Chương 01

Mễ Nghi, Mễ Lạp

Mỹ Lệ 08/07/2024 03:27:03

Năm cô 3 tuổi, em gái cô 3 tuổi.
"Mễ Lạp, con làm sao vậy?"
"Huhu, kẹo, con muốn ăn kẹo" Mễ Lạp nước mắt giàn dụa, ngồi xổm xuống gào khóc.
"Ai da, Mễ Nghi à, sao lại giành kẹo của em chứ?" Mẹ quay qua cô trách cứ.
Mê Nghi xị mặt, đứng như trời trồng, tay nắm chặt cây kẹo, lẩm bẩm "Kẹo của con mà..."
"Con còn nói nữa, mau đưa cho em"
"Huhu..."
Mê Nghi dù uất ức nhưng Mễ Lạp ngày khóc một to, cô chỉ đành đưa kẹo cho Mễ Lạp.
Năm cô 10 tuổi, Mễ Lạp 10 tuổi.
Choang...
"Là con làm vỡ chiếc bình phải không?"
Mẹ đứng trước mặt cô, tay cầm chổi lông gà, giận giữ quát.
"Không phải con, là..."
"Mẹ, là con làm" Mễ Lạp im lặng nảy giờ, thấy mẹ tức giận như vậy vội vàng nhận lỗi. Nhưng đáng tiếc mẹ lại nghĩ là em gái đang bao che cho cô. Chiếc bình đó thật sự là do Mễ Lạp ***ng rơi mà.
"Lạp Lạp ngoan, con đã ốm yếu, đừng hứng chịu cho người khác, không tốt cho sức khỏe của con" Nói rồi bà lại quay sang Mễ Nghi "Còn con nữa, không biết em bị bệnh tim sao, còn muốn đỗ lỗi cho em"
Bà vừa nói vừa quất vào người cô, Mễ Nghi chỉ biết đưa tay lên né, tiếng nức nở nhỏ vụn khẽ vang ra.
"Mẹ, đừng đánh chị. Là con làm rơi mà... huhu. Mẹ đừng đánh nữa mà" Mễ Lạp thấy cô khóc cũng không nhịn được mà khóc theo, vội chạy đến ngăn cản mẹ. Bất quá bà đang tức giận lại không để ý đến Mễ Lạp, cô bé chợt tái mặt, hô hấp dồn dập.
"Lạp Lạp, con sao vậy? Ông xã, mau, mau đưa con vào bệnh viện, bệnh tim của con lại tái phát rồi"
---
Trước phòng cấp cứu, mẹ không ngừng đi đi lại lại. Mễ Nghi cũng ngồi bên cạnh thút thít không yên. Chợt mẹ đến gần nắm lấy vai cô.
"Mễ Nghi ngoan, không phải mẹ không thương con, nhưng em con bị bệnh rất nặng. Sau này nghe lời mẹ, cái gì cũng phải nhường cho em được không?" Bà vừa khóc vừa vuốt tóc cô.
Cô và Mễ Lạp là chị em sinh đôi, nhưng Mễ Lạp vừa sinh ra lại bị tim bẩm sinh, thể chất yếu ớt, may mắn vẫn duy trì được mạng sống. Vậy nên ba mẹ rất thương yêu chiều chuộng em.
Mặc dù uất ức, nhiều lần còn bị chửi oan, nhưng cô hiểu bản thân vẫn may mắn rất nhiều. Nhiều lúc nhìn Mễ Lạp lên cơn đau, cô cũng rất sợ hãi.
Mễ Nghi gật gật đầu. Cô sẽ đối xử thật tốt với Mễ Lạp.
Năm cô 17 tuổi, cái tuổi của những rung động đầu đời.
Vào một ngày đẹp trời đi học, cô đã cứu sống một chàng trai, người mà vừa nhìn đã khiến cô rung động.
Nhưng mà, tại sao người ấy lại thích em gái cô chứ?
---
"Thừa Khanh hôm nay đến ăn cơm. Con lên phòng chăm chút lại bản thân đi" Hai chị em cô đang cùng mẹ ở dưới bếp, nhưng bà chỉ nói Mễ Lạp sửa soạn đợi Thừa Khanh đến.
