"Tích tích tích tích......"
Máy truyền tin phát ra tiếng vang quấy nhiễu người thanh mộng, Lục Bất Phá trùm chăn che lại đầu, mí mắt căn bản không mở ra được, theo bản năng mà sờ sờ bên người, trống không. Hiên Viên Chiến hẳn là đi quân bộ. Che lại lỗ tai, Lục Bất Phá tiếp tục ngủ. Ngày hôm qua khóc đến quá nghiêm trọng, đôi mắt cần tĩnh dưỡng. Chính là cái âm thanh tích tích đáng ghét căn bản không tính buông tha cậu, khi Lục Bất Phá tức giận đến muốn mắng chửi người, tiếng tích tích đã không còn.
"Tiểu Phá, ngươi đã trở lại?"
"Bạch Thiện gia gia, con là Tinh Tinh, daddy còn đang ngủ."
"Nga, là Tinh Tinh a. Ách, Bạch Thiện gia gia là muốn hỏi daddy con một chút hôm nay có thể đến uỷ ban tới một chuyến hay không, chúng ta có một số việc muốn tìm y thảo luận."
Giúp daddy nghe máy truyền tin, Hiên Viên Tinh xem ௱oЛƓ của người trong chăn một cái, khó xử mà nói: "Bạch Thiện gia gia, daddy không có cùng con nói, con cũng không biết daddy khi nào rời giường."
"Như vậy a...... Kia chờ sau khi daddy con tỉnh lại, con nói y liên hệ ta."
"Tốt."
"Kia tái kiến, Tinh Tinh."
"Tái kiến, Bạch Thiện gia gia."
Đóng máy truyền tin, thấy daddy không có dấu hiệu tỉnh lại, Hiên Viên Tinh đem máy truyền tin nhẹ nhàng mà phóng tới trên tủ đầu giường. Daddy ngày hôm qua khóc đến đôi mắt đều sưng lên, hôm nay khẳng định mở không nổi. Hiên Viên Tinh rất muốn đi ra ngoài mân mê những cái linh kiện của mình, chính là bao tay còn chưa có làm ra tới, bé đã đáp ứng ba ba cùng daddy phải bảo vệ tay chính mình, cho nên một buổi sáng, Hiên Viên Tinh liền ở giữa linh kiện và hứa hẹn khó xử.
"Tích tích tích tích......"
Hiên Viên Tinh ở thời điểm máy truyền tin lần thứ tư vang lên âm thanh nhanh chóng ấn hạ, lần này là Âu Dương Long. Đối phương không có nhìn đến hình ảnh Lục Bất Phá, buồn bực mà kêu: "Tiểu Phá? Là ngươi sao?"
Trên giường có động tĩnh, Hiên Viên Tinh ôm máy truyền tin chạy nhanh ra ngoài phòng, rất nhỏ vừa nói: "Âu Dương thúc thúc, là con, Tinh Tinh, daddy còn chưa có rời giường."
"Tinh Tinh?" Âu Dương Long nhìn xem thời gian, đều mau giữa trưa, Tiểu Phá còn ngủ?
Hiên Viên Tinh rất có lễ phép hỏi: "Âu Dương thúc thúc, daddy ngày hôm qua đã khuya mới trở về, cho nên còn đang ngủ, ngài tìm người có chuyện gì sao?"
.............
"Đừng khóc, tổn hại thân thể. Lục tỷ cùng phụ thân sẽ không nguyện ý nhìn em như vậy." Nói an ủi, Hiên Viên Chiến nhỏ thuốc vào mặt cùng mí mắt Lục Bất Phá.
"Em sẽ tận lực bình tĩnh trở lại, nhưng yêu cầu thời gian."
"Em vẫn luôn thương tâm, Tinh Tinh, Tiểu Cửu cùng Quang Vinh đều lo lắng. Lại còn có rất nhiều sự tình cần em ra mặt xử lý."
"Em biết, em đáp ứng anh mau chóng khoẻ lại."
"Ân."
"Ô ô......" Tiểu Phá không khóc, Tiểu Phá còn có Tiểu Quang, Tiểu Cửu cùng Tinh Tinh, Tiểu Phá không khóc.
Lục Bất Phá nhàn nhạt mà cười: "Ta biết, ta còn có các ngươi, cho nên ta thực mau liền sẽ không khóc."
"Ô......" Tinh Tinh cùng Tiểu Cửu đang ngủ, Tiểu Quang không nói.
