Mật mã đã bị thay đổi.
Anh ta thậm chí không cho tôi một cơ hội bước vào thế giới của mình nữa.
Trên đường về nhà, tôi tựa đầu vào cửa xe, bật cười chua chát.
Không ngờ lại có một ngày, tôi không thể liên lạc với Giang Vĩnh Đạt.
Người đàn ông ấy, trước đây luôn là người đầu tiên nghe điện thoại của tôi.
Anh ta từng nói rằng, dù có đang họp cũng sẽ chặn tất cả cuộc gọi khác, trừ tôi.
Cuối tuần, trong những chuyến dã ngoại của gia đình nhỏ, nếu có ai tìm không được Giang Vĩnh Đạt, họ sẽ gọi cho tôi—bởi vì tôi luôn có thể liên lạc được với anh ta.
Còn bây giờ?
Tôi nhớ lại vài ngày trước, có một bà vợ từng nói với tôi:
"Giờ ai muốn tìm Giang tổng, cứ liên hệ thư ký Dương, chắc chắn sẽ tìm được ngay."
Tôi không quan tâm lắm vào lúc đó.
Nhưng bây giờ, câu nói ấy vang vọng trong đầu tôi, nhói buốt như một lưỡi dao sắc lẹm.
Tôi không hiểu…
Tại sao một cuộc sống yên bình, tốt đẹp lại có thể trở nên như thế này?
Buổi tối, khi tôi về đến nhà, Dao Dao đã ngồi ngay ngắn bên bàn ăn.
Dạo này, con bé đều do tài xế đưa đón.
Tôi nói với con rằng ba đi công tác.
Cô giúp việc dọn cơm lên, tôi chuẩn bị ăn thì Dao Dao bỗng nhiên ngước mắt nhìn tôi.
Đôi mắt con bé ầng ậc nước.
“Mẹ ơi, ba không có đi công tác phải không?”
Tôi đang suy nghĩ nên nói gì, thì Dao Dao lại tiếp tục:
“Hôm nay con thấy ba.”
“Buổi sáng, ba đưa một bạn gái đến trường, tối lại đến đón bạn ấy.”
“Ba đi cùng một cô, còn ôm eo cô ấy.”
“Mẹ ơi, ba có phải không cần chúng ta nữa không?”
“Bạn ấy học cùng lớp sáu với con, mới chuyển vào lớp ba.”
“Con ra ngoài lớp nhìn bạn ấy rồi, bạn ấy còn không dễ thương bằng con.”
“Ba có phải muốn làm ba của bạn ấy không? Ba không thích con nữa sao?”
Tôi lặng người, trái tim như bị ai Ϧóþ nghẹt.
Tôi không thể nói thật với con bé.
Tôi chỉ có thể mỉm cười, xoa đầu con, dịu giọng nói:
“Ba chỉ tạm thời giúp bạn của ba chăm sóc con cái thôi. Một thời gian nữa, ba sẽ về.”
Nửa đêm, Dao Dao sốt cao.
Tôi vội cõng con lên xe, bảo tài xế đưa đến bệnh viện.
Trên xe, con bé mê man vì sốt, nhưng vẫn không ngừng gọi:
“Bố ơi…”
Dao Dao nắm chặt tay tôi, giọng thì thào:
“Mẹ ơi, bố sẽ đến đúng không?”
“Trước đây, mỗi lần con ốm, bố đều ở bên cạnh con.”
“Lần này con bị ướt hết người, sốt cao như vậy, chắc chắn bố sẽ đến mà… đúng không?”
Tôi ôm chặt con vào lòng, nhẹ giọng hỏi:
“Dao Dao, con cố tình làm mình ốm sao?”
Con bé khẽ gật đầu, giọng nhỏ xíu:
“Vâng… Con dùng vòi sen làm ướt người mà không lau khô.”
“Con biết chắc chắn sẽ thành công.”
“Lâu rồi con không gặp bố, con chỉ muốn gặp bố thôi.”
Tôi bật khóc.
“Con ngốc quá… Sao con lại ngốc như vậy?”
Con bé khẽ siết lấy tay tôi, đôi mắt đỏ hoe:
“Mẹ ơi, mẹ mau gọi cho bố đi. Nói với bố là con ốm.”
Tôi run run bấm số.
Điện thoại đổ chuông liên tục…
Nhưng không ai nhấc máy.
Sau khi truyền dịch xong, trời đã sáng.
Dao Dao ngủ thiếp đi trên giường bệnh.
Tôi sờ trán con, vẫn còn nóng.
Tôi lập tức gọi điện xin phép nghỉ học cho con.
Hơn mười giờ sáng, Dao Dao tỉnh lại.
Tôi mua chút cháo cho con rồi đưa con xuất viện.
Khi đi qua hành lang bệnh viện, Dao Dao đột nhiên dừng lại, ngẩn người nhìn về phía trước.
Tôi nhìn theo ánh mắt của con bé—
Và thấy một gia đình ba người.
Giang Vĩnh Đạt.
Dương Uyển Chi.
Và một bé gái.
Cô bé đó khoảng mười một, mười hai tuổi, trạc tuổi Dao Dao.
Dương Uyển Chi cúi xuống, dịu dàng dỗ dành:
“Con yêu, con nói đau bụng mà? Ngoan, đi khám với bác sĩ nhé?”
Giọng nói mềm mại đến mức khiến người ta khó chịu.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Dương Uyển Chi.
Thật lòng mà nói, có chút thất vọng.
Cô ta gầy gò, yếu ớt, nhưng thực sự không hề đẹp.
Khuôn mặt vàng vọt, đôi mắt mệt mỏi.
Có thể thấy, những năm qua cô ta cũng chẳng có cuộc sống dễ dàng gì.
Tôi không hiểu…
Vì sao tôi lại thua một người phụ nữ như thế này?
Từ ngoại hình đến năng lực, tôi tự tin rằng cô ta không có điểm nào vượt trội hơn tôi.
Nhưng…
Có lẽ, sức mạnh của “mối tình đầu” thực sự quá lớn.
Dù không còn nhan sắc như xưa, cô ta vẫn có thể khiến Giang Vĩnh Đạt mê mẩn đến mất hết lý trí.
Bất chợt, cô bé kia nhìn mẹ mình, giận dỗi nói:
“Mẹ ơi, con lừa mẹ đấy. Con không đau bụng đâu. Con chỉ không muốn học thể dục thôi.”
“Mẹ không biết thầy giáo thể dục đáng sợ thế nào đâu. Lần nào cũng bắt chúng con chạy tám trăm mét!”
Dương Uyển Chi trừng mắt:
“Con bé này! Sao con có thể nói dối?”
Tôi khẽ siết chặt bàn tay.
Đột nhiên…
Tôi hiểu rồi.
Cái mà tôi thua, không phải con người của cô ta. mà là cảm giác hoài niệm mà cô ta mang lại.
Cô bé vội trốn sau lưng Giang Vĩnh Đạt.
Anh ta cười, vỗ về con bé như thể đó là con ruột của mình.
“Thôi nào, trẻ con mà, không muốn chạy tám trăm mét thì không cần chạy nữa.”
Rồi anh ta cúi xuống, giọng đầy dịu dàng:
“Không sao, chú sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm của con rằng con yếu, không thể chạy đường dài.”
Đôi mắt cô bé sáng rực lên, vui sướng:
“Thật ạ?”
Dương Uyển Chi cau mày, khẽ đẩy Giang Vĩnh Đạt một cái:
“Anh chỉ biết chiều con bé thôi.”
Tôi cúi xuống nhìn Dao Dao.
Con bé không nói gì.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.