"Khương tổng, số nhà 72 là nơi bọn bắt cóc cậu chủ nhỏ. Tên cầm đầu được phu nhân của Triệu gia thuê."
"Theo dõi, đừng bức dây động rừng."
"Vâng."
Người đầu dây bên kia nhanh cúp máy. Khương Thành cũng dẹp gọn điện thoại vào túi. Đồng hồ hiện giờ là gần năm giờ chiều, bọn họ đã bắt cóc Tư Quân đi gần sáu tiếng đồng hồ hơn rồi.
Nếu như hắn nhớ không lầm thì Triệu phu nhân đích thị là mẹ của Triệu Mạch Dung. Bà ta muốn bắt cóc Tư Quân là có ý đồ xấu xa gì? Tại sao lại muốn bắt cóc con trai hắn chứ?
Nguyên nhân thật sự không thể hiểu được, hắn cần tìm đến Triệu Mạch Dung để thương lượng. Có lẽ bây giờ anh ta mới là người có thể ngăn cản ý đồ xấu của bà Triệu mà thôi.
Trước khi Khương Thành rời khỏi bệnh viện, hắn còn không quên tìm một số y tá dặn dò đến phòng chăm sóc cô 24/24, đề phòng Điềm Điềm suy nghĩ lung tung rồi chạy đi nữa. Hắn còn không quên dặn y tá nếu cô có ý làm loạn cứ chích một liều thuốc an thần là được! Hắn hứa mang Tư Quân về cho cô, nhất định hắn sẽ làm được, sẽ không để cô phải mệt nhọc lo lắng như thế.
***
Triệu gia
"Mẹ, mẹ bắt cóc Tư Quân làm gì?"
"Mẹ có biết làm như thế là phạm pháp không vậy? Nêu phát hiện, mẹ sẽ ở tù đấy!"
Triệu Mạch Dung bực dọc quát tháo, liếc mắt nhìn về bà Triệu ngồi trêm ghế nhàn nhã uống trà. Trong tay anh cầm một sấp hồ sơ về vụ việc giữa bà và tên bắt cóc kia.
Anh thật sự không ngờ rằng mẹ mình lại có thể làm chuyện vô lý như thế. Rõ ràng Tư Quân chỉ là một đứa con nít mà bà lại nhẫn tâm ra tay tàn độc với lý do rằng:"Muốn dạy dỗ Điềm Điềm một bài học."
Điều đó vô lý thật sự! Trẻ con không có tội, Điềm Điềm cũng không có tội, hà cớ gì phải làm như thế.
"Mẹ, con thật không hiểu mẹ luôn đấy!"
"Đủ rồi! Mẹ nó chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học, muốn cô ta tránh xa con ra mà thôi."
Bà Triệu cứ bị mấy lời của Triệu Mạch Dung cằn nhằn tới lui, cảm giác như bản thân mình không tốt vây, mới tỏ ra uy quyền đập bàn một cái rõ bực.
"Không cần phải bắt cóc Tư Quân? Mẹ muốn như thế nào mới chịu buông tha mẹ con cô ấy đây?"
"Cưới Cố Mị!"
"Mẹ..."
"Không nói nhiều. Cố Mị đã thất thân với con, nếu là đàn ông thì hãy chịu trách nhiệm."
Đó chẳng phải là đang uy hiếp anh sao? Mẹ muốn dồn anh vào đường cùng mới chịu đây mà.
Triệu Mạch Dung bất lực, anh ngồi phịch xuống ghế sô pha. Từ vẻ mặt mất dần bình tĩnh kia cũng đã thấy anh đang suy tư đến nhường nào.
Anh không đồng ý cưới Cố Mị, nhưng không thể để không cứu Tư Quân. Mất đi thằng bé, Điềm Điềm sẽ chẳng thể sống nổi mất.
"Con không thể lấy cô ấy. Con chờ Điềm Điềm, đã ba năm rồi mẹ à. Trong tim con không thể chứa thêm người."
