Chiếc xe BMW vừa đậu vào gara. Úc Khải Tôn bước vào nhà một cách uy nghiêm, hai hàng người đứng cúi đầu chào hắn. Hôm nay hắn không xô mình vào các cuộc vui ở bia club, mà về nhà sớm hơn. Hắn tranh thủ thời gian xem lại các hợp đồng ở công ty rồi cho người mang đi.
- đại thiếu gia, có Tử thiếu gia đến gặp ngài
- cho vào đi
Tử Phi Long vừa đáp chuyến bay về nước giải lao sau bao tháng ngày trau dồi kiến thức để nắm quyền hành cho công ty. Vừa đi vào phòng, cậu đã cảm nhận được điều gì đó khác lạ, liền lập tức hỏi
- bao giờ mày lại về nhà vào giờ này vậy? Xém chút tao đã chạy vào club để thăm mày rồi - cậu khoác chiếc áo lên thanh kệ, rồi đi về phía hắn đang ngồi
- về khi nào? sao không báo trước?
- không cần đâu! Tao còn nghe nói mày đang bận bịu đi lấy vợ, thì chắc gì còn thời gian để ra đón tao. Tao nói có phải không, chú rễ?
- mày cũng biết tao rất chán ghét việc này mà mày còn....
- ok ok ok. Mà tao cũng công nhận rằng Chu Phí nhanh tay thật, nước đi của cô ấy khiến cho mày lao đao là phải.
- mày đã đi gặp Hoàng Bách Niên chưa?
- cái thằng suốt ngày chỉ biết đánh đàn, pha trà ấy hả? Vừa mới gặp xong, quả thật tao khâm phục cuộc sống không bề bộn của nó, vừa an nhàn vừa thoải mái.
- ....
- mẹ kiếp, mày còn lấy danh thiếp của gái điếm bảo vào túi sao? - Tử Phi Long ngạc nhiên khi thấy mẫu giấy lạ trên bàn
- tao đã nói là không muốn liên quan gì nữa, mà vẫn không chịu. Đành phải mang thứ rác rưởi này về vứt sọt rác
Tiện tay, hắn vứt tờ giấy vào ngay sọt rác bên cạnh. Con người lạnh lùng, sắc đá và hào hoa như hắn thì biết gì về thương hoa tiếc ngọc. Ngủ được với ai vài hôm thì hắn đá không thương tình.
- cẩn thận vẫn hơn, Chu Phí không phải là người cho mày muốn làm gì thì làm đâu.
- haha, từ nhỏ đến giờ, Úc Khải Tôn tao chưa hề nói chữ "sợ" trước điều gì, mày nghĩ ai ngán đường được tao...Cuộc đời có mấy khi, sao? Đêm nay mày muốn cháy hết mình với tao không?
- mày nghĩ gì khi hỏi tao câu đó? Mẹ kiếp, mày thích thì tao nhích cùng mày!
- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau
- Thể Hy, con đi bình an nha con, mẹ sẽ nhớ con nhiều lắm, cha mẹ xin lỗi con - mẹ tôi vừa khóc lóc vừa ôm chầm lấy tôi
Tôi cũng chẳng thể nào khá hơn. Tôi từng nghĩ đám cưới của mình sẽ được tổ chức bên cạnh người mình yêu, được cùng nhau cắt bánh kem, được hát hò cùng bạn bè, được lưu lại những khoảnh khắc thân mật... Tất cả mọi thứ giờ đây đều bị hiện tại đạp đỗ... Tôi dường như mất hết, bộ váy cưới trên người như minh chứng cho tương lai sắp đến của mình. Không chú rễ bên cạnh cùng tôi đi vào lễ đường, không khách khứa họ hàng mà lại đi thẳng về nhà chồng? Có cay nghiệt với số phận của tôi quá nhiều không?
- Lâm Tỷ (em trai tôi) hãy chăm sóc cho mẹ thật tốt, thay chị nhé. Chị hứa sẽ về thăm em thường xuyên. Em yên tâm, em đã được đi học lại rồi, không những vậy mà chú tài xế và ngôi nhà được giữ nguyên như cũ, đừng lo nha
Tôi ôm lấy đứa em thơ ngây rồi lên "xe hoa" về nhà chồng. Thuyên Yên khóc hết nước mắt khi tôi lại "phá vỡ lời hứa" ngày xưa. Nếu chúng tôi có kết hôn, nhất định sẽ kết hôn cùng nhau vào 1 lễ đường...
Xe đi trên đường như chìm trong nỗi cô đơn một mình của tôi.Cảnh phố xá tấp nập trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của tôi lúc này. Tôi đưa tay lên ô kính xe, vẽ vời những thứ lung tung. Bất ngờ bên ngoài, tôi thấy dáng người cùng chiếc xe trông rất quen. Hình như là....
- xin chào! - giọng của Phi Long cất lên
Tôi yêu cầu người tài xế mở cửa kính xe xuống, gió thổi mát rười rượi vậy mà đóng cửa, ngột ngạt phát khùng mà.
- sao lại là cậu? có khi nào...?
- không hề, chỉ là tiện đường đón dâu thôi
- tiện đường sao? ơ... nhưng sao cậu biết tôi là cô dâu?
Thật sự khi nói ra câu nói đó, tôi cũng không biết mình vừa nói gì ngáo nghê thế nữa. Nhưng thôi kệ, lỡ nói rồi có làm tổn hại đến ai đâu.
- mặc áo cưới, khuôn mặt xinh xắn thế mà không phải là cô dâu thì là gì đây? Ngồi chắc đi, sắp đến nơi rồi
- cậu có quan hệ gì với tập đoàn X-SAO?sao cậu lại theo dõi tôi chứ?
- đoán xem! Tôi đi trước đây!
Cậu ấy vặn tay ga, chạy mất hút. Rõ ràng lúc nãy nói đi đón dâu mà giờ lại biệt tâm, người nào trong lĩnh vực kinh doanh cũng có đầu óc không bình thường vậy à?
- thật may cho cô, hôm nay đại thiếu gia có ở nhà. Chứ đi lấy chồng mà không có ai thì thật là...
- bác tài, bác cũng biết điều này sao? - tôi trãi lòng
- dù gì hôm nay cũng là ngày cuối tôi làm việc, cũng chẳng giấu gì cô, tôi chỉ nói cô một điều rằng hãy sống cẩn thận, từ tốn tránh làm mất hòa khí trong nhà, đừng tò mò hay thắc mắc bất kì điều gì cả, cứ vậy là sống êm đẹp.
Tôi trầm ngâm hồi lâu, rồi trả lời, xem như là lời cảm ơn đến bác ấy
- con cám ơn bác. Bác là người nhà cả họ đầu tiên con cảm thấy tin tưởng nhất.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.