Ly hôn rồi, còn gì để nói nữa?
Nhìn theo hướng xe anh khuất dần, tôi nhẹ nhàng nói khẽ. “Phó Thâm, từ nay không gặp lại.”
Buổi chiều, tôi thu dọn hành lý và lên chuyến bay đến Đức.
Trong mắt Phó Thâm, dường như mọi hành động của tôi chỉ là bốc đồng, là trẻ con. Anh chưa bao giờ thật sự hiểu tôi.
Một khi tôi đã quyết định điều gì, tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Đặt chân đến Đức, việc đầu tiên tôi làm là đổi thẻ SIM điện thoại. Ngoài cha mẹ và vài người bạn thân thiết, tôi gần như cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người ở trong nước.
Toàn bộ tâm trí tôi được dành trọn cho các thí nghiệm của giáo sư Lý.
Hai năm sau, hôm nay tôi cùng nhóm nghiên cứu mang theo thành quả mới nhất chuẩn bị trở về nước.
Trước khi về, tôi gọi điện cho Mạc Thư.
Cô ấy vừa bắt máy liền nói. “Thực ra có một chuyện tôi chưa nói với cậu. Sáu tháng sau khi cậu rời đi, Phó Thâm đã tìm đến tôi.”
Tôi thờ ơ đáp. “Vậy sao?”
“Cái tên đó vì muốn biết cậu đang ở đâu mà quỳ ngay giữa sảnh công ty tôi. Dọa tôi đến mức phải gọi cảnh sát đến kéo anh ta đi.”
Tôi nhướn mày. “Điên vậy à?”
Giờ đây, nghe đến chuyện của Phó Thâm, tôi cảm thấy vô cùng bình thản, như đang nghe một câu chuyện về một người xa lạ.
“Đúng thế, điên thật đấy,” Mạc Thư bực bội nói tiếp. “Giờ biết hối hận rồi, nhưng sớm nghĩ ra thì đã tốt. Đúng là tên khốn Ng*ai t*nh đáng ૮ɦếƭ.”
Cô ấy ngừng một chút rồi bất ngờ thốt lên. “Nhưng mà tôi hơi bất ngờ là bao nhiêu năm qua cậu vẫn không tìm ai khác. Không phải người ta nói cách quên một mối tình tốt nhất là bắt đầu một mối tình mới sao?”
Tôi mỉm cười. “Những chuyện như thế này không thể dựa vào người khác, chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Chuyện với Phó Thâm đã dạy tôi một bài học sâu sắc — tình cảm chân thật của đàn ông là thứ không thể đặt niềm tin tuyệt đối.
Trong thực tế, không ai có thể cứu rỗi hay chữa lành nỗi đau của bạn, ngoài chính bạn.
Tôi từng đánh mất lòng tự tôn, thì chỉ có thể tự mình tìm lại. Nếu chỉ vì muốn quên một người mà vội vàng ở bên một người khác, điều đó sẽ không công bằng với người đến sau.
Tôi biết khi trở về nước, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi việc gặp lại Phó Thâm. Nhưng tôi không có ý định trốn tránh. Chỉ là tôi không ngờ, ngay tại buổi tiệc ngành đầu tiên sau khi về nước, tôi đã gặp anh.
Phó Thâm đứng cách đó không xa, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi, như thể chỉ một giây nữa nước mắt sẽ rơi.
Tôi định phớt lờ anh và quay đi, nhưng lại bị anh kéo tay, lôi ra khỏi hội trường.
Ra đến khu vườn, Phó Thâm bất ngờ ôm chặt lấy tôi, miệng liên tục nói “xin lỗi” không ngừng.
Tôi cố gắng đẩy anh ra, cuối cùng không chịu nổi nữa, cầm ly rượu vang trong tay hất thẳng vào mặt anh.
“Đã tỉnh táo chưa? Nếu chưa, tôi không ngại gọi cảnh sát đến kéo anh đi.”
Phó Thâm dùng tay lau rượu trên mặt, trông có vẻ tỉnh táo hơn, nhưng ánh mắt lại càng thêm tiều tụy và mệt mỏi.
