Hà Di Lăng dùng ánh mắt hẹp nheo lại nhìn về phía Lâm Hạ, anh ngỏ lời nhưng cô lại cố ý muốn nói với hắn rằng điều kiện như nào đi chăng nữa cô cũng không thỏa mãn, không đồng tình với anh, cô ta quả nhiên là người khó có thể nắm bắt, nhưng đối với hắn ta, càng khó khăn càng khiến cho hắn có động lực chiếm hữu cao hơn.
Trước đây hắn ta từng không dưới ba lần đề nghị với Viêm Thịnh đề nghị với Vương Cảnh Chiêu giới thiệu Lâm Hạ cho anh, nhưng cho dù anh cố gắng như nào đi chăng nữa Lâm Hạ vẫn không đồng ý, thậm chí còn ghét bỏ mà mỗi lần nhìn thấy hắn sẽ lập tức dời đi. Sau này hắn ta dựa vào gia đình tiến hành cuộc hôn nhân thương mại, lấy một cô vợ cũng giống hắn là thiên kim tiểu thư, tất cả những mối làm ăn cũng dựa trên tinh thần thân quen là chính, nhưng lấy một người phụ nữ quá giống hắn đồng nghĩa với việc cuộc sống của hai người chỉ dừng lại ở phần hòa thuận bên ngoài, còn thực tế ra mỗi người đều có cuộc sống riêng mà không cần để ý đế cảm xúc của cả hai bên. Vợ hắn bên ngoài cũng có nhân tình, hắn vậy nên cũng chẳng hề thua kém.
Gặp lại Lâm hạ lần này, hắn vẫn ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt trước nhan sắc mặn mà của nàng. Mấy năm không gặp nàng chỉ có phần đằm thắm, mộng mị hơn chứ không hề thua kém khi còn là một cô sinh viên đại học. Khiến hắn lại nổi lên hứng thú với cô thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt. Thậm chí trong dây phút đó hắn còn từng nghĩ, chỉ cần chiếm được trái tim của cô hắn có thể từ bỏ danh vọng, bỏ vợ để đón cô về bên cạnh mình.
Khi Hà Dĩ Lăng nhận được sự thờ ơ của cô, hắn vẫn điềm tĩnh nhìn cô, cuối cùng chào tạm biệt sau đó bước chân nhanh chóng dời khỏi căn phòng, hắn đã bắt đầu lên những kế hoạch trong đầu để có thể chiếm được lòng người đẹp.
Buổi tối ngày hôm đấy, như thường lệ Tang Kiệt vẫn đứng đợi Lâm Hạ cạnh chiếc xe màu đen của mình, trước đây anh chưa từng như vậy, như khi hai người giải quyết được hiểu lầm cũng nhau quay về anh liền ra một thói quen đón cô tan làm, bởi trong thâm tâm anh dường như có một nỗi sợ, sau khi tan làm rồi cô sẽ liền biến mất.
Chuyện của hai người vốn dĩ không phải chỉ mình hai người biết, Lộ Phỉ Phỉ cùng Lâm Ngạn từ khi công khai chuyện tình cảm liền ríu rít bên cạnh nhau, nên sau khi tan tầm Tang Kiệt thường một mình lái xe đến nơi này đợi cô. Văn phòng của công ty cách xa công ty tổng, lái xe qua lại cũng mất nửa giờ đồng hồ, huống hồ Lâm Hạ gần như chẳng khi nào tan tầm đúng giờ hết, nhưng Tang Kiệt vẫn nhẹ nhàng đứng nơi đấy chờ cô như vậy.
Tang Kiệt nhìn thấy Lâm Hạ đến gần liền nhẹ nhàng dang rộng vòng tay ra ôm lấy cô vào lòng, hưởng thụ hương thơm nhẹ nhàng trên mái tóc dài của Lâm Hạ. Hai người thể hiện tình cảm giữa chốn đông người nhưng không còn e ngại. Dù sao đi chăng nữa đi hết cả một thời thanh xuân đều đã không biết bao nhiêu lần hợp rồi tan, nhưng ít nhất trong dây phút ngắn ngủi này hai người luôn vì nhau mà trái tim đập mạnh.
Dời khỏi chỗ làm, hai người cùng nhau ngồi trên chiếc xe thể thao màu đen, lướt đi thật nhanh trên con đường quen thuộc trở về An Lạc Thủy Lâm, cùng nhau nấu nướng một bữa ăn đơn giản, nhưng lại ngập tràn hương vị của gia đình.
