Chuyên mục: Ngôn Tình
Tác giả: Ngọc Thỏ
Truyện chưa có lượt đánh giá nào.BTV: Novel79
Nguồn: Sưu Tầm
Tình trạng: Đang ra
0 Đề cử
Đại chiến tranh giành gia sản nhà họ Trịnh như thế nào?tại sao bà Trịnh Hà một thương gia có tiếng giàu nhất nhìn SàI Gòn này lại phải tự thân đi cưới dâu?
Còn con trai bà Hà là người ra sao, tại sao bà Hà lại không cho Gia Hân gặp mặt trước khi cưới ?
Và đằng sau câu chuyện trong gia đình này nó như thế nào khi mà đến ngày hôn lễ diễn ra đối với Gia Hân cô vẫn còn là một ẩn số không lý giải được.
Nhưng dù có ra sao thì đối với Gia Hân, được bước chân vào cửa nhà họ Trịnh, xem ra số cô đã may mắn lắm rồi và cô cũng chẳng còn một sự lựa chọn nào khác hoàn hảo hơn là phải chấp nhận nghe theo lời người mẹ chồng vừa mới gặp này của mình.
------
Một cái đám cưới bi hài nhất trên đời vừa kết thúc với hình thức lễ nghi vô cùng đơn giản, nói thế nào cho đúng đây nhỉ? phải nói là Gia Hân đang cố hoàn thành cái hợp đồng đã ký với bà Hà về những điều kiện quái gở để hợp thức hoá đầu tiên về nghĩa vụ làm vợ và làm dâu thì đúng hơn.
Tuy mang tiếng nhà giàu nhất Sài Gòn,thế mà cái đám cưới lại phải dỡ khóc dỡ cười vì chẳng thấy có tiệc tùng và họ hàng hai bên đâu cả, Và quan trọng là Gia Hân lại chẳng thấy mặt thằng chú rể của cô ở nơi nào cả?
Một mình Hân trơ trọi giữa không gian mang tính chất gọi là hôn lễ, một khung cảnh màu đỏ sang trọng với những chiếc rèm lụa giăng phủ, những mâm quả thịnh soạn, và cô phải đứng giữa bàn gia tiên với khuôn mặt đượm buồn.
Khoác trên người một chiếc áo dài thêu long phụng màu đỏ thẫm, đôi chân bên dưới mang đôi giày cao gót đính đá màu trắng 7 phân,gương mặt trang điểm tỉ mỉ và dặm thêm một lớp phấn hồng,mái tóc đen huyền cài vương miện xõa dài phủ xuống tấm lưng thon.
Nhìn Gia Hân lúc này toát lên một vẻ đẹp kiêu sa đài cát nhất là trên má cô còn điểm nhấn hai cái lúm đồng tiền duyên dáng khiến cho bà Hà đứng cạnh thật sự rất hài lòng.
Bà nhìn cô rồi cứ cong đôi môi đỏ hồng của mình lên mà nhẻo miệng cười khoái chí. Đúng là bà đã không chọn nhầm người.
Dù rằng...Nghĩ đến đó niềm vui lại gượng gạo, bà Hà chau mày rồi chỉ biết thở dài mấy bận...
Đứng trước bàn thờ gia tiên cạnh bà Hà, Gia Hân có chút lo lắng nên cô chỉ yên phận chấp hai tay lại thật trang nghiêm và cung kính trước bàn thờ,cố gắng thở thật nhẹ để lắng tai nghe bà Hà lẩm bẩm thành khẩn khấn nhỏ trong khoang miệng mấy câu trình lên Tổ Tiên cho Gia Hân cô và Minh Thành con trai bà được sớm có cháu nối dõi.
Khấn xong bà bắt cô lạy tạ gia tiên theo bà rồi bà thắp mấy nén hương đang tỏa khói trắng nghi ngút cùng với mùi hương trầm dịu nhẹ lên bàn thờ và bảo cô đứng lên.
Mọi việc tưởng đâu đã xong và Gia Hân có thể được ngồi nghỉ ngơi. Nhưng đâu có dễ dàng. Vừa xong phần nghi thức của bà, bà đã quay sang bảo Gia Hân theo bà đến ngồi ở ghế.
