Vừa cúp máy, điện thoại lại reo lên.
Tôi không nghe.
Anh ta tiếp tục gọi.
Lần này, tôi thẳng tay tắt máy.
Nằm trên giường, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh chiếc bánh kem sầu riêng mà anh ta nhắc đến.
Tôi không thích sầu riêng.
Dao Dao cũng không ăn sầu riêng.
Nhưng Giang Vĩnh Đạt rất thích.
Mỗi năm sinh nhật, tôi đều tự tay làm cho anh ta một chiếc bánh kem sầu riêng.
Anh ta rất thích, thậm chí có thể ăn hết cả cái bánh.
Nhớ lại cảnh tượng ấy, tôi khẽ cười.
Cười vì… bây giờ tôi không cần làm điều đó nữa.
Từ sau khi ly hôn, trong nhà không còn mùi sầu riêng.
Tôi không cần phải miễn cưỡng ngửi cái mùi mà mình ghét cay ghét đắng nữa.
Thật là tuyệt.
Sau khi ly hôn, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Chủ yếu là ít việc hơn.
Trước đây, ngoài việc quản lý xưởng, tôi còn phải lo liệu đủ thứ việc trong gia đình.
Sau giờ làm, tôi giúp con học bài, cuối tuần đưa con đi học thêm, quan tâm đến việc học, sức khỏe của con.
Tôi quản lý nhiều căn nhà, cửa hàng… Chỉ riêng chuyện tiền điện, nước, các hóa đơn hàng tháng cũng đủ phiền phức.
Việc nhà?
Tuy có người giúp việc lo nấu nướng, dọn dẹp, nhưng việc là quần áo, sắp xếp nhà cửa, vẫn là do tôi tự làm.
Chưa kể…
Dù bố mẹ chồng không sống cùng, nhưng lễ Tết vẫn phải chu đáo quà cáp, thăm hỏi.
Hai ông bà có chuyện gì cũng chỉ tìm tôi.
Trong mắt họ, con trai là ông chủ lớn, rất bận rộn, không nên làm phiền.
Còn tôi?
Tôi thì làm gì cũng được.
Không chỉ có thế.
Cả họ hàng hai bên, chỉ cần có ai đến thành phố, việc đầu tiên là tìm tôi, nhờ tôi lo liệu.
Bây giờ, tất cả những điều đó…
Đều không còn là chuyện của tôi nữa.
Tôi thoát ra khỏi vòng xoáy ấy, không còn phải lo lắng, không còn phải gồng mình nữa.
Tôi bỗng nhận ra…
Ly hôn không phải là mất đi.
Mà là giải thoát.
Trước đây, vì công việc kinh doanh của Giang Vĩnh Đạt, tôi phải duy trì mối quan hệ với các bà vợ của khách hàng.
Đi mua sắm, làm đẹp, thỉnh thoảng tặng quà, giữ mối giao tiếp tốt đẹp.
Lịch trình của tôi luôn dày đặc những ghi chú:
Ai sắp sinh nhật, ai sắp khai trương cửa hàng, ai có người thân nhập viện…
Bất cứ sự kiện nào cũng không được phép quên.
Còn bây giờ?
Tôi không còn phải bận tâm đến những điều đó nữa.
Tôi bán hết những căn nhà không cần thiết, chỉ giữ lại một căn hộ gần trường học cho con, một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố, và một biệt thự ở ngoại ô.
Như vậy, tôi không cần phải đau đầu quản lý quá nhiều bất động sản nữa.
Thực ra, tôi vốn không thích lo lắng, cũng chẳng phải kiểu người quá siêng năng.
Có thể lười biếng thì tôi sẵn sàng lười biếng.
Những năm qua, tôi luôn gánh vác mọi thứ, quán xuyến mọi việc, nhưng không phải vì tôi muốn thế.
Tôi làm vậy… vì tôi không có lựa chọn nào khác.
Giờ đây, ngoài công việc, tôi chỉ cần lo cho bản thân, cho Dao Dao và bố mẹ mình.
Những mối quan hệ rắc rối khác, tôi không cần bận tâm nữa.
Không còn những cuộc điện thoại xã giao.
Không còn những buổi tiệc tùng vô nghĩa.
Lịch trình của tôi, cuối cùng cũng sạch sẽ.
Khi tinh thần thoải mái hơn, tôi nhận ra mình có nhiều năng lượng để tập trung vào công việc.
Xưởng thiết kế của tôi nhanh chóng mở rộng quy mô.
Xưởng này tôi mở cùng một người bạn cũ thời đại học.
Khối lượng công việc không quá lớn, nhưng khách hàng ổn định.
Sau vài năm hoạt động, lợi nhuận hàng năm đều tăng trưởng tốt.
Hôm nay, trợ lý của tôi bước vào, báo có một đơn hàng lớn, lợi nhuận rất đáng kể.
Tôi còn chưa kịp trả lời, ánh mắt do dự của cô ấy khiến tôi hiểu ngay vấn đề.