"Quang Vinh vất vả."
"Ô......" Tiểu Quang thích, Tiểu Quang không vất vả.
Duỗi tay ôm lấy Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá ở trong lòng ng hắn tìm kiếm an ủi. Cậu xác thật không thể luôn mang tinh thần sa sút đi xuống, cậu còn có ba hài tử, còn có Hiên Viên Chiến, còn có Charlie Kim, còn có chủ tịch quốc hội, còn có rất nhiều rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều chuyện yêu cầu cậu ra mặt.
"Hiên Viên Chiến, em đói bụng, có gì ăn không?"
Hiên Viên Chiến tâm buông xuống một ít, Tiểu Phá đói chính là chuyện tốt.
"Anh đi làm cho em ăn, muốn ăn cái gì?"
"Gì cũng được, buổi tối em lại ăn."
"Hảo."
Hiên Viên Chiến chịu thương chịu khó mà đi nấu cơm, Lục Bất Phá dựa vào đầu giường thanh tỉnh trong chốc lát, cũng bình phục một chút tâm tình. Sau đó lấy máy truyền tin bát thông dãy số Charlie Kim, máy truyền tin chỉ vang hai tiếng, đối phương liền chuyển được.
"Charlie Kim."
"Tiểu Phá, thân thể đã tốt hơn chưa? Hiên Viên sư trưởng nói ngươi không thoải mái."
"Không có việc gì, chính là ngày hôm qua khóc quá nhiều, đôi mắt đau."
"Ta đi bệnh viện cho lấy cho ngươi c*** nhỏ mắt."
"Không cần đâu, trong nhà có. Hiện tại đã khá hơn nhiều. Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai liền có thể bình thường đi làm."
"Vậy là tốt rồi, bất quá không cần miễn cưỡng."
"Ân."
Không có nói đến chuyện công tác nữa, Charlie Kim dặn dò Lục Bất Phá phải hảo hảo nghỉ ngơi, hai người lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, Charlie Kim bỗng nhiên nhớ tới có chuyện bởi vì Lục Bất Phá về nhà mà đã quên nói.
"Đúng rồi, Tiểu Phá, thời điểm ngươi đi, sóng điện não Thượng Quan trưởng phòng có phản ứng."
"Thật sự?!" Lục Bất Phá kích động mà ngồi dậy.
"Đúng. Tuy rằng không thể cùng phản ứng sóng điện não người bình thường so sánh với, nhưng lại là phi thường rõ ràng, hữu lực hoạt động.”
Lục Bất Phá xốc lên chăn xuống giường: "Ta hiện tại đi bệnh viện."
"Tiểu Phá, không nên gấp gáp, ngươi nghỉ ngơi tốt lại đi."
"Không, ta chờ không kịp. Ta đi bệnh viện. Charlie Kim, ta tối nay lại liên hệ ngươi."
Máy truyền tin bên kia cười: "Tốt."
Ném xuống máy truyền tin, Lục Bất Phá thẳng đến phòng tắm. Khi Hiên Viên Chiến bưng cơm tiến vào, trên giường không có người, phòng tắm có tiếng nước. Buông chén, hắn đi đến phòng tắm cũng không có gõ cửa, trực tiếp mở cửa đi vào, người đang tắm dưới vòi sen xoay đầu, vẻ mặt H**g phấn mà nói: "Hiên Viên Chiến, Charlie Kim mới nói sóng điện não Thượng Quan có phản ứng, em muốn đi bệnh viện."
"Trước ăn cơm xong lại đi, anh và em cùng nhau qua đi."
"Hảo!"
Hiên Viên Chiến đem mang khoai nấu chín, sau đó đảo nhuyễn, rau trộn xào cùng thịt, khi Lục Bất Phá nhìn đến đồ ăn trong chén, không nói hai lời trực tiếp bưng chén liền ăn. Vì cái gì! Vì cái gì! Vì cái gì đồ ăn Mang Tà Tinh rõ ràng có thể ăn rất ngon, chính là bọn họ liền không thể làm cho đồ ăn trở nên ngon!
Lục Bất Phá ăn đến miệng căn bản không rảnh nói chuyện, Hiên Viên Chiến một con mắt hiện ra ôn nhu cùng vui sướng, xem ra hắn làm đồ ăn đạt tiêu chuẩn.