Thừa Khanh, chính là người cô đã cứu. Cũng thật trùng hợp, anh ấy lại là con trai bạn thân của mẹ. Biết em gái cũng thích anh ấy, bà không ngừng ra sức gán ghép.
"Mễ Nghi, mẹ biết tâm tư của con. Nhưng Mễ Lạp thích Thừa Khanh, mà Thừa Khanh cũng đã tỏ tình con bé rồi. Con nên biết thân biết phận"
Mễ Nghi khẽ nghẹn ở tim. Phải, Thừa Khanh cũng đã tỏ tình Mễ Lạp, hai người họ đã là một đôi rồi.
Cô vốn không nên lấy chuyện cứu người làm cái cớ, cô hiểu tình cảm không thể ***. Nhưng anh ấy, không thấy một chút biết ơn nào với cô sao. Không một lời cảm ơn, không một lần nhắc đến, mọi sự quan tâm đều là giành cho Mễ Lạp.
Còn mẹ cô, có cần phải vô tâm vậy không? Rõ ràng cô cũng là con gái bà, nhưng bà lại như sợ cô sẽ ςướק mất người em gái yêu vậy.
----
Thừa Khanh nhìn qua khung cửa sổ, ngắm nhìn hai chị em đang cười nói gì đó, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Ánh mắt của anh, lưu luyến nhìn, là nhìn Mễ Nghi.
Mễ Nghi và Mễ Lạp là chị em sinh đôi, nhưng có một điểm rất dễ nhận biết là màu mắt hai người.
Mễ Lạp có màu mắt nâu, còn Mễ Nghi có lẽ theo gen ba mà mang màu mắt xanh đặc biệt hút hồn.
Thừa Khanh có lẽ cũng bị thu hút bởi ánh mắt này, còn có nét nhẹ nhàng buồn bã của cô.
Anh lấy ra trong túi một chiếc vòng mà ngắm nhìn. Thừa Khanh nhớ một lần bị rơi xuống bể bơi, không biết may mắn được ai cứu sống. Đến khi tỉnh lại, trong tay nắm chặt chiếc vòng, xung quanh còn rơi vãi mấy tấm ảnh thẻ, là Mễ Lạp.
Anh đã tìm kiếm, và xác định người cứu mình là Mễ Lạp.
Cô ấy xinh đẹp, tốt bụng, xuất phát từ sự biết ơn, anh xem đó là tình yêu. Vì vậy anh đem hết yêu thương giành cho Mễ Lạp. Còn những cảm giác khác lạ đối với Mễ Nghi, anh chỉ có thể tận lực, kìm nén xuống.
---
"Sao em lại ở đây?" Trên sân thượng lộng gió, Thừa Khanh tiến đến gần Mễ Nghi. Cô đang thơ thẩn ngắm nhìn gì đó.
"Có chút ngột ngạt, lên đây cho thoáng" Mễ Nghi không nghĩ sẽ có lúc anh đứng riêng với mình, khẽ cười nói.
Thừa Khanh chống hai tay lên lan can, lại nói "Trông em rất hay buồn"
"Vậy sao?" Mễ Lạp có chút bối rối đáp lại, ánh mắt lại rơi trên tay anh. Anh đang cầm một vật gì đó chơi đùa.
Vòng của cô? Ngày cứu anh cô đã mất nó, không nghĩ anh đang giữ. Cô có nên mở miệng đòi lại không?
Đã không cảm ơn cô một tiếng thì thôi, còn lấy vòng của cô nữa.
Mễ Nghi ngước lên nhìn anh, muốn nói gì đó thì chững lại.
Anh đang nhìn cô, sao lại nhìn cô bằng ánh mắt này chứ?
"Mễ Nghi"
Môi anh mấp máy tên cô, ánh mắt khẽ lay động, hết nhìn mắt lại dời xuống đôi môi cô.
"Ưm..."
Thừa Khanh, hôn cô?
Cô đang mơ? Là mơ đúng không.
Mễ Nghi bị hành động của anh dọa sợ. Suy nghĩ đình trệ, nhất thời quên cả phản ứng.
