Cho đến lúc chúng tôi đặt chân đến một khách sạn cũng kha khá lớn trên đường Liễu Giai, đầu óc tôi vẫn lâng lâng như ở trên mây, chẳng biết là do say R*ợ*u hay do mãi vẫn không thể tin được Huy lại đồng ý ɱµα ƭ૨เɳɦ của tôi nhanh như thế.
Tú bảo anh đi xe Mẹc 4 tỉ (Mercedes), tôi thì cả đời đã bao giờ biết xe xịn là gì đâu, ngồi trên xe để Huy chở đi thì cứ chở thôi, ngoài cái tên và giá xe ra thì tôi cũng chẳng biết gì về anh nữa. Bây giờ vào khách sạn với nhau rồi mới nhận ra là kỹ năng nghề nghiệp của mình kém thật đấy, chưa biết được tý thông tin gì của khách đã đành, giờ đến cả dụng cụ quan trọng nhất là BCS tôi còn chẳng chuẩn bị sẵn nữa, không biết khách sạn này có không.
Huy lấy một phòng trên tầng bốn, có giường đôi. Lúc bước vào phòng, tâm trạng tôi vẫn còn rất rối rắm hỗn loạn nên cũng chẳng biết làm gì, cứ ngồi ngây ra trên giường, đắn đo xem giờ mình nên chủ động ૮ởเ φµầɳ áo trước hay là cởi đồ cho Huy trước.
Nửa phút sau, Huy bảo tôi:
– Tắm trước đi.
– Vâng.
Thế là cuối cùng, tôi ૮ởเ φµầɳ áo trước, nhưng là cởi một mình trong phòng tắm. Khách sạn này là khách sạn bốn sao, có cả sữa tắm để để sẵn cho khách. Tôi biết người ta là đại gia nên chắc hẳn yêu cầu mình phải sạch sẽ thơm tho, thế nên tắm rất kỹ, ủ sữa tắm thơm lừng rồi mới quấn tạm một chiếc khăn tắm đi ra.
Huy chỉ nhìn tôi vài giây rồi cũng vào trong phòng tắm, anh tắm rất nhanh, mười phút đã xong, lúc ra ngoài cũng chỉ quấn một chiếc khăn tắm .
Trong lúc Huy tắm, tôi đã nhắn tin hỏi Huyền xem lần đầu tiên mình nên làm gì. Nó hướng dẫn tôi kỹ càng, còn dặn tôi nếu đau quá thì dùng ***, hoặc nếu không có *** thì cứ thả lỏng người ra, nghĩ đến tiền nhiều vào để có thêm động lực.
Tôi thấy Huy ra thì cố nở một nụ cười ngọt ngào:
– Anh lại đây em lau đầu cho. Mới uống R*ợ*u xong mà gội đầu dễ bị cảm lắm.
Huy không nói gì nhưng vẫn tiến lại, ngồi xuống giường cạnh tôi để tôi sấy khô tóc. Được mấy phút, tóc anh đã bắt đầu khô, tôi mới cất máy sấy đi rồi bắt đầu sờ soạng ng anh, học theo Huyền dạy, thổi vào tai Huy mấy câu đàn ông thích nghe nhất:
– Anh mệt chưa? Nằm xuống đi, để em massa cho anh.
Tôi nói xong, tay đã vuốt ve hết khuôn ng trần của Huy rồi bắt đầu lần mò xuống dưới, cởi chiếc khăn tắm quấn quanh hông của anh ra.
Dưới sự K**h th**h của tay tôi, chỉ ít phút sau cuối cùng vật kia cũng cứng lên, Huy liếc mắt bảo tôi:
– Đeo bao vào.
– Vâng.
Trong tủ ở đầu giường có BCS, đủ chủng loại, tôi chọn đại một cái hương chuối, bóc ra rồi lúng túng đeo vào cho Huy. Tôi không có kinh nghiệm nên đeo mãi không được, cuối cùng anh giật lấy BCS trong tay tôi rồi tự đeo, sau đó ấn tôi xuống giường.