Ăn ngấu nghiến cơm nước xong, Lục Bất Phá thay đổi quần áo, thấy nhi tử cùng Tiểu Cửu ở trên người Quang Vinh chơi chơi trốn tìm, cậu liền không có gọi bọn hắn, dặn dò Quang Vinh chiếu cố hảo hai người, câuh cùng Hiên Viên Chiến cùng đi bệnh viện.
Trong phòng bệnh Thượng Quan Nông, Âu Dương Long cùng Tư Không Vô Nghiệp đều ở, nhìn thấy Lục Bất Phá, hai người rất là cao hứng, bọn họ chính là tìm Lục Bất Phá vài ngày. Còn không đợi Lục Bất Phá dò hỏi tình huống hiện tại Thượng Quan Nông, Âu Dương Long cùng Tư Không Vô Nghiệp liền giành trước nói: "Tiểu Phá, Nông sóng điện não có phản ứng!"
Lục Bất Phá chớp đôi mắt vẫn còn có chút sưng to vui sướng mà nói: "Ta đã biết, vừa rồi Charlie Kim nói cho ta. Thượng Quan hiện tại thế nào? Sóng điện não phản ứng có hay không gia tăng xu thế?"
"Có! Có!" Hai người vội không ngừng mà trả lời, thậm chí đem Hiên Viên Chiến đẩy ra một bên, gấp không chờ nổi mà nói, "Tiểu Phá, chúng ta tìm ngươi chính là vì chuyện này. Từ sau khi Nông sóng điện não có phản ứng, chúng ta mỗi ngày đều cùng hắn nói nhiều, chúng ta phát hiện có đôi khi Nông sóng điện não sẽ bởi vì chúng ta giảng nội dung mà sinh ra dao động rõ ràng. Tiểu Phá. Chúng ta phiền toái nhờ ngươi mỗi ngày tới bệnh viện một chuyến, cùng Nông trò chuyện. Ngươi đối Nông ý nghĩa bất đồng, có lẽ ngươi có thể khiến Nông nhanh tỉnh lại!"
Thấy hai người khi nhắc tới Thượng Quan Nông sóng điện não rõ ràng vành mắt đều đỏ, Lục Bất Phá giả vờ không vui mà nói: "Này như thế nào có thể tính phiền toái? Dù ngươi không đề cập tới, ta cũng sẽ mỗi ngày tới. Các ngươi yên tâm đi, nếu Thượng Quan sóng điện não cũng phản ứng, hy vọng của chúng ta liền lớn hơn nữa. Hôm nay sau khi trở về ta liền liệt kê một cái mục lục, về sau ta mỗi ngày giảng cho Thượng Quan một chuyện xưa. Thượng Quan khẳng định cũng biết chúng ta ngóng trông hắn sớm một chút tỉnh lại, hắn cũng sẽ nỗ lực."
"Tiểu Phá, cám ơn ngươi!"
Âu Dương Long cùng Tư Không Vô Nghiệp bắt lấy mỗi bàn tay Lục Bất Phá, cảm kích mà nắm chặt.
Bất quá có người không vui, bắt tay liền bắt tay, nắm lâu như vậy làm gì! Đem Lục Bất Phá tay từ trong tay hai người rút ra, Hiên Viên Chiến chen vào giữa vào ba người, thực không cao hứng mà nói: "Tiểu Phá đã cùng ta kết hôn, các ngươi không cần tùy tiện chạm vào y."
"Thiết!" Hai người mặt lộ vẻ khinh thường, bất quá bởi vì đánh không lại người này, bọn họ cũng chỉ có thể như thế nho nhỏ biểu đạt một chút chính mình bất mãn.
Rút tay, Lục Bất Phá đối với Hiên Viên Chiến có đôi khi không thể tiếp thu độc chiếm dục chỉ có thể ở trong lòng trợn trắng mắt, cậu nhưng không nghĩ bởi vì loại việc nhỏ này mà cùng gia hỏa này giận dỗi.
Ở bêm giường bệnh ngồi xuống, Lục Bất Phá xua xua tay: "Hảo, các ngươi làm gì thì làm đi, ta muốn ở chỗ này cùng Thượng Quan trò chuyện."
Hiên Viên Chiến nhìn đồng hồ, nhắc nhở nói: "Hai cái sau anh sẽ quay lại đón em."
"Hảo."
"Tiểu Phá, vậy ngươi cùng Nông nói chuyện đi. Chúng ta liền đi trước, tối nay chúng ta sẽ qua tới bồi hắn."