Phe phẩy cánh quạt trong tay, nhìn Gia Hân yên vị bà Hà liền ngọt ngào lên tiếng nói mấy điều ý muốn dạy bảo Gia Hân
-Con đã quỳ lại ra mắt gia tiên nhà họ Trịnh này thì kể từ đây con chính thức là dâu của mẹ, tuy mẹ không tổ chức cho tụi con cái lễ đàng hoàng nhưng ngược lại con cũng đâu có thiệt thòi gì mấy đúng không Hân.Bây giờ mẹ đưa tiền cho con nhé?
Gia Hân nhìn bà Hà ái ngại lên tiếng dạ thật nhỏ,cố tỏ ra mình là đứa rất chi là ngoan ngoãn dù cho trong lòng cô lúc này đang gào thét lên niềm vui sướng như vớ được đống vàng.
Nhìn bà Hà đi vào phòng chắc là lấy tiền cho cô mà Gia Hân vui đến mức không khép được miệng.
Ngồi êm ở trên chiếc ghế cao cấp, Hân nhìn quanh nhà, cảm giác sang trọng trong không gian nơi này quả thật khiến cho Gia Hân không khỏi bỡ ngỡ, nhưng nhìn lại bộ áo cưới trên người mình, nhiễm nhiên Hân biết mình buộc phải chấp nhận cuộc sống mới rồi.
Trong cái sự vui mừng đột ngột thì xen vào đó trong bụng Gia Hân cũng không khỏi lăn tăn.Cô sợ cái may mắn bất ngờ đến thế này thì giông bão về sau sẽ rất khó để cô sống tốt, khi mà trong ngày hôn lễ, chồng cô đã không trực tiếp nắm lấy tay cô như bao cặp vợ chồng khác, Hân sợ, sợ bản thân mình sẽ là một thiệt thòi. Nhưng ngẫm lại biết trách ai cho được,có trách là trách tại bản tính phá của của cô, cứ kiểu làm một mà lại xài đến mười ,ăn sung mặc sướng bôn chen từ vũ trường lếch sang quán bar tranh đua theo thói hư tật xấu như người ta, đến cuối ôm trong người một cục nợ to đùng, bạn bè thân thiết ngày nào đến khi Gia Hân lâm vào hoạn nạn đến một cuộc gọi nhỡ cô cũng chẳng thấy số của ai.
…..
Càng nghĩ càng buồn cho số mình. Cô nhớ lại cái buổi trưa hôm đó càng không khỏi rùng mình,cũng may là kịp thời gặp bà Hà đây chớ ko chắc bây giờ Gia Hân có khi đã xanh cỏ mất rồi.
-Con chó mày đứng lại cho tao?Con chó…?
Tiếng gọi chát chúa cùng tiếng bước chân chạy dồn dập đằng sau khiến cho Gia Hân hoảng hồn,nghĩ trong đầu chắc là bọn thằng Bá tìm cô rồi, và y như vậy khi mà Hân vừa quay lại thì cô hoảng cả hồn,cả bọn thằng Bá đầu gấu đang chạy đuổi về phía cô?
Ôi mẹ ơi.
Chẳng kịp nghĩ nhiều Gia Hân quăng luôn cái túi xách hiệu LV trên tay ,quẳng luôn cả đôi dép vừa mới mua 500 nghìn hôm qua Gia Hân cong ௱ô** co giò chạy trối ૮ɦếƭ.
Tiếng bọn thằng Bá đằng sau gọi với theo đầy tức giận
-Đậu mịa cái con này mày chạy đâu cho thoát, con chó,mau đứng lại trả tiền cho ông mày? Gia Hân mày nghe không hả?
Tiếng bước chân dồn dập chạy đằng sau,mà bọn thằng này là dân xã hội đen khét tiếng ở khu này nên trông thấy bọn nó trên đường người dân nơi này cũng phát sợ,họ phải tản ra và nép vào lề đường để nhường đường đi cho chúng nó.Chớ không lạo xạo bọn nó động tay chân lại khổ.
Gia Hân vẫn đang cắm đầu chạy trối ૮ɦếƭ ,Vừa chạy vừa quay đằng sau xem bọn thằng Bá đã đuổi kịp đến cô chưa?