"Tiểu Mị chờ con mười năm từ năm nó mười ba tuổi. Mười năm nó bỏ mặt những đứa ưu tú hơn con, tài giỏi hơn con chỉ để chờ con. Mười năm nó học cách yêu đơn phương, học cách nhớ nhung một người không yêu mình, học cách tự lau nước mắt. Nó vì con mà bỏ ra vài năm học nấu ăn, dù cho bỏng tay, đau rát cỡ nào nó cũng không quan tâm, vậy mà vì một lời chê từ con mà nó khóc ròng hai, ba ngày liền! Con thích gì, muốn gì nó đều là người rõ nhất, Điềm Điềm và ngay cả mẹ cũng không hiểu rõ con bằng Tiểu Mị. Con xem ba năm của con và mười năm của Tiểu Mị, cái nào đắc giá hơn? Cái nào hao tâm tổn sức nhiều hơn? Cái nào đau đớn nhiều hơn?"
"Mẹ không định hành động một cách ác tâm như thế với đứa trẻ đó. Nhưng mẹ buộc phải khiến con chấm dứt mộng tưởng lấy Điềm Điềm, cô ta không thuộc về con. Người con nên để tâm chính là Tiểu Mị. Hãy buông bỏ đi Mạch Dung. Coi như là vì mẹ, vì cô gái con yêu, cũng như là vì thương xót cho Tiểu Mị..."
"Đây là địa chỉ nơi bắt cóc. Nếu con muốn đến cứu đứa trẻ đó cứ đi, mẹ không cản. Sau này cũng đừng quay về gặp mẹ và Tiểu Mị. Mẹ sẽ không cần con nữa."
Bà Triệu đưa một tờ giấy ghi địa chỉ đặt xuống bàn, rồi thản nhiên đứng dậy rời đi.
Những lời nói từ bà, anh đều nghe rõ không xót một chữ. Tâm anh càng xao động dữ dội, từ tận đáy lòng, cảm giác chua xót cùng thương cảm như muốn cuồn cuộn dâng lên vậy.
Đến bây giờ anh mới hiểu, thật ra có cô gái yêu anh như thế, bất chấp mọi thứ để đến bên cạnh anh, vậy mà anh lại xem như không hề hay biết.
Trong đầu anh chỉ quẩn quanh hình bóng của Điềm Điềm. Anh mê đắm sự dịu dàng từ cô, vậy mà trong cơn say, anh lại có thể nhìn ra Cổ Mị. Anh muốn lừa dối bản thân mình. Muốn lừa dối tình cảm của mình.
Vậy bây giờ anh còn muốn nữa không?
Triệu Mạch Dung thở dài từng cơn, anh nắm chặt tờ giấy ghi địa chỉ đó mà lao nhanh ra khỏi nhà.
Vậy mà, có người từ sau cánh cửa nhìn anh không rời mắt. Cố nở một nụ cười gượng gạo vô cùng, cô ấy đưa tay lau vệt nước mắt cứ không chịu nghe lời chủ mà tuôn trào.
Vỡ tan thật rồi!
Có lẽ sau đêm nay, cô ấy sẽ hạ quyết tâm, sẽ không yêu người đàn ông ấy nữa. Sẽ không vì Triệu Mạch Dung mà khóc thêm một lần nào nữa.
***
"Tôi là Triệu Mạch Dung, hiện tại tôi đã có số nhà kẻ bắt cóc, là người của mẹ tôi. Tôi sẽ đưa cảnh sát đến tóm gọn bọn họ."
Khương Thành nghe cuộc điện thoại từ Triệu Mạch Dung, hắn chỉ ừ một tiếng lấy lệ, sau đó mới cúp máy.
Hân biết số nhà từ lâu rồi, việc hắn cần là chờ họ tự giao người đến vì hắn biết chắc chắn Triệu Mạch Dung sẽ không dễ dàng để cho mẹ mình làm bừa như thế.
Đúng như dự đoán, trong vòng một tiếng đồng hồ anh đã gọi điện đến.