"Hảo."
Cửa phòng đóng, phòng bệnh thanh tĩnh. nụ cười trên mặt Lục Bất Phá biến mất, cậu cầm tay Thượng Quan Nông hiện hơi lạnh lẽo, ghé vào trên giường bệnh, ngữ khí sâu kín mà nói hết: "Thượng Quan...... Ta rất khó chịu...... Rất muốn khóc."
Người này là người ôn nhu nhất liên bang, là bạn thân nhất của cậu. Trong lòng buồn khổ không thể cùng Hiên Viên Chiến nói, sợ người nọ sẽ tự trách; càng không thể cùng người khác nói, sợ làm cho khủng hoảng. Duy nhất có thể nói chỉ có người này. Cho khi người này tỉnh, cậu cũng không cần dấu diếm, bởi vì người này sẽ không trước bất kỳ ai lộ ra bí mật của cậu, cho dù là Âu Dương Long cùng Tư Không Vô Nghiệp. Cho nên, cậu muốn cùng Thượng Quan nói chuyện, muốn cùng bằng hữu duy nhất của mình mà nói.
"Thượng Quan, thực xin lỗi, ta mười ngày đều không có tới xem ngươi. Ngươi nhất định không thể tưởng được ta đi đâu." Lục Bất Phá tiến đến Thượng Quan Nông bên tai, "Ta trở về địa cầu trước kia, trở về địa cầu đi gặp lão ba lão mẹ ta......"
Không có bất luận cái gì dấu diếm, Lục Bất Phá từ hắn biết được có khi quang Xuyên Toa Cơ chuyện này nhi bắt đầu nói. Đắm chìm trong chính khổ sở của mình, cậu không có nhìn đến trên công cụ theo dõi sóng điện não dao động trở nên càng rõ ràng. Ngạo tuyết ngưng hương ghi vào sửa sang lại.
Lục Bất Phá vừa xuất hiện ở bệnh viện, tin tức liền cậu trở về nháy mắt lan truyền. Bất quá bởi vì là đến thăm Thượng Quan Nông, lại là ở bệnh viện, cho nên Lục Bất Phá đóng máy truyền tin. Mà cùng Lục Bất Phá quan hệ chặt chẽ nhất, Hiên Viên Chiến liền thành bí thư lâm thời của cậu, máy truyền tin vang không ngừng, đều là hỏi Mang Tang Tử tiên sinh khi nào rảnh. Hiên Viên Chiến lấy Lục Bất Phá thân thể không khoẻ, lại thỉnh cho cậu hai ngày nghỉ. Lục Bất Phá cũng không biết, cậu bất quá ở Mang Nghiêng mười ngày không có lộ diện, liền có một đống chuyện chờ cậu.
Hai giờ sau, Hiên Viên Chiến đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng bệnh, gõ ba tiếng, hắn mở cửa đi vào, nửa cái ấn đường nháy mắt ninh khởi. Người ngồi ở mép giường nhanh chóng dụi duih đôi mắt, quay đầu, miễn cưỡng cười nói: "Anh cũng thật đúng giờ, một phút đồng hồ đều không nhiều lắm cho em."
Hiên Viên Chiến đóng cửa đi vào, ở bên người cậu ngồi xổm xuống. Trầm giọng nói: "Em khóc quá nhiều, không cần lại khóc."
"Em biết, em biết. Em chỉ là cùng Thượng Quan nói chuyện về nhà liền có điểm nhịn không được." Nói, nước mắt lại chảy ra, Lục Bất Phá hít hít cái mũi, "Em vừa trở về, khẳng định rất khó khống chế."
"Không được, không thể lại khổ, thân thể của em sẽ bị hao tổn."
Lau nước mắt cho Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến nói: "Chuyện này anh không có cách nào không ích kỷ. Tiểu Phá, anh biết em không muốn rời bọn họ, chính là anh cùng Tinh Tinh không thể không có em. Tiểu Phá, cám ơn em vì anh cùng Tinh Tinh ở tại chỗ này. Anh không có cách nào lại để em trở về xem bọn họ, nhưng anh cam đoan sẽ chiếu cố hảo em cùng Tinh Tinh. Cho nên, đừng khóc. Nơi này là nhà của em, là nhà của chúng ta."
