Chuyến công tác những tưởng kết thúc sớm hơn dự định, sáng hôm sau Gia Nhi lại nhận được thông báo của trưởng phòng cùng đi với ông ta đến một địa điểm mới. Cô hơi ngạc nhiên vì chiều qua ông vẫn còn trong tình trạng rất chán nản và thất vọng, không hiểu tại sao ông lại thay đổi thái độ nhanh đến thế, quả là phong thái của người làm việc lớn.
Cao Nguyên chán chường nằm lì ở phòng khách sạn vì Gia Nhi không cho anh lộ diện ra ngoài. Lý do vì tối qua cô mới biết, lần đấu thầu này, công ty anh chính là nhà tài trợ chính. Nếu như để người ngoài phát hiện ra anh quá gần gũi thân mật với nhân viên của một công ty nằm trong danh sách đấu thầu, nhất định sẽ trở thành chuyên đề nóng hổi cho các bài báo.
Anh lia lịa bấm remote chuyển kênh tivi trong khi tâm trí lại chỉ nghĩ đến hình ảnh và cảm giác của nụ hôn tối qua, bất chợt mỉm cười và nhớ đến Gia Nhi. Anh với tay lấy chiếc điện thoại, nhấn số máy quen thuộc, đã đến giờ ăn trưa, anh lo lắng cô lại mải mê làm việc mà bỏ bữa.
“Vợ yêu của anh làm việc xong chưa?” Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, anh đã hỏi ngay.
“Ơ…ừm…xin lỗi…anh muốn tìm ai thế?” Bất thình lình một giọng nói ồm ồm vang lên khiến anh vô cùng bối rối.
“Xin lỗi…tôi muốn tìm…à…mà hình như là tôi nhầm số rồi. Xin lỗi nhé!”
Anh nhanh nhẩu cúp máy. Trong đầu anh xuất hiện hai khả năng: một là anh nhầm số thật, nhưng thậm chí nhắm mắt anh vẫn có thể bấm chính xác số điện thoại của cô, không thể nào nhầm lẫn; hai là, điện thoại của Gia Nhi đang nhờ người nào đó giữ hộ, mà người đó chỉ có thể là trưởng phòng đang đi cùng cô. Nghĩ đến đây anh chợt giật mình, may mà số điện thoại mới này máy Gia Nhi chưa lưu vào, và cũng may rằng anh đã lanh trí chấm dứt cuộc gọi.
Buồn cười thật, Cao Nguyên ngày xưa quen cô gái nào cũng không cần báo cáo hay trốn tránh, thế mà lúc này lại luống cuống che giấu, còn thấp thỏm lo cho Gia Nhi sẽ ứng biến ra sao.
Tình yêu quả thật luôn khiến con người thay đổi.
Trước lúc Cao Nguyên gọi cho Gia Nhi, cô đang cùng trưởng phòng nói chuyện với một đối tác. Sau đó cô đã xin phép đi toilet và để quên điện thoại trên bàn. Bất ngờ có cuộc gọi, nghĩ bụng có lẽ công ty gọi đến, vả lại đi cùng đã lâu, có chuyện gì cả hai cũng trao đổi cho nhau, nên trưởng phòng tiện tay nhấc máy dùm. Sau khi chia tay với đối tác, ông mới nói chuyện này cho Gia Nhi biết.
“Lúc nãy có ai đó gọi cho cô, nhưng hình như là nhầm số.”
“Thế ạ?” Cô mở coi lại nhật ký cuộc gọi, đúng thật là một số điện thoại lạ. “Số máy lạ! Có lẽ nhầm số thật!”
“Ừm! Giờ nghĩ lại chắc chắn là đã nhầm số. Vì vừa nhấc máy lên tôi đã nghe cậu ta gọi “vợ yêu”, khiến tôi rất buồn cười.”
“Vậy trưởng phòng có hỏi người đó cần gặp ai không?” Cô có chút sững người.
“Không! Sao thế? Nè, thành thật khai báo đi! Cô lên chức “vợ yêu” khi nào?” Thái độ của cô khiến ông có chút nghi ngờ, ánh mắt ông như xoáy sâu vào ý nghĩ của người khác.
“Thật sự không có, không có ạ!” Cô lắc đầu ngoày ngoạy.
“Ha ha! Tôi đùa thôi! Đừng căng thẳng quá chứ!”
Tiếng điện thoại reo đánh thức giấc ngủ trưa hiếm có của Cao Nguyên. Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy số điện thoại của Gia Nhi.
“Alo!”
Lần này anh bình tĩnh hơn, đợi bên kia lên tiếng trước.
“Ôi! Giọng nói trong trẻo này chỉ có thể là vợ yêu của anh!”
“Đúng là anh thật rồi! Lúc nãy trưởng phòng đã nói cho em nghe vụ nhầm số điện thoại, em ngờ ngợ đoán ra anh! Sao số điện thoại của anh lạ thế?”
“Sim điện thoại kia hư rồi! Anh đang nhờ người làm lại! Mà sao em đoán ra anh thế?”