----
Trời thì nắng chan chan,mặt đường nhựa lại nóng như than, nóng tới mức đôi chân cô chạm xuống đường giờ phút này như lột cả mảng da ra và rộp lên luôn rồi,vậy thế nhưng phía sau bọn chúng vẫn không chịu dừng lại.
Vừa chạy, vừa đau, lại thở không nổi, vậy nhưng khuôn miệng Gia Hân lại không ngừng rủa thầm
"Cái bọn này nó đúng là trời đánh thánh đâm ấy mà?cả năm nay rồi tháng nào cô không đóng lãi đầy đủ cho bọn nó, chỉ là tháng này công ty cô không có tăng ca nên cô hơi kẹt chậm có mấy ngày mà bọn nó đối xử với cô như vậy đó,thiếu tiền thôi mà làm gì ghê vậy,đang lúc khó khăn lúc nào có tiền cô sẽ trả lại chớ có giật đâu chứ"?
Haiii đúng là lần này khổ rồi!
Vừa chạy vừa nghĩ đến chuyện bị chúng bắt mà Gia Hân nhũng cả người.Biết cách sao được cũng tại cô,tại từ ngày lên thành phố này, bày đặt ngựa ngựa bắt chước người ta chưng diện quá trớn, đầm váy son phấn các kiểu trong khi lương thì ba cọc ba đồng, rồi nghe lời người ta đi vay tiền lãi cao ăn chơi nên giờ mới ra cớ sự này nè mịa nó chứ hổng có nghìn nào trong người lại cả gan đi vay mượn bọn nó bây giờ thì ngon rồi bị chúng dí tới nơi rồi đây.
Ôi là trời...
-Con đỉ mày đứng lại nghe không, mày không thoát khỏi tao đâu, ĐM mày biết mệt không hả mau dừng lại mày nghe rõ không? Để tao mà bắt được mày tao thề không lột da mày ra tao làm con mày đó Gia Hân.
"Thôi ૮ɦếƭ...bọn chúng sắp đuổi kịp cô rồi Phải làm sao đây?"
Gia Hần vừa tự hỏi trong lòng,vừa chạy vừa quan sát tình hình hai bên đường may mắn sao vừa chạy qua một cua rẽ,ánh mắt cô liền dừng lại ngay cánh cổng nhà bên đang mở.
Như vớ được đống vàng thế là nhanh như cắt Gia Hân đánh liều chui tọt vào trong ngay rồi kéo mạnh cánh cửa đóng lại cái "Ầm"
Đứng nép vào cạnh bức tường, đưa tay lên vỗ vỗ mấy cái vào *** cho hô hấp bình tĩnh lại, vừa đứng nấp mà Gia Hân vừa hồi hộp dã man, đôi chân đứng im bất động đến mức cứng đơ luôn.
Bên ngoài đường
Tiếng bước chân dồn dập chạy tới rồi đột ngột dừng lại bọn chúng ngó nghiêng tìm kiếm, tiếng thằng Bá nghiến răng ken két, nó tức giận khi bị mất dấu của Gia Hân nên chiếc điện thoại đang cầm trong tay nó cũng liền bị nó đập mạnh xuống đường vỡ tan nát. Gương mặt thằng Bá càng lúc càng đen lại.
Nó gằn lên từng tiếng lớn.
-Má nói để nó thoát nữa rồi.
Mấy thằng đi theo cũng đều đồng thanh
-Con khốn đó không đi xa đâu đại can. Để bọn em chia nhau tìm nó.
-Ừ. Đm phải tìm cho nó con chó đó.
Bọn nó lớn tiếng hăm dọa làn bên trong này Gia Hân nghe xong chỉ biết sợ muốn rớt tim luôn. Hai tay run rẩy tột độ tới mức không giữ được bình tĩnh mà phải đưa tay lên để bịt lấy miệng mình không cho phát ra tiếng ,thế mà hai hàm răng cứ va vào nhau lập cập
Bên ngoài đấy bọn thằng Bá tiếp tục nói chuyện
-Mẹ kiếp,Con này nó giỡn mặt với tụi mình rồi?
