“Vậy… tôi có thể chạm vào ng em chứ?”
“...”
“Bạn tôi bảo rằng nên xoa ng trước khi đâ.m vào, như thế mới khiến em sung sướng.”
“Em đồng ý chứ?”
Lâm Tĩnh Nhi ngượng đến đỏ cả mặt, đưa tay chặn lại miệng Tẩm Đằng: “Được rồi, sếp, sếp đừng nói mấy lời nữa mà…”
“Thật ra tôi cũng ngại lắm, nhưng tôi muốn hỏi ý kiến của em, dù sao đây là lần đầu tiên của em, tôi phải tôn trọng em mà.”
Nhiệt độ ở gò má Lâm Tĩnh Nhi cao đến phát sợ, thế mà người đối diện vẫn tỉnh bơ mà nói mấy câu không đứng đắn với dáng vẻ cực kỳ ngây thơ, cô cũng không chắc Thẩm Đằng không biết gì thật hay cáo đội lốt cừu, chỉ là cô không nghe nổi mấy lời hỏi thăm trực tiếp như vậy.
“Không… không cần phải hỏi nữa, sếp muốn cái gì thì làm cái đó đi…”
Hỏi nữa cô không cho ngủ cùng đâu đó!
Ánh mắt Thẩm Đằng hơi lóe, hắn tiến đến hôn lên vành tai của cô, nhìn người trong ng mình run run vì mẫn cảm, Thẩm Đằng mỉm cười: “Được, nghe em.”
Dứt lời, bàn tay đã chuyển xuống, nắn Ϧóþ một bên bầu ng tròn trịa.
“Ức…” Lâm Tĩnh Nhi giật mình, sự ***ng chạm này quá mức xa lạ, cô theo quán tính muốn đẩy tay Thẩm Đằng ra, hắn lại nhanh hơn một bức gia tăng lực đạo ***, thịt mềm trắng mơn mởn trong tay theo động tác nhào nặn ngoan ngoãn chuyển động, cảm giác lạ lẫm cùng K**h th**h xông lên đầu não, tay chân lâm Tĩnh Nhi như bị rút hết sức lực, vốn là đẩy tay Thẩm Đằng ra, cuối cùng lại thành hùa theo hắn, tùy ý hắn xoa ng mình.
“Hức, sếp…”
“Gọi tên tôi đi Tĩnh Nhi…”
Hắn rũ mắt, thì thầm bên tai Lâm Tĩnh Nhi, ngón tay thon dài mang theo ác ý kẹp lấy đầu nhũ đỏ hồng trên ng cô, đè ep chúng xuống rồi kéo căng ra, vần vò khiến nơi đó đỏ ửng, se lại cứng ngắc.
“A, Thẩm… Thẩm Đằng… hức… đừng… đừng véo…”
“Em khó chịu à? Nếu như vậy tôi không sờ nữa!”
Thẩm Đằng dừng động tác, toang muốn buông tay, lý trí của Lâm Tĩnh Nhi còn chưa thức tỉnh, tay cô đã nhanh hơn một bước giữ chặt lấy cổ tay Thảm Đằng, ngượng ngùng bảo.
“Cũng… cũng không phải khó chịu…” Mi mắt Lâm Tĩnh Nhi run rẩy như cánh bướm, lát sau cô mới lúng túng nhắc nhở: “Anh… anh đừng véo mạnh như vậy, với lại… còn… còn bên ng kia nữa…”
Dứt lời đã xấu hổ nghiêng đầu, như muốn chôn chính mình xuống chăn.
Thẩm Đằng ngẩng ra một lúc, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ, hắn bảo được, rồi dùng hai tay chăm sóc bánh bao lớn trước ng Lâm Tĩnh Nhi.
Ngón tay hắn có vết chai lâu năm do cầm 乃út, mỗi lúc cọ qua thịt trên ng lại mang theo *** khiến Lâm Tĩnh Nhi rùng mình, cô dường như bị hắn *** đến có cảm giác, đầu óc trống rỗng, thân thể cũng chẳng thuộc quyền sở hữu của chính mình.
Thẩm Đằng nhịn đến lúc này đã là cực hạn, hắn nhân lúc Lâm Tĩnh Nhi không chú ý, luồn tay xuống phía dưới, mỗi nơi đi qua, lòng bàn tay đều vô thức vuốt ve lên da thịt trơn nhẵn.
Lâm Tĩnh Nhi bị chọc đến buồn, từ eo đến bắp chân đều run lập cập.
Không có gì che đậy, tay Thẩm Đằng vừa đưa xuống đã chạm ngay vào ɦσα ɦµყệƭ non nớt.
Hai giây sau, hắn gấp gáp đẩy tay, tách hai cánh hoa bên ngoài, có chút thô lỗ chen vào bên trong.
“A…ức… Thẩm Đằng…”
Vật mềm mại phía dưới chưa từng đón nhận sự xâm nhập nào, vô thức sợ hãi co rúm lại, khiến hai ngón tay vừa ***ng vách thịt đã bị chúng gắt gao ngậm lấy.
“Em… em cảm thấy lạ lắm… hức… em sợ…”
“Không sao hết, Tĩnh Nhi, em chờ một chút.”
Lâm Tĩnh Nhi còn chưa tận hưởng *** được bao nhiêu đã bắt đầu sợ hãi, miệng nhỏ bên dưới ngậm lấy dị vật, không dám để chúng *** vào bên trong.
“Anh… anh lấy ra… á…”
Còn chưa nói dứt câu, hai ngón tay của Thẩm Đằng bên trong huyệt động đã bắt đầu di chuyển, ngón giữa ma sát lên vách thịt, cảm giác tê dại xa lạ xông lên, từ xương cụt chạy thẳng *** đầu, khiến cô vô thức *** thành tiếng.
“A… ức… Thẩm Đằng…”
Cô bám vào vai hắn, đôi mắt đỏ ửng, song Thẩm Đằng không nghe theo lời cô nữa, hai ngón tay vẫn cắm rút không ngừng, vô tình chúng chạm vào điểm nào đó trong tầng tầng thịt mềm, bắp đù* Lâm Tĩnh Nhi giần giật, một dòng nước ấm từ trong người cô muốn chảy ra, dường như sắp tưới lên hai ngón tay của Thẩm Đằng.
Cô sợ đến rơi nước mắt, hốt hoảng bảo: “Ưm… em…bụng em… em muốn đi tè…”
“Thẩm Đằng, anh buông em… em… em muốn đi tè…”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.