Đầu tuần, Cao Nguyên tiếp tục đi làm, Gia Nhi cũng được đến trường. Mặc dù bà Xuân có hằn học như thế nào, buổi nói chuyện nào cũng đề cập đến vấn đề cưới hỏi của cả hai, Cao Nguyên vẫn khăng khăng gia hạn thời gian, sau đó họ lại tranh cãi, vẫn là Gia Nhi đứng im thin thít sau lưng anh, vẫn là ông Cường đứng cạnh bà vỗ vai vuốt giận, vẫn là Ngọc Hân chốc chốc lại “châm dầu vào lửa”. Quả là giàu hay nghèo, ai cũng có nỗi khổ tâm.
Buổi sáng, Cao Nguyên đưa Gia Nhi đến trường, sau đó mới đến công ty. Cô đã từ chối khi anh đề nghị chuyện này, nhưng khi nghe anh “hù dọa” nếu không đồng ý thì phải ở nhà, cô đành miễn cưỡng chấp nhận. Song, cô nói với anh đậu xe ở cách xa trường một chút.
Đầu học kỳ mới, sân trường cũng nhộn nhịp hơn hẳn. Tuy thế nhưng Gia Nhi vẫn cảm thấy lạc lõng. Những ngày trước kia, đi đâu cũng có Huy bên cạnh, tuy đa số chỉ thảo luận về việc học tập, nhưng Nhi vẫn thấy vui. Lại thêm thỉnh thoảng ba người bạn thân của Huy nhìn thấy, họ lại trêu chọc, khiến Nhi và Huy chỉ biết cúi đầu đỏ mặt cười lấy lệ.
Gia Nhi mỉm cười nhớ đến những kỉ niệm đó, cô bỗng nhớ Huy cồn cào, lại nhớ ánh mắt căm thù của Huy khi ở công viên, lòng thấy đau nhói. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, đi đến những góc sân nơi cả hai thường ngồi, đến cả phòng học của Huy, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc. Chẳng lẽ khi đã không còn duyên phận, ngay cả tồn tại cùng một không gian nhỏ như thế này vẫn không thể nào nhìn thấy nhau? Mà liệu khi gặp Huy, cô giải thích tất cả mọi chuyện, Huy sẽ tin chứ? Gia Nhi thở hắt thất vọng, buồn rầu bước đi. Bất chợt từ đằng xa có tiếng gọi.
“Gia Nhi!!!”
Gia Nhi ngẩng nhìn, thì ra là Hoàng. Cô tự trách bản thân mình thật ngu ngốc, bạn của Huy nhiều vô số, lẫn nam và nữ, tại sao lại không nhớ đến chi tiết này chứ? Cũng may cô được gặp ngay một người chuyên nắm rõ mọi tin tức.
“Anh Hoàng!” Cô mừng rỡ như nhặt được vàng, không để Hoàng lên tiếng trước, vào thẳng vấn đề ngay. “Anh có gặp anh Huy không?”
“Trước khi trả lời câu hỏi của em, anh có chuyện muốn hỏi.” Hoàng ra hiệu cho Gia Nhi cùng cậu ngồi xuống chiếc ghế đá trước hành lang các phòng học. Gia Nhi biết Hoàng muốn hỏi gì, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần để trả lời cho những ai thực sự muốn biết.
“Anh muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra giữa em và anh Huy, phải không?”
Hoàng đẩy cặp mắt kiếng lên, gật đầu.
“Đúng là giữa em và Huy đang có chút hiểu lầm, nhưng em không biết phải làm thế nào giải thích cho anh ấy hiểu. Vả lại, chuyện này…em cũng không muốn ai biết. Xin lỗi anh.”
“Anh hiểu mà. Anh chỉ muốn xác minh thực sự giữa hai người có thật là không còn cách cứu vãn không?”
“Anh Huy nói gì với anh à?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Có một đêm, Huy về ký túc xá trong tình trạng thê thảm không thể nào tả được. Đôi mắt sưng húp, quần áo xuềnh xoàng, ánh mắt thì thất thần, những ngày sau đó thì không nói năng gì, cứ lặng lẽ ở trong phòng, bọn anh phải khuyên giải nhiều lắm mới có thể lôi kéo nó bước xuống giường cùng đi luyện tập thể thao. Anh hỏi nó có chuyện gì xảy ra thì chỉ nhận được ba chữ: “Chấm dứt rồi!” Trước đó nữa, nó có đem món quà sinh nhật tặng em, nhưng đi được một lúc thì lại ủ rũ về, bọn anh chỉ nghĩ rằng quen nhau rồi giận nhau là chuyện thường tình, nên cũng không hỏi đến nữa.”
Gia Nhi nghe những lời Hoàng nói mà tim đau thắt. Cô không ngờ mình đã làm Huy tổn thương nặng nề đến thế.