"Hai người... đang làm gì vậy?"
"Mễ Lạp, không như em nghĩ đâu?" Mễ Nghi hốt hoảng vọo đẩy anh ra. Sao lại thành thế này? Cô vừa làm gì vậy chứ?
"Hai người..."
"Mễ Lạp, mau gọi cấp cứu"
---
"Mễ Nghi, tại sao, tại sao con có thể làm chuyện xấu hổ đó hả. Con có thấy hậu quả mình gây ra chưa. Nếu Mễ Lạp có mệnh hệ gì, mẹ sẽ không tha cho con"
Trươc phòng cấp cứu, mẹ không ngừng gào khóc, đánh túi bụi vào người cô.
Thừa Khanh lúc này cũng như người mất hồn, ngồi thẫn thờ trên ghế dài, hai tay đan chặt vào nhau.
Mình đã làm gì vậy, sao lại xúc động vậy chứ. Mễ Lạp, em nhất định không được làm sao.
Đèn cấp cứu cuối cùng cũng tắt, một vị bác sĩ từ trong đi ra.
"Tình trạng bệnh nhân không khả quan lắm, e là phải... thay tim. Trong vòng 24 giờ, cần tìm quả tim thích hợp, nếu chậm trễ..." Vị bác sĩ nói tới đây liền ngừng, vế sau có lẽ ai cũng hiểu.
Mẹ cô vừa nghe đã không chịu được mà gục xuống, may có ba cô đỡ kịp. Có lẽ không chịu được nữa, bà cứ thế ngất xỉu rồi.
---
"Mẹ tỉnh rồi sao?"
"Lạp... Lạp Lạp..." Bà vừa tỉnh dậy, nghĩ đến những chuyện xảy ra trước đó, bắt đầu mất bình tĩnh.
"Mẹ..."
"Còn, còn bao lâu nữa?" Bà hỏi không đầu đuôi, nhưng cô vẫn hiểu.
"5 tiếng nữa" Biết bà không chịu được, Mễ Nghi vẫn phải cắn răng nỏia thời gian còn lại của Mễ Lạp.
Mẹ cô bỗng trầm lặng đi "Chưa tìm được quả tim thích hợp sao?" Bà giọng buồn buồn hỏi.
Mễ Nghi lắc đầu, bọn họ đã tìm mọi cách, nhưng thời gian quá ngắn.
Chợt, tay cô bị siết lại, mẹ kéo lấy tay cô.
"Mễ Nghi, cứu em con. Được không? Cứu Mễ Lạp, dùng trái tim của con, cứu Mễ Lạp"
Mễ Nghi ngge bà nói, hơi thở trong người như bị rút cạn. Cô hốt hoảng lắc đầu như không tin những gì mẹ nói, loạng choạng chạy khỏi phòng bệnh.
Rõ ràng, cô cũng là con gái của mẹ mà.
---
Mễ Nghi về nhà nhốt mình trong phòng. Thật ra không đợi mẹ lên tiếng, cô cũng đã có dự định đó. Nhưng tại sao, mẹ lại không cho cô được ra đi thanh thản. Tại sao mẹ lại nhẫn tâm như vậy, đâm một nhát dao vào tim cô.
Ting ting.
Chợt tin nhắn đến, là của Thừa Khanh.
[Ra mở cửa cho anh đi]
Thừa Khanh.
Mễ Nghi vội chạy ra ngoài. Thời gian của cô không còn nhiều, cô cũng muốn hạnh phúc, dù chỉ là ngắn ngủi. Nhưng mà...
Cánh cửa bật mở, người bên ngoài bỗng quỳ rạp xuống.
"Mễ Nghi, làm ơn, cứu Mễ Lạp"
Cứu Mễ Lạp.
Bùm. Trong đầu cô nổ mạnh, cô có thể cảm nhận được, trái tim cô bị P0'p nát thành từng mảnh, đau đớn.
Hô hấp cô không thông, vội xoay người đóng rầm cửa, cả cơ thể vô lực trượt xuống.
Còn có ai, có ai, để ý đến sự tồn tại của cô?

Novel79, 08/07/2024 03:27:03

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện