.
Kiểm tra tháng thứ hai, tôi từ thứ hạng 500 trong khối bay lên thứ ba trong lớp.
Anh nhìn phiếu điểm, cười mắng: .“Thật đúng là thích học tập, trêu anh trai đúng không?”
Tôi chớp chớp mắt, chắp tay trước ng: .“Không có không có, đều do anh trai dạy giỏi!”
Có những người không thể tự thoát khỏi xiềng xích của chính họ nhưng lại có thể giải phóng cho người khác.
Dì Chu là vậy, Chu Hải Yến cũng vậy.
Họ nói với tôi, tôi 14 tuổi còn là một đứa trẻ, điều tôi cần không phải là sức mạnh mà là sự an toàn và được bảo vệ.
Vì thế tôi không phải dậy sớm xách túi bố đi khắp nơi nhặt rác, tôi có thể giống những người khác, ngủ đến 6h30 rồi ăn sáng no nê chứ không phải lo lắng ăn bữa nay lo bữa mai.
Vì thế tôi không cần gặp cảnh nửa đêm bị đánh bất ngờ, tôi có thể giống như người khác, ngủ ngon lành mà không phải cả đêm lo lắng hãi hùng, phải dùng bàn chặn cửa phòng chứa đồ.
Vì thế, tôi không cần dùng tóc che mặt đi học nữa mà có thể buộc tóc đuôi ngựa cao cao, vừa nhảy chân sáo vừa ca hát trên đường mà không cần sợ hãi rụt rè không biết khi nào lại bị kéo vào WC.
Vì thế, tôi không cần mong tiết học cuối cùng có thể kéo dài như cả thế kỷ, tôi có thể giống như mọi người thu dọn sẵn sàng cặp sách, chờ giáo viên lên tiếng thì lập tức lao ra khỏi lớp như chim non về rừng, vì tôi biết, lần này cuối cùng cũng có một chiếc đèn sáng lên vì tôi.
Tôi chưa bao giờ mong mình trội hơn người khác, tôi chỉ muốn làm một người bình thường. Nhưng họ nói với tôi, tôi có thể trở thành một người ưu tú, tôi có thể nỗ lực đấu tranh.
Họ nói, Đường Hà Thanh, đừng sợ, chỉ cần em quay đầu lại, phía sau chính là nhà.
Những gì tôi thiếu hụt, họ sẽ bù đắp cho tôi từng chút một.
Tôi chưa từng có ngày sinh nhật, cũng chưa từng nghe một lời chúc mừng sinh nhật vui vẻ, cũng không biết sinh nhật của mình cụ thể là ngày nào, trên giấy tờ chỉ là một ngày đặt ngẫu nhiên. Mẹ không nói ngày sinh thật sự của tôi, bà nói bà không nhớ. Tôi chỉ biết mình sinh năm 1999.
Ngày hôm đó, dì cho tôi 14 bao lì xì đỏ, Chu Hải Yến dẫn tôi đến 14 công viên giải trí. Hai người tự tay làm cho tôi một cái bánh kem to, bên trên cắm 14 ngọn nến.
Chu Hải Yến bôi vệt bơ lên trán tôi, nói may mắn năm sau của anh đều tặng hết cho tôi.
Khoảnh khắc nhắm mắt cầu nguyện, tôi nghe 14 lần chúc mừng sinh nhật.
Họ nói, 14 năm trước đã qua, từ năm thứ 15 trở đi sẽ là một khởi đầu mới, chỉ cần tôi muốn, bất cứ ngày nào trong tương lai cũng có thể là sinh nhật tôi.
Hà Thanh Hải Yến.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.