Tôi cầm tập tài liệu lên, nhìn lướt qua…
Đối tác là công ty của Giang Vĩnh Đạt.
Tôi khẽ cười, đặt tài liệu xuống:
“Đơn hàng này chúng ta không nhận. Từ chối đi.”
Sau giờ làm, tôi bất ngờ thấy Giang Vĩnh Đạt đang đứng chờ ở sảnh công ty.
Anh ta bước tới, giọng điềm đạm:
“Cùng ăn một bữa nhé?”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, nhàn nhạt đáp:
“Không cần thiết.”
Anh ta không từ bỏ, tiếp tục hỏi:
“Anh chỉ muốn hỏi về đơn hàng đó. Tại sao em không nhận?”
Tôi nhếch môi cười:
“Công việc thì ra văn phòng nói, không cần phải ăn uống.”
Tôi dẫn anh ta vào văn phòng của mình.
Vừa ngồi xuống, Giang Vĩnh Đạt đã vội giải thích:
“Su Su, anh không có ý gì khác. Đơn hàng này dù sao cũng cần tìm đối tác. Đưa cho người khác thì thà đưa cho em.”
“Hơn nữa, anh tin tưởng chất lượng của em. Giao cho em, anh sẽ an tâm hơn. Anh còn tiết kiệm được công đoạn kiểm tra đối tác. Công ty em cũng kiếm được tiền. Đây chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao?”
Tôi nhấp một ngụm trà, thong thả nói:
“Lợi nhuận của đơn hàng này đúng là đáng kể. Từ chối thì hơi tiếc…”
Tôi dừng lại một chút, nhìn thẳng vào anh ta, giọng kiên định:
“Nhưng tôi không muốn nhận, vì tôi không muốn có quá nhiều liên hệ với anh.”
“Bây giờ anh đã tái hôn. Chúng ta từng có một đoạn hôn nhân. Nếu hợp tác, tôi không muốn vợ anh hiểu lầm rằng anh cố tình chăm sóc tôi, mới hợp tác với tôi—”
Giang Vĩnh Đạt ngắt lời tôi:
“Không đâu. Uyển Chi bây giờ đã nghỉ việc rồi. Cô ấy không giữ bất kỳ chức vụ nào trong công ty, cũng không có cơ hội can thiệp vào công việc. Chúng ta chỉ đơn thuần là hợp tác, không có lợi ích cá nhân, dù cô ấy biết cũng không có lý do phản đối.”
Tôi khẽ cười.
“Thật sao?”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, không giấu vẻ mỉa mai:
“Tôi nghe nói… quý phu nhân của anh gần đây đã phá hỏng một đơn hàng quan trọng của anh.”
Gương mặt Giang Vĩnh Đạt sầm xuống.
Rõ ràng, chuyện đó hoàn toàn có thật.
Tôi đứng dậy, khẽ nhướng mày, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát:
“Tuy lợi nhuận hấp dẫn, nhưng tôi càng là người sợ phiền phức. Để tránh rắc rối không đáng có, tôi thà không kiếm tiền đó.”
Tôi mở cửa, ra hiệu tiễn khách.
“Xin lỗi, Giang tổng. Anh tìm đối tác khác đi.”
Gương mặt Giang Vĩnh Đạt trông thật khó coi.
Từ khi nhắc đến vụ đơn hàng bị phá hỏng, sắc mặt anh ta đã tối sầm lại.
Xem ra, Dương Uyển Chi thực sự đã khiến anh ta gặp không ít rắc rối.
Tôi nhớ lại trước đây…
Chỉ cần nhắc đến cái tên Dương Uyển Chi, giọng nói của Giang Vĩnh Đạt sẽ dịu dàng không tự chủ.
Còn bây giờ?
Mới kết hôn chưa được bao lâu…
Sức ảnh hưởng của “ánh trăng sáng” đã gần như tan biến.
Có lẽ, ánh trăng sáng chỉ thích hợp để giữ trong tim, để hoài niệm.
Nhưng nếu biến nó thành người bạn đời, sống cùng ngày này qua tháng nọ…
Hiệu ứng bộ lọc dần dần biến mất.
Những khuyết điểm bị ký ức che mờ cũng từng chút, từng chút một lộ ra.
Thực ra, tôi chưa bao giờ tin rằng họ sẽ đi đến cuối đời với nhau.
Ngay từ khi ly hôn, tôi đã biết rằng…
Họ rất có khả năng sẽ không bền lâu.
Bởi vì tôi luôn tỉnh táo, lý trí hơn Giang Vĩnh Đạt.
Tôi hiểu rõ một điều:
Cái gọi là tình yêu khắc cốt ghi tâm… đôi khi chỉ là hoài niệm một giấc mộng đã xa.
Khi giấc mộng ấy hóa thành hiện thực, khi hai người thực sự sống bên nhau…
Thực tế sẽ bào mòn tất cả.
Hơn nữa…
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.