“Vậy hiện giờ anh Huy đang ở đâu? Em đã đến phòng học mà vẫn không thấy anh ấy? Dù sao đi nữa, em vẫn muốn giải thích mọi chuyện với anh Huy.”
“Có thể nó sẽ nghỉ học vài ngày. Tinh thần của nó vừa ổn định hơn một chút thì lại có chuyện xảy ra.” Hoàng ngước nhìn trời, như thể trách móc tại sao mọi chuyện bất hạnh cứ luân phiên kéo đến với người bạn thân của mình. “Em cũng biết tình trạng sức khỏe của bác An phải không? Chủ nhật vừa rồi bác ấy đã qua đời, nó phải về quê để lo chuyện lễ tang. Bọn anh cũng có xuống phụ giúp, trông nó ốm đi hẳn, không còn là “Nam vương” trong mắt các nữ sinh của trường nữa.” Hoàng cười, một nụ cười chua chát.
Gia Nhi bên cạnh cũng đã rơi lệ. Chỉ không gặp Huy một thời gian dài mà đã có nhiều chuyện xảy ra như vậy, trong khi đó cô lại không ở bên cạnh động viên tinh thần cho Huy, bao nhiêu ấm ức cứ như trào ra hết trong những giọt nước mắt.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa! Mọi người nhìn thấy sẽ nghĩ anh *** em đó!” Hoàng cuống quýt vỗ về.
“Em tồi tệ thật! Ngay cả người mình yêu thương gặp khó khăn, em cũng chẳng thể làm gì, chỉ biết ngồi đây mà khóc, lại khiến anh ấy phải chịu tổn thương nặng nề. Em không hiểu nổi bản thân em đang thành ra cái gì nữa!”
“Em đừng tự trách mình, mọi chuyện trên đời không phải do chúng ta quyết định, còn chuyện xảy ra với Huy, chỉ là một trong số những mất mát mà đến lúc nào đó mỗi người trong chúng ta đều phải gánh lấy. Trước mắt em cứ bình tâm lại vào tập trung vào việc học, anh nghĩ Huy cũng không muốn nhìn thấy em vì nó mà học hành sa sút. Nếu em đã nói mọi chuyện của cả hai đều là hiểu lầm, anh tin nhất định Huy sẽ thông cảm cho em. Cứ để nó được yên tĩnh, khi nào nó vào lại Sài Gòn anh sẽ báo cho em biết.”
Gia Nhi lau nước mắt gật đầu, nhìn Hoàng với ánh mắt biết ơn.
Năm giờ chiều, Cao Nguyên đến đón Gia Nhi tan học. Nhìn thấy nét mặt u ám của cô, anh lại tò mò.
“Hôm nay có gặp cậu Huy gì đó không?”
“Không!”
“Thế nên mới buồn đó à?”
“Không!”
“Thế tại sao gương mặt cứ như đưa đám vậy?”
“Mệt thôi!”
“Đi học chẳng phải chỉ ngồi yên trong lớp, nghe thầy cô giảng bài thôi sao? Làm gì nữa mà mệt?”
“Không được khỏe thì mệt!”
“Tại sao lại không được khỏe?”
Gia Nhi liếc mắt nhìn anh, ám chỉ anh còn muốn hỏi tới khi nào nữa.
“Sao không trả lời?”
“Muốn được yên tĩnh.”
Lần này đến lượt Cao Nguyên nhìn cô, cô tựa đầu vào ghế, khép mắt lại.
“Em không nói, tôi sẽ gặp cậu ấy hỏi đấy nhé!”
“Có muốn cũng không gặp được.” Gia Nhi vẫn nhắm mắt, trả lời với giọng bất lực.
Anh “à” lên một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu ra mọi chuyện. “Rốt cuộc cũng là vì không gặp được tình nhân nên buồn. Chuyện nhỏ thôi mà, nếu em muốn gặp tại sao lại không gọi điện thoại cho cậu ta?”
“Gặp rồi tôi phải nói gì? Anh không nhớ hôm ở công viên, anh ấy đã rất hận tôi sao? Nhìn thấy số điện thoại của tôi, có lẽ anh ấy cũng không muốn nhấc máy.”
Cao Nguyên biết cô đang muốn nhắc lại “tội lỗi” của anh, anh đành im lặng, không dò hỏi tới cùng nữa. Dù sao anh cũng đã hứa sẽ không can thiệp vào chuyện riêng tư của cô.
“À, hôm nay ba mẹ đã đi dự tiệc, sẵn dịp đi đâu ăn tối nhé!” Anh sực nhớ.
“Vậy thì tôi càng phải ở nhà, để tận hưởng cảm giác yên tĩnh trọn vẹn.”
