Sau khi ly hôn, tôi thật sự thoải mái hơn rất nhiều.
Trước đây, cuộc sống của tôi xoay quanh một chữ—‘Bận’.
Từ sáng đến tối, từ đầu năm đến cuối năm, tôi không ngừng bận rộn.
Ngay cả ngày nghỉ Tết, cũng mệt mỏi đến rã rời.
Như thể, luôn có công việc không bao giờ hết.
Không có một giây phút nào để thật sự tĩnh tâm suy nghĩ về chính mình.
Sau khi ly hôn, từ một trạng thái căng thẳng, tôi chuyển sang thư thái.
Lần đầu tiên trong đời, tôi có thời gian để phát triển sở thích cá nhân.
Tôi đăng ký một lớp học vẽ, mỗi tuần ba buổi.
Trước đây, tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến việc này.
Tôi còn dự định đăng ký một lớp tiếng Anh, cố gắng cải thiện khả năng giao tiếp.
Tôi lên kế hoạch—
Mỗi năm vào kỳ nghỉ hè và đông, tôi sẽ đưa bố mẹ và con gái đi du lịch.
Vài năm nữa, khi đã du lịch trong nước đủ, khi khả năng tiếng Anh của tôi tốt hơn,
Tôi sẽ bắt đầu đưa họ đi du lịch nước ngoài.
Chỉ cần nghĩ đến những kế hoạch tương lai tươi đẹp này,
Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Tôi lại có nhiệt huyết với cuộc sống.
Sau một năm phát triển và quản lý, xưởng của tôi tiếp tục mở rộng quy mô.
Tôi và đối tác bận rộn nhiều tháng trời, mới sắp xếp xong việc trang trí văn phòng mới, tuyển dụng và đào tạo nhân viên, phân chia lại cơ cấu tổ chức.
Cuối cùng, mọi thứ cũng đi vào quỹ đạo.
Tôi quyết định tự thưởng cho mình vài ngày nghỉ ngơi.
Hôm đó, sau giờ làm, khi đi qua phòng bảo vệ, anh bảo vệ gọi tôi lại.
“Chị Nguyễn, tôi có chuyện muốn nói với chị.”
Giọng anh ấy hạ thấp, như sợ có ai nghe thấy.
“Có thể tôi quá đa nghi, nhưng để đề phòng, tôi vẫn muốn nhắc chị cẩn thận.”
Tôi nhíu mày.
“Chuyện gì vậy?”
Anh bảo vệ nhìn quanh, rồi thấp giọng nói:
“Thời gian trước, có một người đàn ông lén theo chị vào khu chung cư, tôi đã ngăn lại.”
“Tôi hỏi anh ta muốn tìm ai, tôi giúp liên lạc, nhưng anh ta không nói được.”
“Tối hôm sau, tôi lại thấy anh ta lảng vảng trước cổng khu.”
“Vừa thấy chị vào cổng, anh ta lại muốn đi theo, nhưng tôi tiếp tục ngăn lại.”
Tôi nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh bảo vệ nhìn tôi, giọng đầy nghiêm trọng:
“Chị đoán xem sao?”
“Người đó đã mua một căn hộ trong khu này.”
“Hơn nữa, căn hộ anh ta mua…
Là ngay trên tầng nhà chị.”
Tôi giật mình.
Anh bảo vệ tiếp tục:
“Bây giờ, anh ta đã là cư dân chính thức của khu, tôi không thể ngăn anh ta vào nữa.”
“Tôi không chắc liệu anh ta có nhằm vào chị hay không, nhưng tốt nhất là chị nên cẩn thận một chút.”
Tim tôi hơi trùng xuống.
Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Ai lại đi theo dõi tôi?
Ai lại chọn mua nhà ngay trên tầng nhà tôi?
Trực giác của tôi nói rằng…
Chuyện này không hề đơn giản.
Tôi gật đầu, cảm ơn anh bảo vệ.
Về nhà, tôi suy nghĩ một lúc, rồi quyết định lên tầng trên.
Đứng trước cửa thang máy, tôi chần chừ.
Nếu người đó có ý đồ xấu, một mình tôi không phải là đối thủ.
Cảm thấy không an toàn, tôi xoay người định quay về.
Vừa lúc đó, cửa thang máy đột ngột mở ra.
Tôi giật mình.
Bên trong, Giang Vĩnh Đạt đứng đó, nhìn thẳng vào tôi.
Tôi nheo mắt, giọng lạnh lùng:
“Nói đi, có ý gì đây?”
Ở một nhà hàng gần đó, tôi và Giang Vĩnh Đạt ngồi đối diện nhau.
Dưới ánh đèn sáng rõ, tôi nhìn kỹ lại người đàn ông này—
Và giật mình.
Anh ta già đi rất nhiều.
Chỉ mới hơn một năm không gặp…
Anh ta hốc hác, gầy gò.
Gương mặt hằn sâu những nếp nhăn, khuôn mặt hóp lại.
Nhưng thứ khiến tôi ngạc nhiên nhất…
Là mái tóc anh ta.
Từng sợi bạc, như một lớp sương trắng phủ kín.
Tôi không khỏi cảm thán:
“Sao không nhuộm tóc?”
Giang Vĩnh Đạt thoáng sững sờ, rồi cười nhạt:
“Ồ, em nói tóc à?”
Anh ta khẽ thở dài:
“Tóc mọc nhanh lắm, vài hôm lại phải nhuộm, anh lười.”
Tôi không muốn vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề:
“Tại sao anh lại ở tầng trên nhà tôi?”
Anh ta bật cười, nhưng nụ cười chua chát.
“Anh bị mất ngủ. Mất ngủ nặng.”
“Cả đêm không ngủ được.”
“Đi khám bác sĩ tâm lý, họ nói là do lo lắng quá mức.”
“Anh đã thử mọi cách, nhưng không thể cải thiện.”
Tôi nhíu mày.
Anh ta tiếp tục, giọng trầm xuống:
“Sau đó… anh tình cờ thấy blog của em.”
“Anh nhìn thấy một bức ảnh của em, chiều hôm đó, anh ngồi tựa vào ghế văn phòng mà ngủ thiếp đi.”
“Mấy ngày sau, anh dựa vào bức ảnh đó để ngủ.”
Anh ta khẽ cười, nhưng đôi mắt đầy hối lỗi:
“Nhưng blog của em chỉ có một bức ảnh đó.”
“Vài ngày sau, bức ảnh cũng không còn tác dụng nữa, anh lại mất ngủ.”
Anh ta nhìn tôi, giọng khàn khàn:
“Vậy nên, anh mới… theo dõi em.”
“Anh phát hiện, chỉ cần gặp em, buổi tối anh có thể ngủ được.”
“Bảo vệ không cho anh vào khu, anh liền mua một căn hộ.”
“Ở đây ngủ, chứng mất ngủ của anh… tự nhiên khỏi.”
Tôi sững sờ.
Rồi bật cười.
Một nụ cười cay đắng.
“Anh đừng có vô lý quá.”
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
“Tốt nhất anh nên chuyển đi.”
“Mỗi đêm ở dưới nhà tôi, thế là sao?”
“Chúng ta đã ly hôn hai năm rồi, tôi không muốn có liên quan gì đến anh nữa.”
“Còn nữa, nếu vợ anh biết chuyện này, nghĩ rằng tôi đang quấy rối anh, đến tìm tôi gây rối thì sao?”
“Anh biết đấy, tôi ghét nhất là phiền phức.”
“Anh đã đề nghị ly hôn với cô ta.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.