Đã rất lâu rồi cho đến hôm nay, khi ăn cơm tối xong, Tang Kiệt đứng rửa bát trong phòng bếp, Lâm Hạ thì ngồi bên cạnh nhìn ngắm anh không muốn dời mắt đi. Người đàn ông chỉ biết mỉm cười lại thi thoảng quay sang nhìn vào ánh mắt si mê ấy của cô cuối cùng vẫn là đặt ra một câu hỏi:
- Nhìn lâu vậy không thấy chán sao?
- Không có, em nhìn anh từ năm mười bảy tuổi đến nay đều chưa hề thấy chán.
- Được rồi, vậy anh hỏi em vì sao mỗi khi làm chuyện đó em lại nhắm mắt, nhìn anh lâu vậy rồi khi đó còn biết xấu hổ sao?
- Tang Kiệt, anh có thể nói chuyện nghiêm túc với em không, sao hiện tại anh không biết e dè chút nào vậy?
- Được, vậy nói chuyện nghiêm túc, chuyện là, anh muốn chúng ta sinh con.
Lâm Hạ chưa kịp nghe hết câu, trong đầu vẫn còn đang giật mình bởi câu nói của anh liền nhanh chóng bị một cánh tay vững trãi nhấc bổng cô lên khỏi chiếc ghế tiến thật nhanh về phía phòng ngủ, còn không ngừng cười lớn, nói với cô những lời khiến cô thật sự không nghĩ đến Tang Kiệt còn có bộ mặt như vậy.
Tang Kiệt muốn cùng Lâm Hạ sinh con, vậy nên ngày nào cũng rất cố gắng, sáng sớm hay đêm muộn đều cố gắng khiến Lâm Hạ nhiều hôm chỉ muốn lười nhác nằm thật lâu trên bàn, không hề muốn dời giường. Nhưng Lâm Hạ không thể vì lý do mất mặt như vậy để có thể xin nghỉ được, ngày nào cũng cố gắng để đi làm.
Bên phía Hà Dĩ Lăng cũng đã xác nhận đơn hàng xuất nhập khẩu với Tang thị thành công, bởi vậy thời gian gặp mặt của Lâm Hạ cùng hắn ra cũng ngày càng nhiều, hắn ta cũng nhiều khi lợi dụng chuyện bàn thêm công việc nán lại ở văn phòng của Lâm Hạ khá lâu.
Một hai lần không mấy ai để ý, nhưng lâu ngày, những nhân viên ở văn phòng cũng đã bắt đầu xì xào bàn tán, đều là những lời nói không hay liên quan đến chuyện khách hàng cùng Lâm Hạ mập mờ không rõ ràng chuyện riêng tư và công việc. Nhiều người còn lớn tiếng nói chuyện đơn giá đơn hàng được Lâm Hạ gửi sang phía đối tác đã được đồng ý ngay, thậm chí còn không hề mặc cả hay yêu cầu giảm giá dịch vụ càng khiến những lời nói của nhân viên càng trở lên có căn cứ chặt chẽ hơn.
Lâm Hạ ngay thẳng trước đây cũng chưa hề để ý đến bụng dạ tiểu nhân, càng không để tâm đến những lời bàn tán, vậy nên cho dù câu chuyện được thêu dệt thật nhiều, Lâm Hạ cũng không để vào trong bụng. Cô chỉ cần dặn lòng mình làm tốt việc của mình, còn những chuyện bóng gió sau lưng cô tuyệt đối không để bụng.
Đối với loại chuyện như vậy, sớm muộn cũng sẽ đến tai Tang Kiệt. Ban đầu anh cũng cho rằng một vài người tỏ ra ganh tỵ khi thấy hai người cùng chung sớm chiều. Tang Kiệt trong lòng cũng nảy sinh ghen tỵ, anh yêu cô, cũng muốn tin tưởng cô, nhưng đôi khi cơn ghen cũng làm cho một người trở lên mù quáng. Hơn nữa, có lẽ cũng do người ác ý muốn sinh sự nên lời đồn đoán lại càng trở lên phóng đại sự thật.
Nào là những người cùng nhau ở trong văn phòng rất lâu, trong đấy không hề phát ra tiếng động hay tiếng nói gì hết. Nào là tôi đi ngang qua văn phòng còn nhìn thấy hai người mặt đối mặt kề sát với nhau. Cuối cùng tâm tình Tang Kiệt cũng dần trở lên không tốt.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.