“Nhờ cái câu cửa miệng “vợ yêu” của anh đấy! Trước kia anh cũng thường gọi em như thế! Anh thật là…may mà trưởng phòng không nghi ngờ! Em đã dặn anh ở khách sạn đợi em, tại sao lại gọi cho em vậy?”
“Anh nhớ em! Anh chịu không nổi sự chán ngắt và buồn tẻ khi một mình cô độc trong căn phòng rộng lớn này, anh…”
“Thôi được rồi! Em đang chuẩn bị về đây! Anh ở yên đó nhé! Không cần phải ra tận cổng khách sạn đón em đâu!” Cô cắt ngang lời ca thán của anh.
“Chúng ta quen nhau danh chính ngôn thuận, tại sao lại phải lén lút thế này?”
“Sau buổi đấu thầu thì tùy anh quyết định. Em không muốn vì em mà ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.”
“Quả là chỉ có vợ yêu nghĩ cho anh thôi!” Anh cười khì.
“Còn một chuyện nữa, sau này trước mặt mọi người không được gọi em là vợ yêu đó! Trưởng phòng gọi em rồi! Khoảng nửa tiếng sau em sẽ về đến nơi!”
Trưởng phòng cuối cùng cũng quyết định đồng ý chọn mẩu đất đó. Ngay tối hôm ấy, ông hẹn Gia Nhi đến ăn mừng tại một nhà hàng khá lớn của Đà Lạt, cô và Cao Nguyên lại lỡ dịp ăn tối và cùng nhau đi chơi vui vẻ ở thành phố lãng mạn này. Anh vô cùng thất vọng vì Gia Nhi phải cùng trưởng phòng quay trở về Sài Gòn để sắp xếp công viện trong công ty. Trong khi anh còn ở lại vài ngày nữa.
Gia Nhi thắc mắc hỏi anh, nhưng anh trả lời việc này liên quan đến buổi đấu thầu nên cô không muốn thắc mắc thêm nữa. Dù sao cô cũng là người rất công tư phân minh. Sau buổi tiệc với vợ chồng trưởng phòng, giả vờ trở về phòng ngủ. May mắn phòng họ ở tận lầu ba, cô lại ở tầng một, nên sau khi chắc chắn họ đã thực sự không còn ra ngoài, cô vội vàng nhấn chuông phòng Cao Nguyên.
Lần thứ nhất, không có tiếng trả lời. Cô nhấn lần thứ hai, thứ ba, áp tai vào cửa, bên trong hoàn toàn im ắng. Mười giờ, chẳng lẽ anh đã ngủ rồi sao? Đáng ghét thật, đã hẹn đợi cô về lại ngủ khò rồi. Cô thất thỉu quay về, chợt người phục vụ đi ngang qua, trông thấy cô đứng chần chừ, người đó hỏi.
“Cô muốn tìm người trong phòng này à? Anh ta đi ra ngoài đã lâu rồi vẫn chưa về!”
Cô ngạc nhiên. “Ơ thế sao? Anh có biết anh ấy đi vào lúc mấy giờ không?”
“Tôi không nhớ chính xác, nhưng hình như khoảng sáu giờ hơn đấy!”
“Cảm ơn anh nhé!”
Cô không hỏi thêm gì nữa, nhanh chóng về phòng lấy điện thoại gọi ngay cho Cao Nguyên. Thuê bao không liên lạc được. Chuyện gì thế này? Anh đang ở đâu, làm gì? Bỗng nhiên mất liên lạc như thế khiến cô không khỏi bồn chồn. Cô siết chặt điện thoại trong tay, ngồi ngây người trên giường. Cho đến khi nghe tiếng chuông, cô bật dậy và như bay chạy đến mở cửa.
“Ồ! Mở cửa nhanh thế? Làm anh giật mình?”
Cao Nguyên tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. Mà có chuyện gì xảy ra với anh hay không? Cô cũng không hề biết!
“Anh vừa đi đâu về à?”
“Ừm. Anh đã nói với em rồi mà. Là việc của buổi đấu thầu.” Anh trả lời nhanh gọn.
“Thế…anh đi vào lúc nào?”
“Anh chỉ vừa đi khoảng nửa tiếng trước thôi. Sao thế? Bà xã đang nghi ngờ anh chuyện gì à?” Anh vòng tay ôm Gia Nhi.
Anh nói dối ư? Cô đẩy mạnh. “Em gọi điện thoại cho anh không được!”
“Vậy sao?” Cao Nguyên lấy chiếc điện thoại trong túi quần, màn hình một màu đen ngòm. “Thì ra là hết pin!”
“Hết pin đúng lúc thật!”
“Bà xã đừng giận anh mà, anh xin lỗi!”
“Không dám giận đâu!” Cô hờn dỗi quay mặt đi.
“Ôi, thế là giận thật rồi. Anh đền cho em nhé!”
Vừa dứt lời, anh lại hôn cô nồng nàn khiến cô không kịp trở tay phản kháng. Nhưng thực chất là, trái tim cô không muốn phản kháng nụ hôn này.
Gia Nhi nhận ra mình đã thật sự yêu người đàn ông này rất nhiều.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.