Gia Nhi bình thản trả lời, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Mấy hôm nay ở trong nhà thật là ngột ngạt khi phải đối diện với ánh mắt hậm hực của “mẹ chồng”, cái nhìn khinh khỉnh của cô “em vợ”. Cô mở mắt nhìn ra ngoài cửa kính, bất chợt trông thấy xe đang tấp vào lề rồi dừng hẳn.
“Chuyện gì vậy? Xe hết xăng à?”
“Em có biết thái độ của em khiến tôi rất khó chịu không?” Cao Nguyên nhăn nhó, tay buông vô lăng, quay hẳn người sang phía Gia Nhi.
“Tôi? Tôi lại nói gì sai à?” Cô thật sự không hiểu.
“Từ trước đến giờ chưa có người con gái nào nói chuyện lạnh nhạt với tôi như em. Biết bao nhiêu cô gái bên ngoài muốn được đi ăn cùng tôi, em nghĩ em là ai mà dám từ chối tôi một cách thẳng thừng như thế hả?”
Cô nhếch mép cười. “Anh có cảm thấy bản thân mình rất tự cao tự đại không? Tính cách của anh chẳng khác nào một đứa trẻ con được nhiều người nuông chiều. Nhưng đáng tiếc tôi lại là một người không thích chiều chuộng ai.”
“Em…”
Anh nghẹn giọng, nói không nên lời. Bất thình lình anh nắm chặt lấy tay Gia Nhi, ghì sát cô vào lòng, áp môi mình vào môi cô, mặc cho cô vùng vẫy quyết liệt, anh vẫn mặc kệ, cho đến khi cô cắn thật mạnh vào môi anh bật máu, anh mới chịu buông.
“Anh điên rồi sao???” Cô tức giận mở cửa xe bỏ đi.
Cao Nguyên không đuổi theo, anh đưa tay chùi vết máu trên miệng, bực tức đập tay vào vô lăng. Trong lòng rối như tơ, anh cũng không hiểu vì sao mình lại hành động như vậy? Vì sao lại bực bội khi không được cô ta quan tâm? Vì sao lại luôn muốn trong mắt cô ta chỉ có bản thân mình? Chẳng lẽ…đã chấp nhận thua cuộc, tự nguyện rơi vào bẫy của con mồi?
Gia Nhi lang thang trên đường gần hai tiếng đồng hồ, chẳng biết đi về đâu. Người đàn ông kia thật sự xấu xa, tồi tệ, cô không đoán được anh nghĩ gì, sẽ làm những chuyện gì nữa, thôi thì nhân cơ hội này, trở về ký túc xá, làm lại một Gia Nhi bình thường như trước kia, không thấp thỏm, lo lắng, không cần phải nhún nhường ai. Nhưng còn chuyện tiền bạc chữa bệnh cho em trai, phải làm cách nào đây? Cô đã lỡ hứa với dì cuối tháng sẽ đem tiền về chuyển Tuấn đến bệnh viện ở Sài Gòn. Nghĩ đến đây, lòng cô lại rối mờ mịt, ngước mắt nhìn trời, đã một màu tối đen.
Điện thoại lại reo. Số máy lạ.
“Alo? Alo?” Đầu dây bên kia không lên tiếng, Gia Nhi chỉ nghe thấy một tiếng hắng giọng, quen thuộc lắm.
“Huy…là anh à?”
Giọng Huy lặng lẽ. “Ừm…Anh…anh có thể nói chuyện với em không?”
“Em cũng có chuyện muốn nói với anh.” Nỗi lo toan dường như biến mất, thay vào đó là sự nhẹ nhõm hơn hẳn, cô đứng tựa vào vách tường của một tòa nhà đã đóng cửa, tay nắm chặt điện thoại.
“Không có ai bên cạnh em à?”
“Không…không! Em đang ở một mình trên đường.”
“Sao em không về? Có chuyện gì xảy ra à? Người đàn ông đó…à không…chồng của em…”
“Anh ta không phải là chồng em!” Cô ngắt lời ngay. “Huy, anh có niềm tin vào em không?”
Huy im lặng một hồi, lại nói tiếp. “Xin lỗi, anh thật sự không trả lời được.
Thật sự thì anh rất hận em, nhưng anh vẫn không kiềm lòng được. Anh vừa đi dạo xung quanh, nhìn thấy món chè đậu em thích ăn nhất, anh lại nhớ em.”
Gia Nhi tay run run, mắt ướt đẫm, sụt sùi nói. “Em xin lỗi…Em không ở cạnh anh trong lúc anh đau buồn nhất, em biết em có nói gì anh cũng không tin em nữa. Nhưng anh hãy cho em thời gian, hai tuần sau, anh sẽ hiểu rõ mọi chuyện, em sẽ lại là một Gia Nhi như trước đây trong lòng anh.”
Huy gác máy. Đã đủ rồi, nếu lấn sâu sẽ không đứng lên được nữa. Lúc này, trong lòng Huy, còn một chuyện quan trọng hơn cả.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.