“Tôi đã biết tất cả những gì Thẩm Tâm Nguyệt làm rồi. Bao gồm cả tin nhắn cô ta gửi cho em và chuyện bố tôi ngất xỉu. Tôi đã đuổi cô ta ra khỏi thành phố này. Cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta nữa.
“Vãn Vãn, tất cả những gì trước đây là lỗi của tôi. Tôi thật sự rất hối hận.”
Tôi cười nhạt. “Những điều đó đối với tôi bây giờ chẳng còn quan trọng nữa.”
Bởi vì không còn yêu, nên cũng không còn quan tâm.
Phó Thâm rơi nước mắt, nhìn tôi. “Vãn Vãn, vậy em có thể quay lại bên tôi không? Những năm qua, không lúc nào tôi không nghĩ đến em. Tôi vẫn luôn yêu em.”
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng. “Phó Thâm, đừng quên rằng chúng ta đã ly hôn.”
“Không, không phải vậy! Tôi không thật sự muốn ly hôn. Tôi chỉ muốn dọa em thôi. Trong lòng tôi, em mãi mãi là vợ của tôi.”
Nói rồi, anh rút từ trong cổ áo ra một sợi dây chuyền. Trên đó là chiếc nhẫn cưới tôi đã để lại trên bàn hai năm trước.
Lúc này tôi mới để ý, ngón áp út của anh vẫn còn đeo nhẫn cưới.
Thành thật mà nói, điều đó khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
“Phó Thâm, chúng ta đã kết thúc từ hai năm trước. Tôi hy vọng anh đừng tiếp tục làm phiền tôi nữa. Đừng để tôi khinh thường anh thêm.”
Những lời của tôi chẳng có chút tác dụng nào với Phó Thâm.
Từ khi biết tôi trở về, anh liên tục xuất hiện trong cuộc sống của tôi, tự gọi hành động đó là “theo đuổi lại từ đầu”.
“Đại học tôi có thể theo đuổi được em,” anh nói, “bây giờ cũng vậy. Vãn Vãn, lần này tôi sẽ không bao giờ để mất em nữa.”
Tôi tức giận. “Anh nghĩ tôi sẽ bước vào cùng một cái hố lần thứ hai sao?”
Lần đầu tôi rơi xuống, có thể là vì còn non nớt, thiếu kinh nghiệm. Nhưng nếu còn dại dột mà tự nhảy vào đó lần nữa, thì tôi chính là kẻ ngốc.
Dù tôi lạnh lùng, thẳng thừng thế nào, Phó Thâm vẫn không chịu từ bỏ.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể xem anh như người vô hình, tập trung toàn bộ tâm trí vào công việc. Dù sao lần này về nước, tôi cũng chỉ lưu lại vài tháng, mỗi ngày đều bận rộn đến mức không có thời gian suy nghĩ linh tinh.
Vài ngày sau, giáo sư Lý đến bệnh viện để thực hiện một ca phẫu thuật tim đặc biệt. Gia đình bệnh nhân đã phải đặt lịch từ rất lâu mới mời được ông. Vì đây là ca bệnh hiếm gặp, giáo sư Lý cho tôi làm trợ lý tham gia.
Sau bảy tiếng đồng hồ căng thẳng từ sáng đến tối, ca phẫu thuật cuối cùng cũng thành công tốt đẹp.
Khi chúng tôi vừa bước ra, giáo sư Lý đang trao đổi vài câu với gia đình bệnh nhân thì phía trước đột nhiên náo loạn. Nghe nói có người nhà bệnh nhân không hài lòng với việc điều trị, cầm dao định trả thù.
Chúng tôi chuẩn bị rời khỏi thì người kia bất ngờ lao về phía này.
Không chút do dự, tôi lập tức đẩy giáo sư Lý ra, sẵn sàng tung cú đá để phản công.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một bóng người lao đến, ôm chặt lấy tôi.
Là Phó Thâm.
Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát được.
Chỉ một giây sau, con dao đâm thẳng vào lưng anh.
