"Nghe lời." Một tiếng "Anh hai" này của cô chính là lá bài hộ mệnh của anh, xem ra sau này em gái nhà mình có cáu kỉnh, anh cũng không cần phải đau đầu nữa rồi.
"Không nên động thủ động cước." Tào Doãn Anh tức giận đẩy "Móng vuốt sói" của anh ta ra, cứu ra cô gái nhỏ dưới bàn tay đó.
"Doãn Anh, anh ghen sao?" Trần Sĩ Kiệt cười vô cùng ưu nhã.
"Đúng, anh ghen, tay vươn ra nữa là chém." Có chuyện nói thẳng, là nguyên tắc hiện tại Tào Doãn Anh thừa hành, đương nhiên chỉ dùng trong chuyện có quan hệ đến Từ Như Nhân.
"Anh trai thương yêu em gái cũng không được sao?" Trần Sĩ Kiệt nâng mi.
"Đi, đi mà tìm em gái của anh đi." Tào Doãn Anh đem người ôm vào trong ng, biểu lộ "Người ngoại cấm dung" .
"Sức ghen của anh so với cái tên em rể kia của tôi còn lớn hơn đó." Trần Sĩ Kiệt bật cười.
"Đó là anh ta biết rõ chính mình đoạt không thắng một đội người, không bằng cứ buông tha." Ai không biết vị tiểu công chúa của nhà họ Trần giống như hương thịt bên trong đàn chó hoang, vừa xuất hiện mọi người liền thi nhau đoạt lấy.
Anh đồng tình với cô ta.
"Chuyện này quả thật không sai." Trần Sĩ Kiệt cũng không phủ nhận, em rể nhà mình thật muốn đỗ bình dấm chua ra, nhưng chỉ sợ là trước tiên sẽ thiệt hại bản thân trước, bởi vì số lượng quá nhiều.
"Muốn hợp tác thì cứ đến, không được lấy việc công làm việc tư mà tìm trợ lý của tôi." Tào Doãn Anh lười cùng anh ta nói dài dòng, trong lòng vẫn còn ghi hận lúc trước anh ta "Quấy rối" .
"Tôi muốn ký với Tiểu Nhân." Dù sao cô cũng thường thay quyền tổng giám đốc, ký cũng vẫn có hiệu lực.
"Tôi chính là Tiểu Anh, biến đi!" Tào Doãn Anh mặt lạnh mà thừa nhận nhủ danh mà chính mình thống hận, không nói hai lời mà đem Trần Sĩ Kiệt đẩy ở phòng làm việc của mình, không quên quay đầu lại nhắn nhủ. "Trở lại văn phòng của anh đi, tôi sẽ theo sau anh."
"Tiểu Anh, anh nói em như vậy. . . . . ." Trần Sĩ Kiệt biết nghe lời mà đổi giọng.
"Câm miệng! Bằng không thì ta sẽ đem hợp đồng hợp tác đổi thành lãi suất thấp cho anh ký." Ánh mắt xinh đẹp liếc qua cảnh cáo, gọi anh ngàn vạn đừng đùa quá đáng.
"Lãi suất thấp? Em cho rằng ngân hàng chúng ta là mở ra để làm từ thiện sao?"
"Em biết rõ các anh lòng dạ đen tốt thích hút máu người, không cần cường điệu."
"Tiểu Anh. . . . . ."
"Không được gọi tôi như vậy, cũng không cho phép gọi cô ấy như vậy!"
Nhìn theo bóng hai người đang đi xa, thẳng đến khi không nghe được âm thanh gì nữa, Từ Như Nhân mới ôm bụng cười.
"Trợ lý. . . . . ." Quan Na Na không biết hai người xuất hiện lúc nào, cũng theo cô cười rộ lên. "Tổng giám đốc cười thật đẹp ah! Vị Trần tổng kia cũng thế."
Thật sự không ngờ, hai người đều đã lớn như vậy mà vẫn giống như con nít thích đấu võ mồm!
"Đúng vậy!" Từ Như Nhân gật gật đầu phụ họa, cười đến đau cả bụng.
"Trợ lý, cô thật xinh đẹp!" Ánh mắt Quan Na Na tỏa sáng, chỉ kém không tỏ tình ngay lập tức nữa thôi.
Từ khi vị trợ lý nào đó vốn muốn ra khỏi công ty lại được tổng giám đốc an ủi mà giữ lại, nghỉ ngơi một thời gian rồi trở lại công ty, mọi người cũng nhìn ra được, tổng giám đốc cùng cô đều thay đổi. Trợ lý trở nên thân thiết hơn, hơn nữa sai khi thay đổi kiểu tóc cùng ăn mặc, cả người giống như là một thiếu nữ tuổi thanh xuân vô cùng đáng yêu! Thật sự rất muốn đem cô ôm về nhà mà giấu đi.
Mà tổng giám đốc lại càng khoa trương hơn nữa, hiện tại anh đối với trợ lý phải nói là siêu cấp tốt, công việc quá nặng nhọc đều không cho cô làm, bất luận kẻ nào chỉ cần có ý kiến đối với trợ lý của mình, cũng sẽ bị anh gọi đến mà "Ân cần" nói chuyện một lúc.
Thậm chí, bọn họ còn công khai quan hệ. . . . . . Vì sao mà sau khi từ chức trở về, lại xảy ra nhiều chuyển biến như vậy chứ?
"Cám ơn cô, Na Na." Đối với sự ca ngợi này, Từ Như Nhân mỉm cười nhận lấy.
"Trợ lý, chị là vì tổng giám đốc mà thay đổi sao?" Tổng giám đốc nguyên lai là cuồng loli!
Từ Như Nhân cười khẽ, lắc đầu."Là vì anh ấy đã đánh hạ đượng bức tường thành rồi."
"À?" Cái gì tường thành? Hiện tại ở đâu ra tường thành?
Từ Như Nhân lại bắt đầu muốn cười rồi, cô bây giờ rất hay cười, đều là người nào đó làm hại.
Nhìn thấy cô trợ lý nhỏ vẫn mang vẻ mặt nghi hoặc, cô cười cười, không tiếp tục giải thích nữa.
Cái này, là bí mật nhỏ của anh và cô.
"Đi thôi, trở về làm việc."
Từng bước nhẹ nhàng, hiện tại mỗi ngày cô đi làm đều rất nhẹ nhõm tự tại, lại cũng không cần lo sợ có người nói xấu sau lưng mình.
"Trợ lý. . . . . ." Cô trợ lý nhỏ đuổi theo."Xin chị mà, chỉ nói cho em một chút thôi cũng được mà!"
Không được nói rõ ràng, cô sẽ nhịn không được mà tò mò đến ૮ɦếƭ mất!
Từ Như Nhân quay đầu lại, mỉm cười.
"Đây là bí mật giữa tình nhân với nhau." Nghĩ nghĩ, lại không quên tăng thêm một câu lời vàng ý ngọc. "Về sau khi quen bạn trai, không nên quên lúc nào cũng phải thẳng thắng, có chuyện gì thì cứ nói rõ ràng."
Đây là danh ngôn có một không hai xuất phát từ kinh nghiệm của người đi trước truyền đạt lại.
Quan Na Na ngẩn người, vẻ mặt đau khổ kêu to: "Trợ lý ——"
Cuối cùng cô vẫn là không có câu trả lời!
Từ Như Nhân không quay đầu lại, vui sướng mà đi trở về phòng làm việc của mình, nghênh hướng sự khiêu chiến của hôm nay.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.