Vừa tròn 18 tuổi, Ôn Mạn Nhu đã được gã cho một người đàn ông lớn hơn cô tận 7 tuổi, do lời hứa của cha cô năm xưa với người gia đình đó.
Hắn phong độ, điển trai và vô cùng tài hoa. Người ta hay gọi hắn là Chủ tịch Cao, còn trẻ nhưng tài sản lớn không đếm được, nắm giữ bao nhiêu cổ phần trong giới cổ đông.
Mạn Nhu chỉ là một sinh viên bình thường, nhà không giàu, nhan sắc cũng không quá nổi bật. Thứ có thể bù đắp lại cho cô là làn da trắng từ bé và thực lực học tập tốt.
Ngày cưới, lễ đường trống trải đến lạnh người. Chỉ có vài người 2 bên viên họ, một vài đồ trang trí và lễ cưới cũng diễn ra rất chóng vánh.
Mặt hắn từ lúc diễn ra hôn lễ đến tận đêm tân hôn vẫn giữ nguyên trạng thái khó chịu không thay đổi.
“Tôi biết anh ghét tôi, tôi cũng không mấy vui vẻ gì với cuộc hôn nhân này!”
“Cô nghe cho rõ, đừng lại gần Cao Lãng này bất cứ lúc nào, cũng đừng mong tới việc tôi sẽ ngủ chung giường với cô!”
“Tôi... tôi biết rồi!”
“Tức c/h-ết đi được!”
Anh học hằn bỏ đi, để lại mình cô trong căn phòng trống trãi này.
[...]
Sáng, cô thức dậy, chuẩn bị đi học như ngày thường. Nhưng khi vừa xuống cổng, cô bị vệ sĩ chặn lại.
“Thưa cô Ôn, ông chủ chúng tôi không cho phép cô ra khỏi đây!”
“Này, tôi phải đi đến trường! Trễ giờ rồi đấy!”
“Cao thiếu gia đã làm đơn nghỉ học cho Ôn tiểu thư rồi, xin người hãy ngoan ngoãn ở trong nhà!”
Cô bực tức, cố chạy đi nhưng không được.
Đến tối, Cao Lãng về đến nhà, đi thẳng đến phòng Mạn Nhu, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
“Này, từ nay trở đi, cô không được phép ra khỏi nhà, nghe rõ chưa?”
“Tại sao chứ? Anh không thể bắt ép tôi quá đáng như vậy được!”
“Nên nhớ, tôi là chồng trên giấy tờ cô, cô phải nghe theo lời tôi! Cô! Không được phép ra khỏi nhà!”
“Không được! Tôi còn phải đi học nữa!”
“Không học hành gì cả!”
Mạn Nhu bước tới định giằng co với Cao Lãng thì bị anh đưa tay lên Ь.óρ cổ.
“Bỏ... bỏ ra!”
“Tôi đã nói là cô không được phép ra khỏi đây!”
“Tại... tại sao chứ?”
“Cô nghĩ người ta sẽ nghĩ gì khi thấy cô bước ra từ nhà tôi hả? Cô cũng chỉ là giống gia đình cô, muốn vào đây để chiếm của cải của tôi thôi!”
Anh la lớn đến mức muốn thủng màng nhỉ, rồi đẩy cô về phía giường, bỏ đi trong tức giận.
Mạn Nhu ngồi phịch xuống, cô sợ hãi đến mức không kìm được nước mắt.
Mạn Nhu cô không làm gì sai cả, cô cũng chỉ là nạn nhân trong cuộc hôn nhân u ám này.
Vậy là cả đời, cô sẽ phải sống cùng với người mà cô gọi là chồng, kẻ vũ phu này.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.