-Đại ca!Em thề em mà tóm cổ nó được đại ca giao nó cho em nha đại ca,em chơi cho nó toẹt l..l ra em mới hả dạ đó đại ca.
-Ừ,bao giờ mà bắt nó được tao cho từng đứa tụi bây chơi. Tới khi *** nó rách thì thôi,chịu không?
-Ok đại ca, chúng ta qua hướng đó đi,con đĩ đó chưa chạy được bao xa đâu?
-Ừ đi nhanh đi bọn bây?
Bọn chúng rời đi sang hướng khác một lúc lâu rồi Gia Hân mới dám hé đầu nhìn ra, tim cô vẫn cứ đập thình thịch, cả người thì mồ hôi ra như tắm, nhớ lại lời tụi nó nói chơi tới mức *** cô rách mà cô nổi cả da gà," ôi thần linh ơi.. nếu thế thì đời Gia Hân này còn gì nữa cơ chứ, thiếu bọn nó có gần một trăm triệu thôi mà bọn chúng có cần dã man với cô như vậy không?
Biết là trốn không thoát bọn chúng nhưng thoát lúc nào lại đỡ bị đánh lúc ấy,vì bây giờ trong túi cô chẳng còn ngàn nào thì lấy gì mà trả chúng đây…
Gia Hân lại thở dài, đưa tay lên trán lau vội mấy giọt mồ hôi vừa rịn ra,rồi nhanh chóng định đi ra khỏi chỗ này thì bất ngờ đằng sau lưng cô bàn tay ai đó khẽ vỗ lên vai một cái thật mạnh.
Gia Hân giật bắn cả người, tưởng bọn đòi nợ quay lại nên cứ thế cô òa lên khóc một hơi ngon lành
-Cô là ai? tại sao lại vào nhà tôi giờ này?
Nghe giọng nói lạ, Gia Hân nín khóc hẳn rồi ngước mắt nhìn lên. Cô thở phào bởi trước mặt không phải bọn thằng bá mà là một người đàn bà cực kỳ sang trọng.
Bà ấy cũng đang nhìn Gia Hân cau mày dò xét,trên người bà ta lúc này mặc một chiếc đầm suông màu xanh,gương mặt trắng hồng được dặm thêm một lớp phấn,tóc nhuộm vàng uốn xoăn, nhìn mặt thì đứng tuổi thần thái uy nghiêm ra bậc trưởng bối nhưng hình dáng này khiến cho trong lòng Gia Hân không khỏi thầm khen ngợi là bà ấy đẹp thật sự, da căng bóng chẳng một chút gọi là lão hóa.So ra cô có khi còn kém xa bà về nhan sắc.
Thấy người đàn bà trước mặt ra vẻ rất uy quyền nên trong phút chốc Gia Hân hơi sợ, cô khép nép nhìn bà ta tôi rồi lễ phép trả lời
-Dạ cô ơi con không phải người xấu đâu? tại tại con bị bọn kia truy đuổi nên..nên con thấy nhà mình đang mở cổng,đánh liều con chui vào trốn thôi cô ạ?
Bà ta hoài nghi hỏi lại?
-Không làm gì xấu thì làm gì có chuyện họ truy đuổi,cô định qua mặt tôi à?
Trước câu hỏi ngặt thế này Gia Hân liền trở nên lúng túng. Hai tay cô bối rối cứ đan chặt vào nhau.Ờ thì bà ta nói đúng bị người ta truy đuổi tất nhiên là có gì đó mờ ám rồi,giờ sao đây ta?
...Cô suy nghĩ đủ mọi lý do cuối cùng trong giây lát đại não nghĩ ra một câu chuyện thú vị thế là nhanh chóng sắc mặt Gia Hân từ lúng túng chuyển sang bi thương, đôi mắt ráo hoảnh trong mấy giây liền ửng đỏ lên như sắp khóc, cô nhìn bà ta khuôn miệng nhỏ nhắn cất tiếng trả lời
-Dạ cô gì ơi con không phải là người xấu đâu ? Cô nghe con nói nè mẹ con bỏ nhà theo trai từ năm con một tuổi, cha con nuôi con đến lớn nhưng không may cha đỗ bệnh qua đời, con lúc đó không có tiền mai táng cha con nên con đành liền Bán th*n cho bọn xã hội đen để lấy tiền trả nợ. Bọn nó thấy con đẹp nên bọn nó đồng ý ngay, sau khi chôn cất cha con xong thì bọn chúng đến bắt con đi, từ quê nghèo xa xôi bọn chúng đưa con lên thành phố này, lúc đầu con cứ nghĩ con chỉ trả nợ cho một thằng nhưng không ngờ khi bọn chúng nhốt con con nghe chúng nói là sẽ thay phiên nhau hành hạ thân thể con, con nghe vậy con sợ quá nên con tìm cách bỏ trốn bọn nó.Con lang thang đầu đường xóa chợ nơi này vì con không có tiền nên xin việc không được cô ạ.Hôm nay xui quá con lại bị chúng gặp. Cô ơi con sợ lắm.Bọn chúng mà bắt con bọn chúng đánh con ૮ɦếƭ cô ơi.
Gia Hân vừa kể vừa giả vờ đưa tay lên lau nước mắt rồi cố tình dụi thật mạnh cho con mắt nó đỏ hoe luôn.
Người đàn bà trước mặt trong giây lát cũng rơi nước mắt theo, chắc cô làm bà ta động lòng rồi.
Thấy tình hình thế này Gia Hân yên dạ lắm, được thế cô càng khóc to hơn rồi không e dè ngả đầu dựa vào người đàn bà đó.
Không nhờ bà ta không đẩy cô ra mà còn kéo cô vào người rồi cứ thế đứa bàn tay lên xoa lấy đầu Gia Hân cất lời an ủi
-Tội cho con gái quá, nghe con kể mà sao cô thương cô lắm, chắc là nhìn con cô thấy con giống cô ngày trước,cũng khổ sở bỏ quê hương mà đi lưu lạc xa xôi thế này.Bây Giờ con nín đi rồi kể cô nghe, con hiện tại sẽ ở đâu?
Thấy bà ta đã đồng cảm Gia Hân như mở
cờ trong bụng cô càng nép sâu vào lòng bà ấy mà sụt sùi nấc lên
-Hu hu con không biết nữa cô ơi. Chắc là đêm nay con ngủ gầm cầu tiếp cô ạ.
-Trời ơi sao khổ thế con? Con là con gái ngủ bụi như thế không an toàn đâu?
-Dạ biết thế nhưng con không nhà không cửa, lại bị bọn kia truy đuổi thôi thì sống ở đâu cũng được miễn ngày nào còn an toàn là con mừng rồi cô ạ!
-Này cô hỏi thế này nhé con phải nói thật cho cô biết? Con năm nay bao nhiêu tuổi,có chồng chưa? Hay có quen ai không? À mà bọn kia có sàm sỡ đụng chạm vào con chưa hả?
Bà ta suy tính một lúc sau đó nhìn Gia Hân rồi lên tiếng hỏi, dù không biết ý định bà ta là gì nhưng cô cũng thành thật mà trả lời
-Dạ con năm nay vừa tròn 20 tuổi, con chưa chồng, cũng chưa ai làm gì con cả!
Nghe câu trả lời của cô, bất ngờ khuôn mặt bà Hà tự dưng giãn ra rồi nhìn Gia Hân nở một nụ cười khiến cho cô tự nhiên hơi khó hiểu
Bà Hà lại nghiêm túc lên tiếng nói.
-Vậy thì tốt, này nhé con nghe cô nói này cô có một thằng con trai, năm nay con cô đã 30 rồi, cô thì cũng đang muốn có một đứa con dâu và một đứa cháu nội để ẵm bồng.Nhìn con cô thương lắm nên nếu như con đồng ý thì về đây làm con dâu cô? Cô sẽ cho tiền con trả nợ và cho con thêm một số tiền khác để con mua sắm chi tiêu thoải mái cho bản thân con. Cô chỉ yêu cầu mỗi việc rất nhỏ là trong vòng một năm con phải sinh được cho cô một đứa cháu trai,con có đồng ý hay không hả?
Ủng hộ BTV
Chức năng đang trong quá trình xây dựng.
Đề Cử
Bạn đọc đánh giá!
Tủ truyện
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.