Con người rắn rỏi Hiên Viên Chiến có thể nói ra mấy lời cảm tính như vậy, Lục Bất Phá vừa muốn khóc, bởi vì cảm động. Mạnh mẽ sát sát đôi mắt, cậu hít sâu mấy hơi thở, thật mạnh gật đầu: "Em không khóc. Dù anh không ích kỷ, em cũng sẽ lựa chọn trở về. Bởi vì nơi này có anh cùng Tinh Tinh, có Thượng Quan, có người cần em, yêu thương em."
Hiên Viên Chiến ôm lấy Lục Bất Phá, trong lòng đồng dạng tràn ngập cảm động.
Đem nước mắt cuối cùng cọ ở trên quần áo Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá thấp giọng hỏi: "Ảnh gia đình chúng ta còn không?"
"Trương hình ảnh kia đã không còn, nhưng bên não trái anh vẫn còn, anh đã lưu vào quang điện bổn."
"Cám ơn anh, Hiên Viên Chiến."
"Không cần nói cám ơn với anh, anh chỉ cần em đừng khóc."
Thật sâu nghe hương vị trên người Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá đột nhiên phát hiện chính mình giống như chưa từng có cẩn thận ngửi qua người này. Hai tay ôm chặt lấy đối phương, Lục Bất Phá ở trong lòng nói: "Lão ba lão mẹ, tha thứ con bất hiếu, nhà của con ở chỗ này, tâm của con, cũng ở chỗ này. Lão ca, lão ba lão mẹ làm ơn nhờ huynh."
"Về nhà đi, anh nấu cơm cho em."
"Hảo, còn muốn ăn trưa, anh làm cho em đậu hủ."
"Hảo."
Bế lên Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến đứng dậy rời khỏi phòng bệnh. Người ở bệnh viện nhìn thấy Mang Tang Tử tiên sinh bị Hiên Viên sư trưởng ôm đi ra ngoài, đều tin Mang Tang Tử tiên sinh thân thể xác thật không tốt.
Trên phi hành khí, Lục Bất Phá liền vội đến không bỏ xuống được máy truyền tin. Rất nhiều rất nhiều người, có uỷ ban, có bệnh viện, có hài tử, có bộ môn khác, có nhận thức, có không quen biết, mọi người đánh tới duy nhất mục đích đều là dò hỏi Mang Tang Tử tiên sinh tình huống thân thể, dặn dò cậy phải hảo hảo nghỉ ngơi, không cần mệt nhọc. Bọn nhỏ chúc phúc càng trực tiếp, càng hồn nhiên, ngay cả đang ở tập huấn - Quách Mật Nhi đều nóng vội vạn phần mà dò hỏi trạng huống Lục Bất Phá thân thể. Bệnh viện viện trưởng càng là toán dẫn dắt một chi chữa bệnh tiểu tổ tiến đến chỗ ở Mang Tang Tử tiên sinh vì cậu chẩn đoán.
Lục Bất Phá cười, vành mắt hồng, cậu chỉ là có điểm thương tâm, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi. Khi cậu trả lời cái tin tức cuối cùng, Hiên Viên Chiến đã đem đồ ăn mang lên bàn. Buông máy truyền tin, Lục Bất Phá trên mặt lộ ra phát ra tươi cười từ nội tâm, còn có tiêu tan.
"Hiên Viên Chiến, thật tốt vì anh cùng em trở về; thật tốt vì, anh đem em mang theo trở về." Trở về, sẽ khiến lão ba lão mẹ thương tâm; nhưng không trở lại, lại sẽ khiến rất nhiều rất nhiều người thương tâm. Cậu tin tưởng, sau khi lão ba lão mẹ biết nhất định sẽ mạnh mẽ ủng hộ quyết định của cậu. Cho dù không biết, lão ba lão mẹ cũng sẽ ủng hộ, bằng không lão ba lão mẹ sẽ không ở tình huống luyến tiếc cực độ còn đưa cậu đi.
Hiên Viên Chiến nửa khuôn mặt thần sắc hòa hoãn, đem chiếc đũa nhét vào trong tay Lục Bất Phá, nhàn nhạt mà nói: "Ăn cơm, ăn cơm xong đi ngủ."
"Hảo!"
"Ba ba, người nấu cơm như thế nào đột nhiên trở nên tốt như vậy!"
Tiểu hài tử nào đó mặt đã chôn đến trong chén.
"Hiên Viên Tinh! Tiểu Cửu! Chừa cho daddy với!"
"Ma Ma Ma Ma......"
"Ô......"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.