Chẳng có màn ***, không có hôn môi, chẳng có gì hết, chỉ тһô Ьạᴏ đâm vào.
Đây là lần đầu tiên của tôi, lần đầu tiên của một đứa con gái đã hai mươi tư tuổi, làm gái tiếp khách trong quán Karaoke nhưng chưa từng ngủ với đàn ông bao giờ. Tôi đau đến mức mặt mày tái xanh tái mét.
Lúc tấm màng mỏng manh tôi giữ gìn suốt bao nhiêu năm, chịu đựng bao tủi nhục để mong sao khi đi lấy chồng, chồng có cái để tôn trọng mình rách toang, máu chảy xuống đù*, cũng là lúc nước mắt tôi rơi xuống.
Tôi nhớ những lần đi rửa bát thuê bị chủ quán hắt cả tô canh vào mặt, nhớ lúc đi xin việc làm suýt bị chủ nhà ђเếק, nhớ những khi đi quét rác nửa đêm bị bọn thanh niên trêu chọc, nhớ cả những lần ở trong phòng hát, khách cố tình nhét tiền rồi tranh thủ sờ soạng ng tôi, gạ gẫm tôi đi tăng hai… Tôi đã chịu được tất cả, nhưng giờ thì hết rồi… Cuối cùng tôi cũng вáи тяιин cho người ta rồi, bước chân vào con đường làm gái rồi. Đặt chân vào con đường nhơ nhớp này, biết ngày nào mới thoát nổi ra để làm lại cuộc đời???
Huy nhìn thấy tôi khóc nhưng không nói gì, chỉ chú ý đến mỗi việc hoạt động phần ***. Anh hùng hục ra vào, bụng thúc vào bụng tôi phát ra những tiếng kêu da thịt đặc trưng của тɪ̀пһ Ԁụᴄ, máu hay nước mắt của tôi cũng không quan tâm… bởi vì tôi là gái, tôi là đứa вáи тяιин, tâm trạng hay cảm xúc của tôi thì liên quan gì đến sự H**g phấn của anh? Chỉ cần tôi là dụng cụ để anh thỏa mãn là được.
Chúng tôi im lặng ℓàм тìин, trong phòng chỉ có tiếng thở dốc và tiếng da thịt va chạm. Một lúc lâu sau, cuối cùng Huy cũng mới chịu giải phóng, anh ấn mạnh hông mấy cái quyết liệt rồi nhấn một cú thật sâu, cuối cùng dừng hẳn.
Huy lạnh lùng rút ra, cầm BCS ném vào thùng rác rồi nằm xuống. Tôi thấy vẻ mặt anh thế, sợ anh không hài lòng nên nói:
– Em xin lỗi anh ạ. Em chưa có kinh nghiệm nên…
Không đợi tôi nói hết câu, Huy đã ngắt lời:
– Còn tr**h thật à?
– Vâng.
Tôi nghĩ chắc Huy cũng từng ngủ với không ít đàn bà thế nên mới hỏi vậy. Mng tr.nh có thể vá được, nhưng lúc quan hệ, rộng hay thít chặt là đàn ông biết ngay, lúc nãy Huy đâm vào, cũng chật vật lắm mới cho hết vào được, tôi chưa ngủ với đàn ông bao giờ, chặt chẽ là đúng rồi.
Huy cầm điện thoại, chuyển vào tài khoản tôi một trăm triệu. Xong xuôi, anh nói:
– Anh chuyển cho em một trăm triệu, đây là tiền ɱµα ƭ૨เɳɦ tối nay trả em.
Tôi thấy tiền, vừa vui mà cũng vừa buồn. Vui thì có tiền chữa bệnh cho mẹ, còn buồn vì sao thì không nói chắc ai cũng hiểu. Tôi vòng tay ôm lấy cổ Huy, biết rõ mình nên làm gì để xứng đáng với số tiền anh đã bỏ ra nên đáp:
– Em cảm ơn anh.
– Chữa bệnh cho mẹ xong, định làm gì?
– Thì biết làm gì hả anh? Vẫn làm ở quán Karaoke để có tiền trang trải cuộc sống thôi ạ.
– Muốn ℓàм тìин nhân không?
Tôi sợ Huy bán mình cho ai nên giật mình, vội vội vàng vàng hỏi lại:
– Tình nhân ấy ạ?
– Ừ. Chỉ cần em biết nghe lời, an phận. Mỗi tháng anh sẽ cho em tiền sinh hoạt với cả tiền nuôi mẹ và em trai em. Việc của em là phục vụ nhu cầu của anh là được.
Tôi không biết tại sao Huy lại đưa ra đề nghị ấy, cũng chẳng dám hỏi vì điều kiện anh đưa ra quá hấp dẫn. Dù gì tôi cũng Bán th*n cho Huy rồi, giờ anh đồng ý bao nuôi tôi, tôi vừa có tiền làm phẫu thuật cho mẹ, vừa có tiền nuôi em, có ngu mới không làm.
Thế nên cuối cùng, tôi trở thành tình nhân trong bóng tối của đại gia. Cả ngày chẳng cần làm gì, chỉ cần mỗi khi Huy đến ăn mặc thật Kh**u gợi, trang điểm thật đẹp, học nhiều kỹ năng ℓàм тìин để khiến Huy hài lòng, thế là được.
Lúc tôi nói xin nghỉ việc ở quán Karaoke, Huyền kéo tôi ra một góc, rối rít hỏi:
– Sao rồi? Tối qua sao? Thằng cha ấy có Biến th' hay làm gì tởm lợm không?
– Không.
– Thế sao tự nhiên mày xin nghỉ việc? Lão ấy trả mày bao nhiêu mà xin nghỉ việc?
– Anh ấy ɱµα ƭ૨เɳɦ tao một trăm triệu, xong còn bảo tao ℓàм тìин nhân. Cặp bồ ấy.
Huyền nghe xong, vỗ đù* đét một phát:
– Đấy, tao bảo mà. Việc quái gì mày phải khổ, ở trong này rót R*ợ*u bấm bài cho mấy lão già làm gì. Cặp với đại gia, nó bao nuôi mày, không phải lo cơm áo gạo tiền, chẳng phải nơm nớp con mụ vợ nào đến đập nữa.
– Thế mày nghĩ tao không sợ vợ anh ấy đập à?
– Nhìn trẻ thế mà có vợ rồi à?
– Tao không biết. Tao có biết cái quái gì về ông ấy đâu, biết mỗi tên Huy với nghe con Tú bảo ông ấy đi xe Mẹc miếc gì 4 tỉ.
– Thế là đại gia rồi. Đồng ý bao mày nhanh như chớp thế, chắc tiếc gái Còn tr**h.
– Ừ, tao cũng nghĩ thế, tự nhiên làm xong hỏi tao “Còn tr**h thật à”, xong bảo bao nuôi luôn.
– Ôi giào, thằng đàn ông nào chẳng thế. Thấy gái Còn tr**h cái là mắt sáng như đèn pha, xong rồi thích ăn rau sạch nên bao nuôi, bao một thời gian thấy con khác trẻ, ngon hơn, lại đá mình ngay.
– Ừ.
– Thế nên mày phải tranh thủ, nhân lúc lão ấy đang chiều mày, moi thật nhiều tiền vào, đến lúc bị đá còn có ít tiền phòng thân, coi như là tình phí.
– Tao biết rồi. Tao ra xin quản lý nghỉ việc, từ nay không ở đây nữa, mày có gì thì nhớ phải liên lạc với tao đấy nhé.
Tôi trả lại cho Huyền một triệu rồi ra xin quản lý nghỉ. Con Tú thấy tôi hôm qua mới đi tăng 2 với Huy xong, hôm nay xin nghỉ luôn, thế nên bĩu môi nói:
– Ôi, VIP đây rồi, ngủ với đại gia, được đại gia bao nuôi nên giờ xin nghỉ việc luôn. Có người chu cấp tiền rồi, cần gì làm ở đây nữa nhỉ?
Tôi không thèm trả lời, cô ta lại nói tiếp:
– Kinh chưa? Tỏ vẻ khinh mình luôn. Vân ơi, tao nói cho mày biết nhé, ℓàм тìин nhân của đại gia nó bạc lắm, không khéo mấy bữa nữa nó đá mày, mày lại vác mặt về đây xin anh Long cho làm gái rót bia thôi. Vênh váo sớm làm gì, anh Long nhỉ?
Ông Long nhìn tôi một lúc rồi nói:
– Hôm qua mày vẫn còn làm ở đây, tiền boa vẫn phải nộp cho quán, cộng thêm với việc mày xin nghỉ ngang, nộp tiền boa với tiền phí nghỉ việc, mười triệu.
– Vâng, nhưng hôm nay em chưa rút tiền, để tý em rút rồi em mang đến nộp được không ạ?
– Thế mày chạy mẹ mất, tao lấy đầu gối để đòi à?
– Hay anh đi theo em ra cây rút tiền, em rút rồi đưa anh luôn.
– Tao không rỗi hơi với mày, mày có điện thoại thì chuyển tiền vào tài khoản của quán.
– Vâng, để em chuyển ạ.
Dùng dằng mãi tôi mới xin nghỉ làm được ở quán, lúc đi mấy chị em cứ nhìn tôi chỉ trỏ mãi. Người thì bảo tôi vớ bở, nhìn ngu ngu thế mà hốt được một đại gia vừa trẻ vừa chịu nuôi tôi, người thì bảo không biết được mấy hồi, đến lúc bị đá lại ê cái mặt.
Tôi không biết tương lai thế nào nhưng ít nhất trước mắt là có tiền làm phẫu thuật cho mẹ cái đã. Tôi đến bệnh viện, nộp tạm ứng phẫu thuật hết hơn tám mươi triệu, xong xuôi còn dẫn thằng Tý đi ăn một bữa gà rán no nê ở quán Lotteria ngay gần cổng viện.
Em tôi ăn xong, xoa bụng cười tươi rói:
– Chị Vân lấy đâu ra tiền đưa em đi ăn thế?
– Tiền chị đi làm chứ đâu. Tý cứ ăn đi, hôm nào được nghỉ chị lại dẫn đi ăn nhiều thứ ngon hơn.
– Thật ạ?
– Ừ, chị nói dối Tý làm gì.
Mắt em tôi hơi chùng xuống, nó len lén ngước lên nhìn tôi rồi lại quay đi nhìn đĩa xương gà trên bàn:
– Chị ơi, nhưng mà hôm trước em nghe cô ở giường bên kia nói…
– Nói gì?
– Nói… trước thấy chị làm trong quán Karaoke.
Trái đất này tròn lắm, có nhiều chuyện tưởng như đơn giản nhưng lại phức tạp không lường được. Tôi chẳng biết sao bà giường bên cạnh lại thấy tôi làm trong quán Karaoke, mãi đến khi quay lại phòng bệnh của mẹ tôi, nhìn người nhà bà ấy đến thăm, tôi mới biết chị gái bà ta trước có đánh tôi một lần vì bắt được tôi với chồng bà ấy trong phòng hát. Hôm đến thăm em gái nằm viện, chẳng may sao lại gặp tôi.
Tôi kéo em trai ra hành lang, nói nhỏ:
– Bà ấy nói lung tung đấy, em đừng có nghe, nhớ chưa?
– Nhưng mà…
– Tý không tin chị à? Chị làm công nhân thật mà, hôm nào chị đưa Tý đến công ty chỗ chị xem nhé.
– Không ạ, em chỉ sợ mẹ nghe xong lại nghĩ thôi.
– Mai mẹ mổ rồi, mai chị xin chuyển mẹ sang phòng khác.
– Vâng.
Vì mẹ tôi sắp phải mổ tách u nên tôi nhắn tin cho Huy, bảo mình ở trong viện mấy ngày rồi đợi mẹ mổ xong sẽ dọn qua ở chung cư anh thuê cho tôi.
Huy thuê cho tôi một căn chung cư ở The Golden Palm, nhắn tin địa chỉ với mật mã nhà cho tôi rồi, nhưng xa quá nên tạm thời tôi vẫn cứ ở viện với mẹ đã.
Trộm vía, mẹ tôi mổ tách u thành công, nằm trên giường suốt mấy ngày cũng tỉnh lại, ăn được mấy thìa nước cháo loãng. Đúng hôm thứ ba sau khi mẹ tôi mổ, Huy gọi điện:
– Em đang ở đâu thế?
– Em đang ở viện anh ạ. Anh đi làm về rồi à?
– Ừ, có qua nhà tý không?
Tôi hiểu anh nói thế là ý gì, thế nên đành gật đầu rồi bắt xe ôm về chung cư. Lúc tôi đến nơi thì Huy vẫn chưa đến, thế nên tôi lại tranh thủ xuống siêu thị mua ít thức ăn về nấu cơm, vừa nấu xong xuôi thì nghe tiếng mở cửa.
Với thân phận là tình nhân, tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm và hơi ngượng nhưng vẫn chạy ra, cố cười thật tươi với anh:
– Anh đến rồi à?
– Ừ, em nấu gì mà thơm thế?
– Em nấu ít canh riêu cua, trời nóng quá, ăn canh riêu cua cho mát. Anh vào đi, em dọn cơm cho anh ăn nhé.
– Ừ.
Ăn cơm xong, chúng tôi lại ℓàм тìин. Lúc nãy xuống siêu thị tôi đã mua một ít BCS rồi, với cả mấy ngày trước tôi cũng có tranh thủ lên các nhóm về phòng the, bỏ tiền ra mua tài liệu về kỹ năng тɪ̀пһ Ԁụᴄ để làm hài lòng Huy, thế nên lần này so với lần đầu tiên cũng đỡ bỡ ngỡ.
Hôm ấy, anh thay đổi tư thế, bắt tôi trèo lên trên, một tay vịn chặt lấy eo tôi, tay còn lại cứ giữ khư khư ở ng tôi:
– Thích không?
Thích cái gì mà thích? Đau sắp ૮ɦếƭ đến nơi. Nhưng mà tôi không trả lời thế được, nên phải liếm môi rồi cười:
– Thích, anh làm tư thế nào em cũng thích hết.
– Thích thì làm nhiều vào, nhún mạnh lên.
Tôi nghe lời, làm xong chỉ thấy chân tay bủn rủn, người ngợm giống như kiểu bị rút cạn sức lực. Huy gác một tay lên ng tôi, thở một lúc rồi mới nói:
– Mai em có đến bệnh viện không?
– Có ạ. Mai em sang thăm mẹ xem thế nào.
– Tranh thủ làm ít xét nghiệm đi.
– Xét nghiệm gì ạ?
– HIV, lậu, giang mai. Các bệnh về máu và truyền nhiễm ấy. Anh không thích dùng bao.
Tôi nghĩ một lúc rồi gật đầu, rúc vào lòng Huy:
– Tối nay anh có ngủ lại không? Ngủ lại với em một hôm.
– Không.
Lần trước cũng thế, làm xong, trả tiền, nói vài câu qua loa xong là Huy bỏ đi, cũng chẳng galang đến nỗi đưa tôi về. Tôi không muốn hỏi nhiều nên cũng không nói gì nữa, lúc sau, Huy bảo tôi:
– Có mấy việc anh phải nói cho em biết.
– Vâng, anh nói đi.
– Anh có công việc, có cuộc sống khác. Anh không thích bị đàn bà làm phiền, thế nên quan hệ của anh với em chỉ thế này được rồi. Khi nào anh rỗi thì anh đến, em đừng can thiệp hay cố tìm cách tìm hiểu về anh, hiểu không?
– Vâng, em biết mà.
– Tiền anh sẽ đưa em đầy đủ. Khi nào anh đến sẽ báo trước, nhưng anh có một yêu cầu.
– Anh nói đi.
– Anh không quan tâm em tiêu tiền kiểu gì hay làm gì, nhưng khi em đang ℓàм тìин nhân của anh, em không được có bất kỳ quan hệ với người nào khác. Anh không thích dùng đồ chung.
– Em biết rồi, em sẽ không như thế đâu ạ, anh đừng lo.
– Biết thế được rồi, anh về đây.
Xong xuôi, Huy đứng dậy mặc quần áo, tôi cũng khoác tạm áo ngủ rồi ra tiễn anh. Tôi phát hiện ra tôi chẳng hiểu một tý gì về người đàn ông này cả, ngay cả mấy chị em trong quán Karaoke lẫn anh Long quản lý cũng không biết. Hà Nội lớn thế, làm sao mà biết được ai với ai, chỉ thấy người ta đi xe gì, tiêu tiền kiểu gì rồi đoán già đoán non là đại gia thôi, chứ ngay đến cả họ của Huy là họ gì, tôi cũng chẳng rõ.
Huy về rồi, tôi mới lấy điện thoại nhắn tin cho Huyền:
– Mày ơi, có khách không?
– Không, dạo này ế ẩm quá. Mấy lão vào toàn chọn các em trẻ, xinh tươi như hoa thôi, mình tã lắm rồi.
– Tã gì mà tã, mày trang điểm nhạt nhạt thôi, giờ chẳng mấy ai thích mặt bự phấn đâu.
– Thế mày nghĩ ko trang điểm đậm, để người ta thấy mắt tao như gấu trúc à?
– Mấy hôm nữa tao gửi cho cái trị thâm quầng mắt, được lắm.
– Gớm, đúng là cặp được đại gia, đổi đời rồi, dùng hàng xịn hả?
– Xịn gì đâu.
– Thế có việc gì mà nhắn tin cho tao thế?
– Tao ngủ với ông Huy mấy lần rồi, ông ấy cũng cho tao hơn một trăm triệu rồi, nhưng tao vẫn chẳng biết ông ấy là ai cả. Tò mò quá, mày ở đó có dò la được gì hộ tao không?
– Sao ông này bí ẩn nhỉ?
– Ừ, thế mới lạ.
– Hay kiểu nhà có chức có quyền kinh lắm nên mới phải bí ẩn như thế?
– Mày dò la tin tức tao xem nào.
– Thế mày không moi được gì à? Ví dụ như điện thoại hay trên xe ông ấy, kiểu gì chả để lộ thông tin.
– Dùng điện thoại iphone đời mới nhất, nhưng tao không được ᴆụng vào. Trên xe thì cũng chẳng có gì, có mỗi tượng 4 chú tiểu “Bớt nghe, bớt nói, bớt nhìn” gì gì đấy thôi.
– Thế mày không hỏi à?
– Ông ấy đã nói ngay từ đầu là không can thiệp đến cuộc sống của nhau nên tao không dám hỏi.
– Sao đấy nhỉ? Tao đoán chắc ông này con nhà có cơ rồi, còn trẻ thế mà lắm tiền chắc cũng không phải dạng vừa đâu.
– Ừ thế. Mày hỏi cho tao nhé.
– Mày không sợ lão biết mày dò la à?
– Sợ, thế nên mới nhờ mày, tao chỉ tin tưởng mỗi mày thôi. Lần đầu tiên tao cặp với người ta, ít ra thì cũng nên biết họ tên người ta, hoặc biết tình trạng hôn nhân các kiểu chứ. Lỡ có người tự nhiên đến đánh, mình còn biết đường xưng hô.
– Được rồi, để tao hỏi.
Phụ nữ là thế, bản tính tò mò luôn ăn sâu vào máu, huống hồ lại cặp kè với người ta, làm sao có thể nhịn được không tìm hiểu về họ. Trong thời gian Huyền tìm tòi tin tức cho tôi, thỉnh thoảng Huy cũng vẫn đến, chỉ quan hệ xong rồi lại đi.
Có lần, anh hỏi:
– Anh bảo em làm xét nghiệm, em đã làm chưa? Dùng bao khó chịu quá.
– Em làm rồi, kết quả bình thường cả anh ạ.
– Đưa đây anh xem.
Tôi cầm tờ kết quả đưa cho Huy, anh cẩn thận xem xong, còn xem cả dấu xác nhận của bệnh viện rồi mới đưa trả tôi:
– Từ mai mua tђยốς tгáภђ tђคเ hàng ngày uống đi, không dùng BCS nữa.
– Vâng. Em biết rồi. Tối anh có ở lại ăn tối không, thích ăn gì để em mua?
– Làm sườn xào chua ngọt đi.
– Anh thích ăn sườn à? Tý em xuống siêu thị mua ít sườn sụn về làm, ở nhà em nấu món đó ai cũng khen ngon.
– Mẹ em sao rồi? Hôm nào được ra viện?
– Mẹ em vẫn còn phải làm hóa trị cơ. Tóc rụng cả mảng rồi. Mẹ em cứ hỏi lấy tiền đâu để mổ với hóa trị.
– Em bảo sao?
– Em bảo em rút tiền bảo hiểm.
Tôi cười, vòng tay lên cổ Huy nịnh nọt:
– Chẳng lẽ lại nói em có một anh vừa đại gia vừa đẹp trai bao nuôi à? Anh nhờ?
Nghe tôi nói thế, Huy cũng hơi mỉm cười, sau đó cầm tay tôi đặt vào chỗ cứng cứng ở *** anh. Tôi hiểu ý, dùng tay một lúc rồi cúi đầu xuống, ngậm vào miệng, đúng lúc định trèo lên người Huy một lần nữa thì điện thoại của anh có người gọi đến.
Anh nhìn tôi ra hiệu im lặng. Tôi cũng biết nên cũng ngồi sang một bên, cầm điện thoại của mình lên giả vờ nghịch. Bên tai tôi nghe tiếng Huy nói:
– Có chuyện gì mà lại gọi cho anh giờ này thế?
– Anh đang ở đâu thế, em đến nhà không thấy.
– Anh đang ra ngoài có việc tý, em có việc gì à?
– Giờ anh có thời gian không? Nói chuyện tý đi.
Huy im lặng một lúc, liếc tôi một cái rồi gạt tay tôi ra, đứng dậy:
– Giờ em đang ở đâu, anh chạy xe qua đón em.
– Không cần đâu, em ra quán café ở đầu đường Nguyễn Khánh Toàn đợi anh.
– Ừ, tý anh đến.
Cúp máy xong, anh mặc quần áo lại rồi cầm ví, lấy ra một xấp tiền 500k rồi vứt xuống giường, bảo tôi:
– Tiền này em cầm lấy thích mua gì thì mua. Anh về đây.
– Anh về luôn à?
Tôi định hỏi “Thế anh không ăn sườn xào chua ngọt nữa à?”, nhưng biết tính Huy không thích tôi nói nhiều nên chỉ nói thế. Anh cất ví vào trong túi quần rồi lấy áo vest, ra đến cửa mới vứt lại một câu:
– Ừ, về luôn đây.
Bảo tôi thích Huy thì không phải, yêu anh cũng chẳng đúng. Tôi chỉ ℓàм тìин nhân thôi, không yêu nên mỗi lần ℓàм тìин, tôi toàn phải dùng ***. Thế nhưng tự nhiên hôm nay nghe giọng anh nói với cô gái kia trong điện thoại, tôi lại cứ cảm thấy mất mát làm sao ấy. Trước nay chưa bao giờ Huy đón tôi, cũng chẳng nói nhẹ nhàng với tôi kiểu đấy bao giờ, giọng của anh lúc nói chuyện với cô ấy có vẻ như hai người giận nhau, nhưng vẫn nghe ra được sự dịu dàng trong đó.
Tôi chẳng thèm mặc lại quần áo mà cứ ngồi thu lên trên giường, cũng chẳng buồn ăn cơm. Đến hơn mười giờ tối, điện thoại tôi đổ chuông, nhìn tên mới thấy Huyền gọi đến.
Tôi uể oải nhấc máy, vừa Alo xong thì nó nói:
– Mày ơi, tao dò la được ít thông tin của lão Huy rồi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.