Thông qua việc điều tra nhanh, kê chủ mưu bắt cóc vốn là đôi thủ của công ty Triệu thị. Vì muốn trả thù mẹ con bà Triệu mới đóng giả làm kẻ bắt cóc chp bà Triệu. Sau đó mới là màn trả thù của gã ta.
Khương Thành cũng biết được rằng gã đã nhầm lẫn về việc cho Tư Quân là con ruột của Triệu Mạch Dung nên mới có cớ sự như vậy. Và không đợi lâu, Khương Thành đã chỉ huy mọi người đến để vây giải bọn bắt cóc tại số nhà 72.
Bọn họ nhanh bị khống chế, cũng may rằng có một kẻ tốt trong đám bắt cóc, đã không Gi*t Tư Quân mà đem giấu cậu ở một nơi khác mới an toàn. Lòng hắn cảm kích không thôi.
Khương Thành đưa Tư Quân về gặp Điềm Điềm, cô đã rất hạnh phúc mà ôm lấy hắn. Cả nhà ba người đoàn tụ với nhau.
Trước giường của Điềm Điềm, Khương Thành nắm chặt tay cô, hôn lên má cô một nụ hôn nhẹ:
"Anh là Khương Thành, anh sẽ thực hiện lời hứa. Anh sẽ cùng em trải qua những tháng ngày còn lại, anh sẽ là đôi mắt soi cho em những đêm tối. Xin lỗi khi bây giờ anh mới có thể tìm được em cùng con. Hãy chấp nhận anh lần nữa được không, Điềm Điềm?"
Nhận được cái gật đầu từ cô, hắn vui mừng đến mức ôm chầm lấy cô, lòng dạt dào những xúc cảm khó tưởng.
Giờ đây, cô có thể an tâm rằng bản thân mình sẽ hạnh phúc.
Về phần ba mẹ Khương Thành, ba hắn rất đồng tình, bà Khương thì vẫn còn ghét cay ghét đắng nhưng không thể nói được điều gì. Nhờ có đứa cháu nội mà ông bà Khương lại dần dần chấp nhận Điềm Điềm.
Tử Yên đã bị ngồi tù do liên quan đến tài liệu mật của công ty đem bán cho người khác, rất thích đáng với cô ta.
Triệu Mạch Dung cũng chỉ nói lời chúc mừng cho cô, hẹn cô ngày sau tái ngộ.
Anh bây giờ đã rõ, bản thân nên làm gì rồi.
Cầm tấm vé xem phim trên tay, Triệu Mạch Dung bước về phía Cố Mị đang làm việc, anh ái ngại, vẻ mặt thẹn thùng đặt xuống, mặt cứ né tránh Cố Mị, còn đưa tay gãi đầu lấy lệ.
Cố Mị ngước mặt nhìn anh, chỉ im lặng không đáp, tiếp tục làm việc. Nhưng lần này Triệu Mạch Dung không chịu im nữa, cứ nói lắp với cô:
"Mị... Mị à, anh... anh có hai tấm vé... em rảnh đi xem phim... với anh đi."
Cố Mị tắt máy tính, cô ngồi bật dậy cầm lấy túi xách rời đi. Cứ lướt qua anh như một kẻ vô hình vậy.
"Mị... anh."
"Tôi không đi, cảm ơn Triệu tổng đã có nhã ý mời."
Cố Mị từ chối thẳng thừng đáp lại anh. Vẻ mặt Triệu Mạch Dung sa sầm lại, anh nắm chặt hai tấm vé xem phim, lẽo đẽo theo sau cô, miệng không ngớt lời:
"Đi, đi mà."
Con đường truy thê của Triệu Mạch Dung bắt đầu từ đây. Cứ như là bồi đắp mười năm cho Cố Mị đi...
Truyện cùng tác giả:Ảnh Hậu Của Tuyệt Tổng!
Phu Nhân Của Lôi Tiên Sinh
Tôi Là Tầm Nhiên
Đình Gia Gia Xin Ra Mắt Chào Em!
Viên Đá Giữa Lồng ***
Ông Xã Là Bác Sĩ Đại Nhân
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.