Phó Thâm tỉnh lại vào trưa ngày hôm sau.
Khi mở mắt thấy tôi ngồi bên cạnh, anh cố nở một nụ cười trấn an. “Vãn Vãn, đừng lo. Anh không sao.”
Tôi lạnh giọng. “Phó Thâm, anh ngốc sao? Nếu không phải anh lao vào, chỉ một cú đá là tôi có thể hạ gục gã điên đó rồi.”
Hai năm qua ở nước ngoài, ngoài làm thí nghiệm, thời gian rảnh tôi đều học tán thủ — một phần để rèn luyện sức khỏe, phần còn lại là vì môi trường sống không an toàn như trong nước. Tôi cần có khả năng tự bảo vệ bản thân.
Dựa vào vóc dáng của tên đàn ông hôm qua, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của tôi. Nếu không phải Phó Thâm chen vào, tôi đã sớm khống chế được hắn.
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Phó Thâm tối lại. “Anh chỉ sợ em bị thương.”
Một lúc sau, anh cười chua chát. “Vậy nếu giờ anh nói giữa anh và Thẩm Tâm Nguyệt chưa từng xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không tin, đúng không?”
Tôi im lặng.
Anh cười khổ. “Anh không động vào cô ta. Lần đó ở khách sạn, đến phút cuối anh dừng lại, vì trong đầu anh nghĩ đến em nên không thể tiếp tục.”
“Buồn cười thật. Khi đó anh không giải thích gì chỉ vì giận dỗi. Anh muốn em nhún nhường một lần, chỉ cần một câu nói dịu dàng cũng được. Nhưng em chẳng hề làm thế.”
Phó Thâm rút từ ví ra một chiếc chìa khóa. “Căn nhà em bán hai năm trước, thực ra anh đã mua lại. Anh không nỡ để người khác sở hữu nó.”
“Suốt hai năm nay, anh sống ở đó. Căn nhà ấy đầy ắp những ký ức của chúng ta. Mỗi lần nhìn thấy nó, anh đều có cảm giác như em chưa từng rời đi.”
Nói đến đây, nước mắt anh lặng lẽ rơi xuống.
Màn bi kịch tự dựng ấy chỉ khiến tôi muốn bật cười.
“Phó Thâm, anh thật nực cười.
“Anh nghĩ rằng chỉ khi nào có quan hệ thể xác mới được gọi là Ng*ai t*nh sao? Những cái ôm, nụ hôn giữa anh và cô ta, tôi đều tận mắt chứng kiến.
“Anh nói vào phút cuối đã nghĩ đến tôi? Tôi chẳng thấy cảm động, chỉ thấy ghê tởm muốn nôn thôi.”
Nói rồi, tôi đứng dậy định rời đi, nhưng bị anh níu lấy vạt áo.
Giọng anh nghẹn lại. “Chúng ta thực sự không còn cơ hội nào sao?”
Tôi lạnh lùng giật tay áo ra khỏi tay anh. “Phó Thâm, chúng ta kết thúc trong yên bình đi. Đừng khiến tôi phải hối hận vì đã từng yêu anh.”
Tôi không ngoái lại, rời khỏi phòng bệnh.
Phía sau, tiếng khóc đau đớn của anh vang vọng không dứt.
Những ngày sau đó, tôi không quay lại thăm Phó Thâm nữa. Anh có đủ người bên cạnh, không cần tôi.
Chẳng bao lâu sau, tôi lại rời khỏi nước.
Trên chuyến bay, giáo sư Lý kể về những kế hoạch nghiên cứu sắp tới. Đám bạn trẻ trong nhóm thi nhau than vãn, nói rằng chỉ trong một năm mà tóc đã muốn rụng hết.
Giáo sư nghiêm mặt dạy dỗ một trận, khiến tôi không nhịn được mà bật cười.
Quay đầu nhìn ra ô cửa sổ, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng.
Con đường phía trước, tôi sẽ không còn bị những ràng buộc cũ trói chân.
Điều tôi hướng đến, là một bầu trời rộng lớn và tự do hơn.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.